Vi Quan Hào Môn

Chương 41: Chương 41

Đỗ Liên Trân phát hiện cuộc sống gần đây của mình thật sự không thuận lợi, tình trạng thế này hình như bắt đầu từ lúc Tần Trí Viễn và Nhiễm Việt công bố quan hệ, không đúng, có lẽ là từ khi bà ta khai trừ Nhiễm Việt liền bắt đầu.

Bà ta đá Nhiễm Việt ra khỏi công ty giải trí, cho Lý Đào thăng chức, kết quả đồ vô dụng kia căn bản không thể đảm nhiệm, không tới nửa tháng liền xám xịt bị người ta kéo xuống, tiếp đó chính là chuyện tình cảm của Tần Trí Viễn và Nhiễm Việt, quả thực là làm bà ta buồn bực phẫn hận, về sau lại phát hiện con trai bảo bối của bà ta chơi bời lêu lổng cùng một chỗ với một tiểu minh tinh tuyến ba tên Lưu Mộng Mộng, bảo nó chia tay nó lại không nghe, cuối cùng, bà ta sai Lý Đào tìm Kỳ Lễ gây phiền toái cho Nhiễm Việt, kết quả phiền toái không tạo ra được, ngược lại bị Tần Trí Viễn nắm lấy nhược điểm.

Nghĩ tới những chuyện không như ý liên tiếp này, Đỗ Liên Trân tức giận đến thiếu chút nữa phát bệnh tim.

Sáng sớm nay bất ngờ nhận được cuộc gọi của Đỗ Liên Hạo anh trai mình, Đỗ Liên Trân dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết rõ anh ta tìm mình chắc chắn không có chuyện tốt, hai người hẹn gặp vào buổi trà chiều, trong một gian phòng tao nhã ở nhà hàng Tây, Đỗ Liên Trân làm kiêu, cố ý đến muộn hai mươi phút.

Công ty Đỗ thị tuy lớn, nhưng căn bản không sánh bằng Tần Thị, bà ta có gia chủ Tần Thị làm chỗ dựa vững chắc, lại nắm giữ rất nhiều cổ phần Đỗ thị, cho nên từ trước đến giờ bà ta chưa từng sợ Đỗ Liên Hạo, thậm chí còn thường xuyên đối nghịch với Đỗ Liên Hạo trong một vài quyết sách, bởi vì bà ta biết rõ Đỗ Liên Hạo căn bản không thể làm gì được bà ta.

Cuộc gặp hôm nay, tuy bà ta có dự cảm không phải là chuyện tốt, nhưng cũng không quá quan tâm, đợi bà ta nâng con trai mình lên vị trí gia chủ xong, sẽ quay lại từ từ đối phó với Đỗ Liên Hạo, bà ta sớm đã hạ quyết tâm, muốn bồi dưỡng em trai mình lên tiếp quản Đỗ thị, như vậy càng có lợi cho quyền khống chế Đỗ thị của bà ta, cho con trai có được sự ủng hộ tốt nhất, đương nhiên, chuyện này cũng phải có kế hoạch từng bước mà làm.

Đỗ Liên Trân khoan thai đến chậm, đến chỗ hẹn đã thấy Đỗ Liên Hạo đang khí định thần nhàn uống trà.

Bà ta cười chào hỏi với Đỗ Liên Hạo, tỏ vẻ ngoài mặt cho có, sau đó gọi nhân viên phục vụ chọn điểm tâm ưa thích và loại trà mình quen uống, sau nữa mới hỏi Đỗ Liên Hạo: "Anh cả đặc biệt tìm em ra, có chuyện gì quan trọng sao?"

Đỗ Liên Hạo đặt ly xuống, nói: "Chỗ anh đây có vài tài liệu rất thú vị, muốn chia sẻ với cô."

Đỗ Liên Trân nhướn mày, làm ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú, "Ồ."

