Mùi vị chua cay, khi chảy vào cổ họng cũng rất hăng, ngay sau đó, một luồng mát mẻ lướt qua cổ họng, làm dịu đi cơn đau. Bên này, Tưởng Ly chậm rãi nói: "Vậy là đúng rồi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Anh cần dưỡng sức, bằng không sao có thể tiếp tục bán mạng cho tôi?"
Cô vừa dứt lời, bên này Cận Nghiêm chưa kịp nuốt hơi cuối cùng xuống cổ họng liền bị sặc, kích động ho sù sụ. Rất lâu sau anh ta mới bình tĩnh lại, kinh hoàng nhìn Tưởng Ly: "Cái... Cái gì mà bán mạng?"
Tưởng Ly gác một cánh tay lên lưng ghế, đổ người về phía trước, từ từ sát lại gần Cận Nghiêm, miệng mỉm cười. Cận Nghiêm chỉ cảm thấy tim như đập lỡ nhịp, vô thức áp sát vào cửa xe. Tưởng Ly tiến một phân, anh ta lùi một phân, cho tới khi sống lưng dựa hẳn vào cửa. Tưởng Ly nhìn ra sau lưng anh ta, bật cười: "Còn trốn đi đâu được? Độn thổ sao?"
Ở khoảng cách gần như thế này, ngũ quan của Tưởng Ly cực kỳ rõ nét, Cận Nghiêm cảm thấy cô đẹp thì đẹp thật đấy, cũng cực kỳ cuốn hút. Có điều anh ta từng lĩnh giáo qua sự tàn độc của cô, thế nên không hề cảm thấy vừa mừng vừa lo mà chỉ có một nỗi bất an trào dâng.
"Cô... Cô định làm gì?" Nói xong câu này, Cận Nghiêm ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm, cố gắng vớt vát lại sĩ diện: "Cô biết rất rõ vị trí và chức năng của tôi trong tập đoàn đấy. Tôi sẽ không bán mạng cho ai cả, cô từ bỏ đi. Vả lại, bây giờ cô là dâu trưởng Lục Môn, nhất cử nhất động đều bị mọi người theo sát, tốt nhất cô nên giữ vững quy củ của Lục Môn."
Tưởng Ly cứ nhìn anh ta cười miết, chép miệng mấy tiếng, không tiếp lời mà hỏi ngược lại: "Tôi không đẹp sao?"
Cận Nghiêm hùng hồn phát biểu xong một lời mà tự anh ta cho là hiên ngang lẫm liệt, không ngờ cô lại hỏi câu này. Anh ta sững sờ giây lát rồi mới tỉnh lại: "Đẹp... Rất đẹp..."
Tưởng Ly càng cười thân thiện hơn: "Nếu anh đã thừa nhận là tôi đẹp, vì sao còn sợ tôi như vậy?"
"Tôi... Tôi đâu có sợ cô?"
Tưởng Ly giơ tay mô phỏng lại tư thế của hai người lúc này. Cận Nghiêm ngượng ngập hắng giọng, sau đó ngồi thẳng người dậy, Tưởng Ly cũng theo đà quay về chỗ của mình.
"Cận Nghiêm, tôi biết tính chất công việc của anh ở tập đoàn. Bộ phận của các anh xưa nay không phục vụ cho riêng cá nhân nào, chỉ cân nhắc cho lợi ích tổng thể của tập đoàn." Tưởng Ly quay về chuyện chính, nét mặt cũng nghiêm túc trở lại.
Cận Nghiêm im lặng nhìn cô chằm chằm.
Tưởng Ly tiếp tục nói: "Nhưng anh có từng nghĩ đến không, lúc này đây anh chỉ còn cách hợp tác với tôi mới giữ vững được toàn bộ lợi ích và thanh danh của tập đoàn."
"Cô muốn nói gì?"
