Sau khi Cảnh Ninh ra khỏi phòng họp, nhân lúc đi vệ sinh, cô tìm một góc không người, gọi một cuộc điện thoại.
Đầu kia nhận máy rất nhanh, xung quanh rất yên ắng, có lẽ là đang họp. Bên phía Skyline vì việc trì hoãn buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của thương hiệu H mà đau đầu nhức óc, còn Giang Nam Xuân thì lại phát triển thần tốc thuận buồm xuôi gió, đồng thời đã đệ lên tổng bộ đơn xin thành lập chi nhánh. Một khi thành công, Giang Nam Xuân sẽ có quyền độc lập thu mua đất và khai thác, nghiễm nhiên ngồi ngang hàng với Skyline rồi.
Cảnh Ninh hỏi thẳng: "Lục Khởi Bạch, chuyện sản phẩm mới có phải do anh làm không?"
Đầu kia có vẻ đã đứng lên, rời ra một khu vực khác, chẳng mấy chốc đã có tiếng gió vọng vào, sau đó cô nghe thấy tiếng bật lửa. Anh hạ giọng, cười: "Cảnh Ninh, tôi đang ở Hàng Châu."
"Cho dù anh có ở Mỹ thì muốn vươn tay ra cũng đâu khó khăn gì." Cảnh Ninh cười khẩy.
Đầu kia phì cười: "Với tư cách là trợ lý hành chính đặc biệt của Lục Đông Thâm, lúc này em nên bận rộn bù đầu mới phải chứ, sao vẫn có thời gian giở trò mánh khóe với tôi thế hả, thích hợp không?"
Cảnh Ninh giật mình.
"Em cũng được coi là người lão thành ở bên cạnh Lục Đông Thâm rồi, phải biết rõ chuyện này không thể đánh sập được anh ta. So với việc lãng phí thời gian vào tôi, chi bằng em hãy suy nghĩ tới người bên cạnh đi." Lục Khởi Bạch từ tốn nói.
Cảnh Ninh cảnh giác.
Đầu kia cười chậm rãi: "Nghe nói em gái của trợ lý Cảnh vừa giành được giải thưởng, rất đáng chúc mừng. Nếu tôi là trợ lý Cảnh, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết cho xong công việc, sau đó sang bầu bạn với em gái, chứ không phải lãng phí thời gian như bây giờ. Trên đời thứ gì cũng có thể trở thành mây khói, duy chỉ có tình thân là không, hãy cố gắng trân trọng.
Cảnh Ninh nghiến răng, thẳng thừng ngắt máy, ngay sau đó cô cũng tắt luôn chế độ ghi âm cuộc gọi.
Con cáo già Lục Khởi Bạch, quả nhiên không chuyện gì qua mắt được anh ta!
***
Trần Du bước vào văn phòng của Hạ Trú.
Cô ấy đặt tách café lên mặt bàn, café bắn ra ngoài một ít. Hạ Trú đang cắm cúi ngồi đọc email, bị giật mình, còn tưởng là Julia to gan, ngước mắt lên nhìn thấy là Trần Du, cô trừng mắt: "Trần Nam Nam, cô bị điên gì vậy? Trưa nay ăn nhiều cay hay sao mà nóng tính thế hả?"
"Tôi muốn thể hiện thái độ trước với cô." Trần Du ngang nhiên nói.
Hạ Trú rút khăn giấy ra lau bàn: "Thái độ ngoài mặt của cô đủ rõ ràng rồi."
"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô đấy." Trần Du đứng thẳng dậy: "Tuy rằng tôi từng làm chuyện không đạo đức với cô, ăn trộm sổ tay của cô, nhưng xin cô hãy tin tôi, lần này chuyện sản phẩm mới bị tuồn ra ngoài tuyệt đối không phải do tôi làm. Tôi sốt sắng muốn thành công là đúng, nhưng có những chuyện tôi vẫn giữ được sự trong sạch."
Hạ Trú không đứng lên mà nghiêng người dựa vào ghế, cánh tay phải chống lên cằm, nhìn Trần Du, cười mà như không cười.
Trần Du hắng giọng, cụp mắt xuống: "Hơn nữa, tôi và Thai Nghiệp Phàm cũng vạch rõ ranh giới rồi."
"Vì sao?" Hạ Trú hỏi.
"Ai biết được chuyện này anh ta có tham gia hay không." Trần Du sụt sịt: "Anh ta là người nhà họ Thai, tôi quá thân thiết với anh ta cũng không thích hợp."
"Cô thích anh ta phải không?" Hạ Trú bất thình lình hỏi.
Trần Du ngẩng phắt lên nhìn cô, đỏ bừng mặt: "Cô đừng nói linh tinh. Tôi... tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô đấy. Tóm lại, tôi không muốn cô nghi ngờ tôi."
"Tôi không hề nghi ngờ cô." Hạ Trú buông tay xuống, tiện thể cầm tách café trên bàn lên uống một ngụm, từ tốn nói: "Cô chưa đủ to gan để làm được chuyện nghiêm trọng này. Ngoài ra, cô cũng không cần vì chuyện này mà vạch rõ ranh giới với Thai Nghiệp Phàm, một tay công tử cả ngày nhàn nhã chỉ biết chơi bời như anh ta, chắc chắn chuyện này anh ta cũng không hay biết gì."
"Cô tin tôi?" Trần Du không ngờ cô lại nói vậy, sững người.