Đỗ Liên Hạo cũng không dài dòng nữa, lấy túi văn kiện ra đẩy tới trước mặt Đỗ Liên Trân, bà ta ưu nhã duỗi tay mở ra xem, là một xấp tài liệu, vì vậy lại tiện tay lật lật.

Kết quả chưa lật đến trang thứ hai, sắc mặt Đỗ Liên Trân sớm đã đại biến, tay bà ta run run lật hết phần còn lại, vẻ mặt đã tái nhợt không chút huyết sắc.

Bà ta chợt ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm Đỗ Liên Hạo, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh có ý gì?"

Đỗ Liên Hạo đốt điếu thuốc, dù bận vẫn ung dung hút hai hơi, mới nói: "Lạm dụng tìиɧ ɖu͙©, hút ma túy, đánh cắp cơ mật công ty.

Chỉ cần tùy tiện tung một tin ra cũng là tin giật gân, con trai bảo bối của cô đừng nói là vị trí gia chủ, đoán chừng ngay cả tiền đồ cũng có thể bị hủy hoại chỉ trong một giây, riêng chuyện bán đứng cơ mật công ty này, Tần lão gia tử chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho nó."

Không cần ông nói, Đỗ Liên Trân có thể dễ dàng nghĩ ra bất kỳ một kết quả xấu nhất nào, tay bà ta run run lật xem tài liệu nhiều lần, phản ứng đầu tiên là những tài liệu có thật không, có lẽ chỉ là Đỗ Liên Hạo đang đe dọa bà ta thôi, nhưng lật đi lật lại nhiều lần, tất cả mọi chuyện đều có chứng cớ vô cùng xác thực, bà ta không tìm được nửa điểm nghi vấn.

Đỗ Liên Trân tức giận đến toàn thân phát run, trước mắt bỗng biến thành màu đen, bà ta khó có thể tiếp nhận, con trai bảo bối của mình ở nơi mình không nhìn thấy tới, lại trải qua cuộc sống hỗn loạn như thế, ra vào các nơi hương sắc, kết giao với đám bạn bè loạn thất bát tao, còn lạm dụng tìиɧ ɖu͙©, hút ma túy...!.

Sau khi tiêu hóa hết tin tức hủy thiên diệt địa này, Đỗ Liên Trân tự trấn tỉnh một hồi lâu, mới tìm lại được giọng nói của mình, có chút vô lực hỏi ông ta, "Đỗ Liên Hạo, nói mục đích của anh đi."

Điều tra con trai bà ta đến mức rõ ràng như thế, lại đưa tài liệu ra cho mình xem, Đỗ Liên Trân sẽ không ngu xuẩn đến nỗi cho rằng ông ta đang quan tâm cháu trai mình.

Đỗ Liên Hạo vẫn không lên tiếng chính là đang đợi bà ta phục hồi tinh thần lại, nghe bà ta hỏi như thế, trực tiếp nói: "Bán lại cổ phần Đỗ thị cô đang nắm giữ cho anh, anh sẽ giao lại toàn bộ tài liệu trong tay cho cô."

Đỗ Liên Trân trừng lớn hai mắt, "Toàn bộ cổ phần? Anh điên sao?"

Đỗ Liên Hạo nhàn nhã đổi sang một tư thế ngồi thoải mái, nói: "Đương nhiên anh không điên, nếu cô cảm thấy những thứ này không đáng để cô đổi cổ phần, anh có thể bán nó cho truyền thông, còn có thể bán với cái giá không tệ đâu."

Đỗ Liên Trân vỗ mạnh bàn một cái, lạnh giọng nói: "Anh muốn đuổi tôi ra Đỗ thị? Không thể nào! Hơn nữa, anh có nhiều tiền như vậy để thu mua cổ phần của tôi sao?"

Đỗ Liên Hạo cười lạnh một tiếng, nói: "Đây chính là mục đích tiếp theo muốn nói với cô, anh hy vọng cô có thể hạ xuống mức giá hợp lý."

Đỗ Liên Trân mắt lạnh nhìn ông ta, "Anh muốn bỏ đá xuống giếng?"

