Người Tình Trí Mạng

Chương 462: Anh không hỏi vì sao nó có

Nhiêu Tôn thầm thở dài một tiếng trong lòng.

Lục Đông Thâm rửa tay sạch sẽ, từ tốn nói: "Tôn thiếu thể lực tốt, tỉnh sớm hơn thời gian dự kiến hẳn một tiếng."

Nhiêu Tôn nằm mãi cũng mệt, bèn ngồi dậy, nhìn xuống mắt cá chân của mình và nói: "Tỉnh sớm cũng có ích của tỉnh sớm, ví dụ như nghe được có người nói xấu sau lưng tôi, hoặc ví dụ sẽ không bắt gặp vài cảnh giới hạn độ tuổi."

Một viên sỏi bay vào trong lều.

Nhiêu Tôn nghiêng đầu né tránh.

Tưởng Ly hừ lạnh: "Độ linh hoạt của nửa thân trên vẫn tạm ổn, không sao thì ra ngoài đi lại vài bước đi."

"Cô gái này, đúng là thích ăn đấm mà." Nhiêu Tôn đi ra khỏi lều, đứng lên thử dùng sức ở chân nhưng vẫn hơi đau một chút. Tuy vậy so với lúc trước khi ngất thì đã khá hơn rất nhiều: "Đầu hơi choáng váng."

Lục Đông Thâm xé gói mỳ, rút ra một vốc bỏ vào nước sôi: "Ngủ nhiều đấy."

Tưởng Ly cố nhịn cười.

Nhiêu Tôn ngồi phịch xuống bên cạnh Tưởng Ly, quả thật cũng đã đói rồi, bụng đang trống rỗng. Anh ấy hỏi họ: "Hai người mang tôi tới đây bằng cách nào?"

Câu hỏi này Tưởng Ly có thể trả lời được. Cô đang hứng khởi muốn tiến hành một màn nhiều chuyện thì nghe thấy Lục Đông Thâm bất thình lình lên tiếng: "Nhiêu Tôn, cậu có muốn nhìn lại bộ mặt của mình trước không?"

Bộ mặt của mình?

Nhiêu Tôn giơ tay lên vuốt tóc, hất hất mái đầu, chẳng phải xưa nay vẫn "ngọc thụ lâm phong" như Phan An, một cây lê áp đảo hải đường đấy sao?

Tưởng Ly nhìn anh ấy qua ánh lửa rồi "Á" lên một tiếng.

Nhiêu Tôn khựng lại, ngẩn người vài giây, bỗng nhiên ý thức được gì đó, bèn giơ tay về phía Tưởng Ly: "Gương."

Tưởng Ly nuốt nước bọt: "À thì..."

"Gương!" Nhiêu Tôn cất cao giọng.

Tưởng Ly hết cách, đành lấy chiếc gương trang điểm nhỏ trong túi xách ra, đưa cho Nhiêu Tôn. Nhiêu Tôn đón lấy, soi lên mặt mình, một giây sau phát ra tiếng kêu thảm khốc kinh người. Ngay sau đó, chiếc gương bị Tưởng Ly giật lại, cô liên nói: "Yên tâm yên tâm, có cách có cách..."

"Có cách gì?" Tâm trạng Nhiêu Tôn có vẻ mất kiểm soát, giữ chặt lấy bàn tay vừa giật gương lại của Tưởng Ly: "Không được, anh phải xem lại."

"Đừng xem nữa, xem nhiều cũng chỉ khóc thôi." Tưởng Ly sống chết không đưa: "Anh còn không tin em sao? Anh yên tâm đi, em tuyệt đối có thể trả lại cho anh một dung nhan tuyệt thế."

Nhiêu Tôn bỗng nhiên bước ra khỏi bi thương, buông tay, nhìn chằm chằm Tưởng Ly nghiến răng: "Em nói đi, khi nào thì khỏi được?"

Trong ánh nến, mặt Nhiêu Tôn như có một con bướm đỏ đang đậu lên, lấy sống mũi làm trọng tâm, có những đường vân đỏ hướng đều sang hai bên má, hình thành nên hình dạng đôi cánh, thoạt nhìn trông rất khôi hài.

Tưởng Ly thực sự không thể nhìn vào mặt anh ấy mà nói chuyện, cứ nhìn là muốn phì cười, nhưng bật cười chắc chắn sẽ đả kích lòng tự trọng của anh ấy, nên chỉ biết nhìn vào nồi và nói: "Em nghĩ đây có lẽ di chứng để lại sau khi giải độc, hai tiếng đồng hồ trước trên mặt anh chẳng có gì cả.

Sau đó cô quay đầu nhìn Lục Đông Thâm: "Đúng không? Hình này chắc chắn cũng mới có."

Lục Đông Thâm lấy đũa khều mỳ trong nồi, hùa theo Tưởng Ly: "Phải, mới có đấy."

Nhiêu Tôn ngồi đó nheo mắt lại: "Hai người có dám nhìn tôi mà nói chuyện không?"

Vừa dứt lời, Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đồng loạt quay đầu nhìn anh ấy.

Nhiêu Tôn nhìn họ chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi: "Ban nãy tôi không hỏi vì sao nó có, tôi chỉ muốn biết khi nào nó hết!"

Tưởng Ly nhìn mãi nhìn mãi, rồi phì cười thành tiếng.

Không được, cô thật sự không nhịn được. Bình thường Nhiêu Tôn tuy không phải là người quá chú trọng diện mạo, nhưng cũng rất tự tin về nhan sắc của mình. Bây giờ thành ra thế này, quả thực như bị báo ứng kiếp này vậy.