"Cô là người trong ekip của tôi, đương nhiên tôi phải tin cô."
Trần Du nhìn Hạ Trú, trong ánh mắt có sự ấm áp, cũng có cảm động. Rất lâu sau cô ấy mới nói: "Cảm ơn cô, còn nữa, một lần nữa tôi xin lỗi vì hành vi phản bội cô lúc trước. Hạ Trú... cô thật sự rất tốt."
Hạ Trú thích nghe những lời êm tai, nhưng câu nói của Trần Du xuất phát từ tận đáy lòng, ngược lại càng khiến Hạ Trú có chút bối rối. Thật ra cô không phải là một người giỏi thể hiện cảm xúc của mình. Cô vờ nhíu mày, giơ tay lên xoa xoa cánh tay: "Nổi hết cả da gà rồi, cô đúng là sến sẩm."
Là người trưởng thành cả rồi, thật ra không quen nhất chính là bộc lộ sự chân thành. Trần Du cũng cất mọi cảm xúc đi, chuyển sang chất giọng lạnh lùng: "Sến sẩm vẫn hơn kẻ đâm sau lưng. Quý Phi rõ ràng là muốn đến tranh quyền. Hôm nay cô ta giở trò này ai tinh mắt đều nhìn ra cả, cô chú ý một chút. Vô duyên vô cớ nhắc đến Đàm Diệu Minh, e là muốn ụp cả chậu phân lên đầu cô đấy."
"Lục Đông Thâm tin tưởng tôi." Hạ Trú nói thẳng.
"Trên đời này không có một người đàn ông nào rộng lượng tới mức chấp nhận trong lòng bạn gái mình có thứ tình cảm khác, cho dù là ân tình."
Trần Du chống hai tay lên bàn, nhìn cô đầy nghiêm túc."
"Lúc trước khi ở Thương Lăng, tôi ở bên cạnh anh ấy. biết rõ người anh ấy kỵ nhất chính là Đàm Diệu Minh. Anh ấy không gϊếŧ ai nhưng người lại vì anh ấy mà chết. Thủ đoạn để giữ cô lại bên cạnh mình của anh ấy không quan mình, thế nên nhất định sẽ lo trong lòng cô có nút thắt. Nếu không có ai khơi lại chuyện này thì tốt, sợ nhất là có kẻ rắp tâm lợi dụng. Chuyện ân tình này cô có mà Lục Đông Thâm cũng có, thế nên anh ấy hiểu quá rõ đạo lý "nợ người thì dễ, trả người thì khó" này. Ân tình chính là dù anh ấy có biết chuyện sản phẩm mới do tôi làm, anh ấy cũng sẽ không làm gì tôi cả. Ngược lại cũng vậy. Ân tình Đàm Diệu Minh đối với cô không ít hơn so với ân tình của gia đình tôi với Lục Đông Thâm, cô nói cô có thể buông bỏ mọi ân oán, ai tin chứ?"
Sau khi Trần Du đi khỏi, Hạ Trú ngồi trên ghế suy nghĩ rất lâu, sau đó lại lấy email vừa nãy ra xem một lúc nữa. Cuối cùng, cô đứng lên, rời khỏi văn phòng.
Bầu không khí trong văn phòng tổng giám rất nặng nề.
Chí ít tất cả các thư ký đều im bặt, gần như không dám thở mạnh. Cảnh Ninh không có ở đây, cô thư ký Dora của phòng thư ký đang dè dặt đong đếm lượng café để pha, Hạ Trú đi tới mà cô ấy không hề phát hiện ra. Quan sát một lúc lâu, Hạ Trú không nhịn được nữa mới hỏi: "Có cần phải tỉ mỉ vậy không?"
Dora giật mình run tay, bột café vừa xay tung ra ngoài một ít. Thấy đó là Hạ Trú, cô ấy vỗ ngực liên hồi để bình tĩnh lại.
"Sắc mặt tổng giám đốc cứ sa sầm suốt. Em sợ bột café xay lâu hay ít cũng ảnh hưởng tới khẩu vị, bị ăn mắng."
"Anh ấy đã mắng thư ký à?" Hạ Trú tò mò.
Dora ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Vậy thì chưa, nhưng một cấp trên chưa bao giờ mắng cấp dưới bây giờ cứ khó chịu ra mặt càng đáng sợ hơn."
Hạ Trú đồng ý với câu nói này, khi Lục Đông Thâm không cười không nói quả thực rùng rợn.
Hạ Trú học phương thức của Trần Du, tự tay bê café vào phòng tổng giám đốc.
Cả một căn phòng rộng lớn dường như cũng lạnh hơn vài độ.
Có cảm giác lạnh lẽo đang lan tỏa khắp nơi, cũng là khí lạnh toát ra từ chính Lục Đông Thâm.
Lục Đông Thâm không ở trong phòng làm việc.
Anh ở khu tiếp khách, cơ thể cao lớn chìm sâu xuống ghế sofa, chiếc sơ mi đen và chiếc ghế sofa bằng da đen tuyền hòa làm một. Anh nghiêng đầu, mắt nhắm nghiền, nút thắt cà vạt hơi kéo xuống một chút, cổ áo được cởϊ áσ cúc.
Xem ra anh có phần mệt mỏi.
Hạ Trú bước khẽ khàng, cúi xuống đặt tách café lên bàn, rồi nhìn Lục Đông Thâm. Anh không mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú đã có vài nếp nhăn xuất hiện.
Cô bỗng dưng thấy xót xa...