"Anh chỉ đang cung cấp cho cô cách giải quyết, cô có thể tiếp nhận, cũng có thể từ chối."

Từ chối? Chuyện này bảo bà ta từ chối thế nào? Nếu bà ta luyến tiếc cổ phần Đỗ thị trong tay, chuyện xấu của con trai mình sẽ nhanh chóng bị đưa ra ánh sáng, vậy chẳng khác nào phá hủy tiền đồ của nó.

Nhưng bảo bà ta dễ dàng bán rẻ cổ phần, bà ta không thể cam tâm.

"Tôi có thể đem cổ phần trong tay bán có lợi cho anh, nhưng nhiều nhất chỉ có thể là một nửa." Cuối cùng Đỗ Liên Trân thỏa hiệp nói ra một biện pháp ổn thỏa, bà ta từ bỏ một nửa cổ phần trong tay, cho dù về sau vẫn có mặt trong hội nghị cổ đông, nhưng cũng mất đi quyền phát biểu, căn bản không còn sự uy hϊếp với Đỗ Liên Hạo nữa, đây chính là nhượng bộ lớn nhất của bà ta.

Đỗ Liên Hạo cười nhạt một tiếng, kết quả này ông ta và Tần Trí Viễn đã dự tính đến, nhưng ông ta cũng không có ý định thấy lợi mà không lấy, lại nói: "Bảy mươi phần trăm, không thể ít hơn nữa."

Đỗ Liên Trân trầm mặc không nói nhìn ông ta, ánh mắt kia giống như mũi tên độc lạnh buốt, hận không thể bắn ông ta thương tích đầy mình.

Cắn răng, Đỗ Liên Trân cầm tài liệu trên bàn lên, nói: "Cứ như vậy đi, nhưng tốt nhất anh có thể bảo đảm đây là toàn bộ tài liệu trong tay anh, nếu không phải, tôi không để ý mọi người đều cá chết lưới rách."

Đỗ Liên Hạo cười vỗ tay, nói: "Thật không hổ là người sảng khoái, anh dám lấy tính mạng mình đảm bảo, toàn bộ tài liệu anh nắm giữ đều ở đây, nhưng hành vi phóng đãng của con trai cô, khó mà bảo đảm không bị những người khác để mắt tới."

Đỗ Liên Hạo vừa nói xong, Đỗ Liên Trân lập tức nghĩ đến Tần Trí Viễn, ngay cả Đỗ Liên Hạo cũng có thể lấy được nhiều tài liệu như thế, Tần Trí Viễn tranh đấu gay gắt với bà ta nhiều năm như vậy, không thể nào không phát hiện ra chút gì.

Nghĩ tới đây, Đỗ Liên Trân thật sự hận không thể một tay bóp chết thằng con mình, dạy dỗ nhiều năm như vậy lại còn ngu xuẩn thế, bà ta ở khắp nơi tính toán cho nó, nó lại đào hầm cho bà ta mọi nơi, quả thực chính là một đống bùn nhão.

Đỗ Liên Trân chịu thua thiệt lớn như thế, xem như hoàn toàn cạch mặt với Đỗ Liên Hạo, việc tiếp theo chỉ cần để luật sư hai bên bàn bạc là được, Đỗ Liên Trân không muốn nhìn anh mình thêm một cái, cầm lấy túi tài liệu vội vã rời đi, trời biết, trên đường tới bà ta còn đang nghĩ làm sao để từng bước một kéo Đỗ Liên Hạo xuống đài, kết quả chỉ chớp mắt chính bà ta lại mất đi phần lớn cổ phần của Đỗ thị.

Bà ta quay về đến nhà liền gọi Tần Trí Dật trở về, người vừa về tới, liền không nói hai lời nhốt hắn vào trong phòng khóa lại.

Tần Trí Dật không hiểu sao bị khóa cửa, đương nhiên là không vui, trong phòng vừa gọi vừa mắng, mất đi lý trí tựa như người điên.