Nhiêu Tôn nhìn chằm chằm một Tưởng Ly đang cười nghiêng ngả, tức tối nỗi mặt méo xẹo.

Lục Đông Thâm cũng cười, nhưng khả năng kiềm chế mạnh hơn Tưởng Ly. Anh khoác một tay lên vai Tưởng Ly, một tay cầm đũa khều mỳ, rất lâu sau mới nói: "Thật ra cũng tốt, hình vẽ rất độc đáo."

Đừng nói còn hơn.

Nhiêu Tôn tức nghiến răng kèn kẹt, đúng là đứng nói không thấy đau hông.

Cuối cùng Tưởng Ly cũng dịu đi, cố nhịn cười nói: "Giải độc phải có quá trình, điều này chứng tỏ độc tố đã phát ra ngoài da, là một chuyện tốt. Còn về việc khi nào có thể tan... Em đoán khoảng ba, bốn ngày, không lâu đâu, yên tâm."

Nhiêu Tôn cảm thấy như bị sét đánh. Ba, bốn ngay? Anh ấy phải mang hình vẽ này ba, bốn ngày?

"Khoảng thời gian này em sẽ bôi thuốc cho anh." Tưởng Ly nói thêm cho anh ấy yên tâm.

Nhiêu Tôn không nói được cũng không phản đối, tóm lại chỉ tỏ ra không tình nguyện. Cuối cùng, anh ấy tìm chỗ trút giận: "Sao mỳ nấu mãi chưa xong? Tiểu gia đói rồi!"

Có bệnh là thành gia hết cả.

Lúc ăn mỳ, Lục Đông Thâm nhìn một đường từ mắt cá chân lên mặt Nhiêu Tôn và nói: "Có lẽ bây giờ cậu như vậy thật sự có ích cho việc chúng ta vào thôn."

Nhiêu Tôn cười khẩy: "Lục tổng đúng là rất giỏi mượn lực đánh lực, câu nói này không sai chút nào."

Tưởng Ly lên tiếng: "Nhiêu Tôn..."

"Im lặng." Nhiêu Tôn bực dọc, gắp nốt miếng mỳ cuối cùng: "Anh coi như đã nhìn ra rồi. Hai người rắn chuột một hang, muốn khuyên anh phối hợp với Lục Đông Thâm thì miễn đi, mượn mặt anh ra chà đạp anh hả? Hai người không hổ thẹn à?"

"Em không có ý này..."

"Vậy em có ý gì?"

Tưởng Ly dùng đũa chỉ vào chiếc bát trong tay Nhiêu Tôn: "Em muốn nhắc anh ăn ít một chút, đã bát thứ ba rồi. Với kiểu ăn này của anh, chúng ta rất dễ cạn kiệt lương thực đấy."

***

Phòng ICU vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không thể bay vào.

Hai tốp nhân lực, ba phái thế lực.

Tần Tô và Lục Bắc Thâm cũng cử người, Dương Viễn tuy không cử người nhưng tai mắt chỗ nào cũng có.

Cuối cùng Lục Khởi Bạch chỉ biết nổi đóa với Cảnh Ninh.

"Ra tay với những người bên cạnh Charles Ellison, hoặc là bảo vệ của bệnh viện, không được nữa mua chuộc bác sỹ, y tá. Cho dù có phải cử người đi kiểm tra thùng rác của bệnh viện cũng được. Việc này rất khó sao?"

Hai hôm nay, Lục Khởi Bạch quan sát thế cục mà càng lúc càng bực dọc. Mỗi lần Cảnh Ninh đi vào văn phòng đều nhìn thấy anh ấy đang hút thuốc còn trong gạt tàn đã chất đống đầu lọc, hoặc trên quầy bar đang có chai rượu bật mở, có thể là Rum hoặc Whiskey.

Cảnh Ninh đứng đó, một lúc sau mới nói: "Cách gì dùng được tôi đã dùng cả rồi, trừ phi tôi biết độn thổ, vào thẳng phòng ICU xem tình hình bên trong thế nào."

Lục Khởi Bạch mím môi, sa sầm mặt lại.

Cảnh Ninh âm thầm hít sâu một hơi, quay người rời đi.

Khi cô gần ra tới cửa, cô dừng bước, quay đầu hỏi Lục Khởi Bạch: "Có quan trọng đến thế không?"

"Chuyện gì?" Lục Khởi Bạch nhíu mày.

"Biết tình hình bệnh tình của Charles Ellison như thế nào đối với anh rất quan trọng sao?" Ánh mắt Cảnh Ninh lạnh lùng: "Tôi cảm thấy, bây giờ anh đã bị Lục Đông Thâm dắt mũi đi rồi."

Lục Khởi Bạch nghiêm mặt lại, ngữ khí bực dọc: "Ra ngoài."

Cảnh Ninh bỏ đi không quay đầu lại.

Phòng làm việc cực kỳ yên ắng.

Lục Khởi Bạch đứng đực trước quầy bar. Rất lâu sau, anh ấn đầu lọc đã hút sạch vào gạt tàn, muốn rót một ly rượu. Anh cầm chặt ly rượu trong tay, trong đầu văng vẳng câu nói ban nãy của Tưởng Ly, càng nghĩ càng bứt rứt trong lòng. Anh giơ tay, ném ly rượu về phía cửa ban công, thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh.

Chẳng mấy chốc, có người gõ cửa phòng làm việc...

~Hết chương 462~