Tưởng Ly quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Bây giờ Lục Đông Thâm đã được bên ngoài nâng lên, không xuống được nữa, nói cách khác chính là đã cưỡi lên mình cọp khó mà tụt xuống. Tình hình này đâu phải anh không biết rõ."
"Tôi biết rất rõ, cũng nhờ cô cả." Cận Nghiêm có đôi chút không vui.
Tưởng Ly không giận mà bật cười: "Không sai, tôi cố tình đấy."
Cận Nghiêm nhíu mày.
"Nói thẳng với anh luôn. Lục Đông Thâm không giải quyết được việc này đâu. Thời hạn bốn tháng trôi qua, thanh danh của Lục Môn sẽ bị ảnh hưởng, tới lúc đó cục diện khó khăn lắm mới bình yên được sẽ một lần nữa bị xáo trộn." Tưởng Ly thấy Cận Nghiêm muốn nói gì, bèn giơ tay ngắt lời anh ta: "Tin tôi đi, người có thể giải quyết chuyện này chỉ có tôi mà thôi."
Cận Nghiêm nhìn cô rất lâu và hỏi: "Cô tới tìm tôi, là muốn tôi làm gì?"
Tưởng Ly mỉm cười: "Rất đơn giản, tôi nghe nói anh có quyền điều động vệ sỹ của tập đoàn."
Cận Nghiêm sững người. Hả?
&&&
Lục Đông Thâm sau khi nhậm chức đã đưa ra ba quyết sách lớn.
Quyết sách thứ nhất dĩ nhiên dùng vào các dự án đã tuyên bố trong buổi họp báo. Vì chúng dính dáng tới một khoản vốn khổng lồ, lại là dự án mở rộng bản đồ sản nghiệp quan trọng mà Lục Đông Thâm tiếp quản sau khi nhậm chức, thế nên việc hợp tác với Nhiêu Tôn, Thai Nghiệp Phàm anh cũng đích thân thực hiện, đồng thời trao quyền cho Dương Viễn hỗ trợ song song.
Quyết sách thứ hai là quy hoạch phát triển trọng điểm của tập đoàn trong tương lai mười năm tới đồng thời là sự điều chỉnh nhân sự từ trong ra ngoài. Cái gọi là điều chỉnh, thực chất giống với một lần thay máu lớn. Cái cây to lớn chắc chắn sẽ mọc nhiều cành nhánh. Lục Môn tuy quy củ nghiêm ngặt, nhưng không đồng nghĩa với việc bên trong không tồn tại những kẻ đυ.c nước béo cò. Bao năm qua vẫn có những người nhờ vào quan hệ leo lên được nhân viên cấp trung, thậm chí là nhân viên cấp cao, lai lịch đều là con cháu họ hàng thân thích. Khi còn đương chức, Lục Chấn Dương không động vào họ, nhưng Lục Đông Thâm vừa lên đã không để cho họ tự tung tự tác. Anh lọc một lượt từ đầu tới cuối, sau đó nhanh chóng bổ sung vào đó một nhân viên mới, không hề ảnh hưởng tới công việc.
Rất ít người mới nhậm chức nào vừa lên đã áp dụng các biện pháp cứng rắn, đa phần đều muốn thu phục lòng người. Nhưng đối với những nhân viên thành tích kém cỏi trong tập đoàn, sự nhẫn nhịn của Lục Đông Thâm là bằng không. Nói theo cách của anh thì: Tôi không phải nhà từ thiện, người nào giỏi sẽ được ở lại. Khi còn ở Skyline Thương Lăng, thủ đoạn thay máu mang tính sát phạt và quyết đoán của anh khiến người ngửi mùi đã khϊếp sợ.
Có nhân viên cảm thấy ấm ức với cách làm việc của Lục Đông Thâm, lao vào phòng anh lý luận. Kết quả nghe nói, Lục Đông Thâm còn không buồn kinh động tới bộ phận nhân sự, thậm chí chưa cần đọc qua hồ sơ lý lịch đã có thể nắm rõ quá trình làm việc, những việc người đó làm hoặc chưa từng làm trong tập đoàn, nói cho đối phương câm như hến, không còn chút sức lực đối kháng nữa.