Tần Trọng Dương ở nhà dưỡng bệnh bị động tĩnh lớn như vậy của mẹ con bọn họ làm ầm ĩ không được yên, xuống lầu hỏi thăm tình huống, tất nhiên Đỗ Liên Trân không dám giấu ông ta, vì vậy nói mọi chuyện với Tần Trọng Dương, thiếu chút nữa làm ông ta khó thở tại chỗ.

Tần Trọng Dương giận không kềm được chỉ về phía bà ta: "Đây chính là con trai ngoan do bà dạy ra."

Đỗ Liên Trân không vui phản bác: "Ông thì không có trách nhiệm sao? Con trai lớn như thế, ông tự mình dạy cho nó được mấy lần?"

Tần Trọng Dương tức giận tới mức run rẩy, nói: "Tần Trí Viễn không cần tôi dạy không phải cũng thành tài sao."

"Không cho phép ông nhắc tới đồ con hoang kia!" Đỗ Liên Trân giận sôi gan nói, bà ta hận nhất là Tần Trọng Dương so sánh hai người bọn nó.

Tần Trọng Dương hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói gì nữa, sau khi tâm tình tỉnh táo một chút mới nói: "Hiện tại nói gì cũng muộn rồi, tìm người giám thị Tần Trí Viễn, cũng không biết nó biết rõ bao nhiêu, phải thời khắc chú ý động tĩnh của nó, chúng ta mới không còn bị động."

"Vậy Tiểu Dật làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao." Tần Trọng Dương cắn răng, "Tiếp tục nhốt, tìm vài bác sĩ riêng đáng tin, ở nhà cai nghiện cho nó!"

Đỗ Liên Trân thở dài, nói: "Bên này cách Tùng Trúc Viên quá gần, lỡ như bị lão gia tử biết là xong đời, nhốt Tiểu Dật vào biệt thự ở ngoại ô đi."

"Cũng chỉ có thể như vậy."

Đỗ Liên Trân nghiến răng nghiến lợi nói: "Dạo này Tiểu Dật luôn lêu lổng với một đứa con gái tên Lưu Mộng Mộng, hẳn là cô ta dạy hư Tiểu Dật."

Tần Trọng Dương nghĩ thầm nếu con trai bà biết suy nghĩ biết phấn đấu, người khác sao có thể dễ dàng dạy hư nó! Nhưng nói lời này ra, có lẽ hai người lại ầm ĩ nữa, ông ta vuốt vuốt huyệt Thái dương nói: "Loại tôm tép này, tùy tiện dạy dỗ một trận rồi đuổi đi đi."

Đỗ Liên Trân gật đầu, cho dù Tần Trọng Dương không nói, bà ta cũng sẽ đi tìm Lưu Mộng Mộng ngay.

Sau khi thương lượng xong, hai vợ chồng đều trầm mặc lại, hai người này bận rộn nửa đời người, tính toán kế hoạch tường tận, cũng chỉ muốn lót đường cho con trai bọn họ, để con đường của hắn về sau có thể phong quang vô hạn, chưa từng nghĩ đến trong lúc lơ đãng, bảo bối của bọn họ sớm đã thoát ly khỏi sự khống chế, đi lên con đường sai trái càng đi càng xa.

Đỗ Liên Hạo dùng Tần Trí Dật để uy hϊếp Đỗ Liên Trân, chỉ là bắt đầu cho kế hoạch trả thù của Tần Trí Viễn.

Tài phú và Tần Trí Dật là nhược điểm lớn nhất của Đỗ Liên Trân, Tần Trí Viễn vẫn luôn biết rõ, nhưng từ trước đến nay Đỗ Liên Trân làm việc không có một chút sơ hở, anh rất khó tìm ra chỗ hở, chuyện lần này là do Tần Trí Dật tự mình hủy hoại trường thành, mới cho anh có cơ hội lợi dụng, mới có thể nhanh chóng đánh Đỗ Liên Trân trở tay không kịp.

"Tiếp theo phải làm thế nào?" Nhiễm Việt hỏi Tần Trí Viễn, "Kỳ thật đem những tài liệu của Tần Trí Dật đưa cho lão gia tử xem, Đỗ Liên Trân bọn họ cũng sẽ không còn gì cả."

Tần Trí Viễn khẽ lắc đầu, giải thích: "Những thứ này không thể do anh đưa cho lão gia tử, nếu lão gia tử biết anh biết rõ Tần Trí Dật phạm sai lầm mà không đi ngăn cản, ngược lại lão gia tử sẽ trách tội anh, theo ý ông, anh với Đỗ Liên Trân tranh đấu là một chuyện, nhưng anh và Tần Trí Dật dù sao cũng là anh em, anh em trong nhà cãi cọ nhau là đại kỵ của ông."

Nhiễm Việt gật đầu: "Cũng phải, ông từng dặn dò anh, không thể làm khó Tần Trí Dật."

Tần Trí Viễn mỉm cười, ôm cô nói: "Chuyện này không vội, chúng ta hiện đang giữ quyền chủ động, trước cứ xem xét một chút rồi dự định bước tiếp theo, chỉ tiếc mặc dù tìm được thợ sửa xe kia, nhưng hắn lại không muốn phối hợp, một mực khẳng định không liên quan tới mình."

"Thời gian trôi qua lâu như thế, rất nhiều chứng cớ cũng rất khó thu thập lại, nhưng chuyện lần này của Tần Trí Dật cũng đủ làm Đỗ Liên Trân phiền, phải rồi, anh thật sự đưa cả nhà Lý Đào ra nước ngoài sao?"

Tần Trí Viễn ừ một tiếng nói: "Đưa, nhưng là đưa đi Nam Mĩ."

Nhiễm Việt trừng to mắt, "Em cứ tưởng là châu Âu hay bên Mỹ."

Tần Trí Viễn không phản bác: "Khi đó anh chỉ đáp ứng đưa bọn họ xuất ngoại, chứ không nói là nơi nào, không có đưa bọn họ đến vùng Trung Đông chính trị bất ổn là tốt lắm rồi."

Nhiễm Việt nhịn không được cười ra tiếng.

"Lát nữa tan tầm đến chỗ mẹ em ăn cơm đi, đã lâu không đi thăm bọn họ." Tần Trí Viễn đề nghị.

"Cũng được, ngày hôm qua bà còn gọi điện thoại hỏi."

Sau giờ làm, Tần Trí Viễn mang quà biếu đi cùng với Nhiễm Việt đến nhà mẹ Nhiễm.

Hai người từ nhỏ thiếu vắng tình thương của mẹ, rất tự nhiên hiếu thuận với mẹ Nhiễm như mẹ ruột, trước kia Nhiễm Việt về nhà rất thường xuyên, hiện tại đính hôn với Tần Trí Viễn xong, cũng không có xa cách nhà mẹ đẻ, thỉnh thoảng lại cùng Tần Trí Viễn về nhà ăn chùa, hưởng thụ tình thương ấm áp của người mẹ.

Mẹ Nhiễm cũng vô cùng hài lòng với Tần Trí Viễn, mỗi lần tới sẽ nhiệt tình chiêu đãi, một bàn đồ ăn lớn cơ bản đều là món Tần Trí Viễn thích ăn, làm Nhiễm Việt hâm mộ không chịu được, nửa đùa nửa oán: "Mẹ, con mới là con gái ruột của mẹ mà."

Mẹ Nhiễm trêu chọc nói: "Con gái đã gả ra ngoài như nước tát đi, con đã bị giội ra ngoài."

Tần Trí Viễn gắp cho cô cái đùi gà, an ủi: "Trên bàn cũng có không ít món em thích ăn."

Nhiễm Việt bị bộ dáng nghiêm trang của anh chọc cười, vừa cười vừa bắt đầu gặm đùi gà.

Sau bữa cơm chiều hai người đi xem phim, lúc Nhiễm Việt và Tần Trí Viễn tay trong tay theo dòng người từ trong rạp đi ra, cô không khỏi mỉm cười, lòng tràn đầy an tĩnh và hạnh phúc.