Đến lúc đó, mọi người trong tập đoàn mới bừng tỉnh ngộ. Thì ra từ trước khi ngồi lên vị trí cao nhất, Lục Đông Thâm đã nắm rõ trong lòng bàn tay tình hình của các nhân viên trong tập đoàn, đặc biệt là các nhân viên cấp trung và cấp cao. Ai có công, ai có tội anh đều biết rõ, nếu không sao có thể vừa nhậm chức đã nã pháo chuẩn xác?
Quyết sách thứ ba, sự thay đổi quyền cổ phiếu của tập đoàn Lục Môn. Về điểm này, trong buổi họp báo đã đề cập tới, nhưng ý nghĩa đằng sau thì sâu xa hơn thế. Sức mạnh của thế hệ mới với Lục Đông Thâm làm đại diện đã bắt đầu chống lại những thế lực cũ, các cổ đông kỳ cựu ít nhiều đều bị đả kích. Đây là sự lo lắng của họ từ lâu, chính vì vậy mới phần nào lo lắng khi Lục Đông Thâm lên nắm quyền.
Nhưng, Lục Đông Thâm cứu được thời kỳ mưa gió lắt lay của Lục Môn, khiến họ ý thức được rằng, đưa anh lên cao chắc chắn sẽ mất đi một phần lợi ích, nhưng cũng còn hơn sau này một hạt thóc cũng không có mà ăn. Thế nên sau khi cân nhắc, họ chỉ còn cách giương mắt nhìn Lục Đông Thâm đưa ra kế hoạch điều chỉnh quyền cổ phiếu.
Bên ngoài đồn rằng mọi sự cải chính của Lục Đông Thâm đối với Hội đồng quản trị chỉ là bước đầu. Anh chắc chắn sẽ lấy mới thay cũ, thay hết bằng tay chân của mình.
Lục Đông Thâm chỉ mới nhậm chức vài ngày ngắn ngủi, hàng loạt những động thái lớn của Lục Môn đã khiến cả giới kinh doanh xôn xao bàn tán. Không ít người chẳng lạ lẫm gì với tác phong làm việc của Lục Đông Thâm. Khi còn là Phó Chủ tịch tập đoàn, anh đã làm việc rất dứt khoát gọn ghẽ, không lằng nhằng dây dưa, nên giữ thứ gì, nên bỏ thứ gì anh hiểu rõ trong lòng. Danh hiệu Chiến thần được nhắc lại, còn tiết tấu vốn đang hỗn loạn của Lục Môn cũng đang được bàn tay của vị Chiến thần mạnh mẽ này từ từ xoay chuyển về quỹ đạo vốn có.
Đương nhiên, cũng có người tỏ thái độ phản đối, thậm chí một số lời đồn còn kéo cả Tưởng Ly vào cuộc.
Vợ của Lục Đông Thâm, con trưởng nhà họ Lục, danh hiệu này vốn đã thu hút sự chú ý, huống hồ còn là một cô dâu trưởng nắm giữ thực quyền? Có người nói được làm vợ Lục Đông Thâm đúng là có phúc, không cần làm gì cũng có tất cả mọi thứ; Lại có người nói Lục Đông Thâm chết trong vòng tay người đẹp, một đời Chiến thần lại bại dưới vạt váy của phụ nữ, sau này sớm muộn cũng chịu thiệt thòi.
Nhưng đa phần khi nhắc đến Lục phu nhân, mọi người lại liên kết với chuyện cô biết "tà thuật", nên đã có không ít lời gièm pha xuất hiện nói rằng: Toi rồi, toi rồi, cậu chủ nhà họ Lục đã hoàn toàn bị tà thuật khống chế. Nhìn mà xem, đưa cho người ta toàn bộ tài sản của mình rồi.
~Hết chương 610~