Nửa tháng sau, Tần Trí Viễn nhận được một cuộc điện thoại, đó là một ngày cuối tuần nhàn nhã hiếm có, anh và Nhiễm Việt hai người ở nhà quét dọn vệ sinh, ánh mặt trời ấm áp đầu đông chiếu vào phòng khách, con người cũng trở nên lười biếng, anh cầm cây lau nhà đứng dưới ánh mặt trời yên tĩnh nghe điện thoại, cuối cùng chỉ nói một câu "biết rồi" liền cúp điện thoại.

Nhiễm Việt vừa lau bàn ghế vừa hỏi anh "Ai vậy?"

Tần Trí Viễn nói: "Người đi theo dõi Tần Trí Dật, nói Tần Trí Dật đang bị nhốt trong biệt thự đã chạy thoát ra rồi."

Nhiễm Việt có chút kinh ngạc, "Chạy rồi? Sao dễ dàng thế?"

"Chắc là có người ở bên ngoài tiếp ứng cho cậu ta." Tần Trí Viễn không quá để ý mà tùy tiện ném điện thoại qua một bên, vừa hát khẽ vừa tiếp tục cúi người đẩy cây lau.

Nhiễm Việt nghiêng mặt nhìn anh dưới ánh mặt trời, đột nhiên có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng, khúc mắc gì đó, thù hận gì đó đối với cô mà nói đã không còn là thứ quan trọng nữa, nếu cuộc sống an nhàn thế này có thể kéo dài mãi, cô cũng không quan tâm mà bỏ sự cố chấp lúc trước xuống.

Cô có cỗ xúc động muốn nói với anh: Thôi bỏ cả đi, cho qua hết thảy, cũng coi như chấm dứt đi, để cho nó qua là được rồi, hiện tại chúng ta đã có nhau, đây đã là chuyện tốt đẹp nhất.

Nghĩ thì nghĩ, cuối cùng cô vẫn không nói ra.

Vì để kéo Đỗ Liên Trân xuống, vì có thể lên làm gia chủ danh chính ngôn thuận, Tần Trí Viễn đã trả giá rất nhiều, mắt thấy mục tiêu của anh sắp đạt thành, sao cô có thể nói với anh những lời nhụt chí khó hiểu đó vào lúc này.

Cuối cùng cô nói: "Tần Trí Dật chạy đi rồi, xem ra Đỗ Liên Trân lại phải nhức đầu."

Tần Trí Viễn cúi người nghiêm túc lau, "Tám chín phần là Lưu Mộng Mộng kia giúp cậu ta ra ngoài."

Nhiễm Việt nhíu mày: "Vậy chuyện sẽ phiền toái hơn."

Quả nhiên giống như Tần Trí Viễn đoán, sau khi Tần Trí Dật trốn khỏi biệt thự, liền chơi bời hỗn loạn cùng đám người Lưu Mộng Mộng và Kỳ Lễ, mặc kệ Đỗ Liên Trân khuyên ngăn thế nào, cũng không muốn trở về nhà, mà cai nghiện mới được một nửa đã bắt đầu hút lại, lần này càng không thể cứu vãn, hút còn hăng hơn trước kia, cả người gần giống như phế nhân.

Nửa tháng sau, tin tức giải trí đưa ra ánh sáng chuyện một nhóm minh tinh hút ma túy bị bắt, thân là tiểu minh tinh tuyến ba, Lưu Mộng Mộng đã ở trong danh sách công khai này, mà Tần Trí Dật bạn trai thân mật nhất của cô ta, cũng có liên quan trong đó, so với một tiểu minh tinh tuyến ba hút ma túy bị bắt, tin tức Tần Trí Dật nhị thiếu của tập đoàn Tần Thị bị bắt vì dính líu đến ma túy càng có tính chất oanh tạc hơn, sau đó các đài truyền thông báo chí đều ồ ạt đưa tin chuyện này.

Sau khi Tần lão gia tử nhìn thấy tin tức xong, bởi vì lửa giận công tâm mà làm bệnh cũ tái phát, được đưa vào bệnh viện khẩn cấp, nhất thời toàn bộ Tần gia chênh vênh, lòng người bàng hoàng.

Nhiễm Việt đi theo vào bệnh viện giúp chăm sóc lão gia tử, Tần Trí Viễn vừa chạy đến công ty vừa đến bệnh viện, một tập đoàn lớn như vậy, anh không thể nói mặc kệ là mặc kệ, hai người bận đến mức không còn một chút thời gian ở chung riêng tư.

Trưa hôm nay, sau khi lão gia tử ăn cơm xong nằm xuống nghỉ trưa, Tần Trí Viễn và Nhiễm Việt mới hiếm khi được thoải mái mà chen chúc nghỉ ngơi trên ghế sofa trong phòng bệnh, bởi vì sợ làm ồn đến lão gia tử nghỉ ngơi, hai người cũng không mở miệng, chỉ ngồi lẳng lặng.

Lúc Nhiễm Việt buồn ngủ dựa vào cánh tay Tần Trí Viễn, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, Tần Trọng Dương hiếm khi lộ diện lại xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

Nhiễm Việt và Tần Trí Viễn cùng đứng lên, nhẹ giọng chào hỏi: "Chủ tịch."

Bất kể là ở công ty hay trong quan hệ cá nhân, Tần Trí Viễn đều gọi ông ta là chủ tịch, chưa bao giờ gọi qua một tiếng ba, Nhiễm Việt tất nhiên xưng hô theo anh.

Nhiễm Việt phát hiện, so với lần gặp trước đây, lúc này nhìn Tần Trọng Dương già đi rất nhiều, dù có chống gậy, đi đường cũng run run rẩy rẩy, giống như đã cố hết sức.

Ông ta đi đến trước giường bệnh nhìn Tần lão gia tử một chút, sau đó thở dài, ngẩng đầu nhìn Tần Trí Viễn nói: "Cậu theo tôi ra ngoài một chút, tôi có lời nói với cậu."

Tần Trí Viễn và Nhiễm Việt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc, Tần Trọng Dương chưa từng chủ động nói gì với Tần Trí Viễn, lúc này lại muốn nói gì đây?

Tần Trí Viễn mang chút nghi hoặc cùng tò mò đi theo ông ta ra ngoài phòng bệnh.

Thân thể Tần Trọng Dương thời gian qua không tốt, gần đây lại bị dày vò bởi vì Tần Trí Dật xảy ra chuyện, cả người gầy đến không ra hình, Tần Trí Viễn đứng ở chỗ cách ông ta vài bước, cũng có chút không đành lòng nhìn thẳng ông ta.

Tần Trọng Dương ngồi xuống cái ghế bên cửa, nửa ngày mới trầm giọng mở miệng, "Tôi chỉ hỏi cậu một câu, chuyện truyền thông công khai lần này, có liên quan tới cậu không?"

Mặc dù từ trước đến giờ Tần Trí Viễn chưa từng coi ông ta như cha ruột, nhưng lúc nghe câu chất vấn như vậy, trái tim vẫn cảm thấy một trận băng giá, anh cười lạnh một tiếng, nói: "Không phải tôi, tôi đã từng hứa với ông nội, sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương Tần Trí Dật."

Tần Trọng Dương ngẩng đầu nhìn anh một cái thật sâu, trong ánh mắt lộ vẻ hoài nghi và tìm tòi nghiên cứu, "Trải qua chuyện này, Tiểu Dật đã rất khó đặt chân vào tổng bộ nữa, mục đích của cậu có thể nhanh chóng đạt được, chuyện này làm tôi không thể không hoài nghi."

Tần Trí Viễn mím môi, lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không cần thiết nói tiếp nữa."

Thấy anh xoay người muốn trở về phòng bệnh, Tần Trọng Dương vội gọi anh lại, nói: "Trí Viễn, mặc kệ giữa chúng tôi và cậu có mâu thuẫn gì, Tiểu Dật vẫn là em trai cậu, ông nội cậu cũng không hy vọng nhìn nó bị người ta giẫm xuống đáy cốc như vậy, cho nên tôi khẩn cầu cậu, kéo nó một cái, được không?"

"Kéo cậu ta một cái?" Tần Trí Viễn quay đầu lại nhìn ông ta, "Xin hỏi ông dùng thân phận gì để thỉnh cầu tôi?"

Tần Trọng Dương nuốt một ngụm nước bọt, gian nan do dự nói: "Lấy...!Lấy thân phận một người cha?"

Tần Trí Viễn hai tay khoanh ngực, hừ nói: "Tôi từ nhỏ đã không có ba mẹ, lúc này làm sao lại có cha, nhưng nếu ông đã đến thỉnh cầu tôi, không bằng cầm thứ tôi cảm thấy hứng thú đến trao đổi với tôi, thế nào?"

"Thứ cậu cảm thấy hứng thú? Là chỉ vị trí gia chủ sao?" Trước khi tới đây, Tần Trọng Dương đã tưởng tượng qua cảnh tượng này, cho nên ông ta cũng không bất ngờ lắm.

Không ngờ Tần Trí Viễn lại lắc đầu, "Vị trí gia chủ này tôi có thể dựa vào thực lực mà lấy được, căn bản không cần trao đổi với ông."

Tần Trọng Dương lần nữa thở dài, đàm phán với Tần Trí Viễn khiến ông ta cảm thấy lực bất tòng tâm, "Vậy nói điều kiện của cậu đi."

Tần Trí Viễn đứng thẳng người, hai tay nhét vào túi, ánh mắt kiên định không sợ hãi nhìn ông ta nói: "Thời gian qua thân thể ông không khỏe, tôi đã sắp xếp giúp ông một viện an dưỡng cao cấp nhất, chỗ đó tất cả phương tiện phục vụ đều là tốt nhất, ông có thể vào đó dưỡng lão thật tốt, đương nhiên, Đỗ Liên Trân nhất định cũng phải vào ở cùng ông, không được tôi cho phép, bà ta không được tùy ý rời khỏi viện an dưỡng, còn nữa, cổ phần Tần Thị trong tay ông có thể cho Tần Trí Dật, nhưng số cổ phần Tần Thị mà Đỗ Liên Trân đang giữ nhất định phải giao cho tôi, hai người các người cũng không thể can thiệp vào bất cứ chuyện gì của tập đoàn Tần Thị."

Tần Trọng Dương nghe anh nói ra điều kiện liên tiếp, thiếu chút nữa không hộc máu tại chỗ, run tay chỉ Tần Trí Viễn, "Mày...!mày...!Mày khinh người quá đáng."

Tần Trí Viễn mặt không thay đổi nói: "Chắc là ông còn chưa biết, vụ tai nạn xe trong chuyến trăng mật ba năm trước của Tần Trí Hạo, thật ra là do phu nhân của ông một tay trù hoạch, nhân chứng tôi đã tìm được, bất cứ lúc nào có thể mang đến đối chất với các người, nếu chuyện này bị lão gia tử biết, hậu quả sẽ thế nào, chính ông phải hiểu rõ ràng."

Trong nháy mắt Tần Trọng Dương ôm ngực, không thể tin nhìn Tần Trí Viễn, "Đây là...!Đây là thật sao."

Tần Trí Viễn tiếp tục nói: "Đúng vậy, cho nên bây giờ ông còn cảm thấy tôi khinh người quá đáng sao? Dựa vào hành vi của vợ ông, tôi đưa ra điều kiện thế này đã là vô cùng nhân từ."

Tần Trọng Dương không nhúc nhích ngồi trên ghế thật lâu không định thần lại được.

Tần Trí Viễn biết cuối cùng ông ta sẽ lựa chọn thỏa hiệp, cũng không tiếp tục ở lại nữa, xoay người đi vào phòng bệnh.