Người Tình Trí Mạng

Chương 43: Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì

Thế lực của Đàm Diệu Minh mỗi ngày một rầm rộ hơn, Long Quỷ cảm thấy bất mãn trong lòng nên đã chuyển hướng mục tiêu sang phía Tưởng Ly. Nhân thời điểm Đàm Diệu Minh đi công tác, hắn đã sai vài tên lực lưỡng, tới bắt sống Tưởng Ly. Bình thường Tưởng Ly không thích đi theo ai, sống một mình, đi đi lại lại một mình cũng đã quen. Thế nên khi người ta biết tin cô gặp chuyện đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Sau khi biết tin, Đàm Diệu Minh tức tốc từ ngoài trở về, dẫn theo cả đám anh em đi đòi người. Ai ngờ, họ vừa tới được chỗ ở của Long Quỷ, thì thấy hắn xách quần, chạy vội từ trong nhà ra. Nhìn thấy Đàm Diệu Minh, hắn quay ngược lại túm lấy anh, rồi thảng thốt chỉ vào bên trong và nói: “Con đàn bà của mày… Con đàn bà của mày không phải người! Quá đáng sợ! Mẹ nó, quá đáng sợ!”.

Về sau, có người kể lại sự tình sau khi Tưởng Ly bị Long Quỷ bắt về. Long Quỷ muốn cô phục tùng hắn nhưng cô không chịu. Long Quỷ bèn giam cô lại một đêm, đồng thời bắt cô nếm trải nỗi đau xá© ŧᏂịŧ. Nhưng dù sao Tưởng Ly cũng quá xinh xắn, lòng háo sắc của Long Quỷ nổi lên, hắn cũng không đành lòng để cô chịu hành hạ về thể xác, ngày hôm sau, hắn định sẽ vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ để cô theo hắn.

Không ai biết sau khi Long Quỷ đưa Tưởng Ly vào phòng ngủ đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi mà kể từ ngày hôm đó, cứ nhắc tới Tưởng Ly là Long Quỷ sợ kinh hồn bạt vía. Và cũng kể từ ngày ấy, người trên giang hồ đều biết người phụ nữ của Đàm gia không phải hạng dễ chọc vào.

Cơn tức của Đàm Diệu Minh vẫn cứ phải đè nén từ đó tới giờ. Chưa nói tới chuyện với bản lĩnh của Tưởng Ly, chắc chắn sẽ không để Long Quỷ được thể thì riêng hình ảnh Long Quỷ xách quần chạy ra ngoài đã khiến anh nghiến răng kèn kẹt rồi. Cái gì mà nhẹ nhàng khuyên nhủ, rõ ràng là định thô bạo cưỡng ép.

Nếu không có Tưởng Ly ngăn lại, Đàm Diệu Minh nhất định sẽ đánh Long Quỷ một trận tơi bời.

Lúc này, có lẽ hắn biết Tưởng Ly đang không ở bên cạnh Đàm Diệu Minh nên mới nảy sinh những trò mưu mô chước quỷ. Tề Cương nhả mạnh ra một làn khói. Đừng nói là Đàm Diệu Minh tức giận, ngay cả Tề Cương cũng muốn đánh Long Quỷ từ lâu lắm rồi.

“Nếu là người trên giang hồ làm thì cứ theo quy tắc giang hồ mà xử.” Đàm Diệu Minh rít một hơi thuốc rồi từ từ nhả ra, làn khói trắng xám bao trùm lấy khuôn mặt đầy mỏi mệt của anh: “Bảo các anh em biết sự tình khai bằng được người của Long Quỷ ra. Có chứng cứ rồi, chúng ta làm gì cũng coi như là quang minh chính đại”.

“Người biết sự tình cũng là người bên phía Long Quỷ. Muốn bảo hắn nói vu vơ vài câu thì còn được chứ chỉ mặt vạch tên ngay trước mặt Long Quỷ chắc hắn cũng không dám.” Tề Cương nói.

“Vậy thì cứ bảo hắn coi như chuyện vu vơ mà truyền lời.” Đàm Diệu Minh cười khẩy: “Cho hắn thêm ít tiền, nói cho hắn biết, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói”.

Tề Cương gật đầu.

Đàm Diệu Minh gạt tàn thuốc, ngữ khí trầm hẳn: “Lần này sẽ diệt trừ Long Quỷ”.

Lòng Tề Cương chợt run lên, cậu ta bắt gặp một vài tia căm hận toát ra từ ánh mắt Đàm Diệu Minh. Cậu ta lên tiếng: “Em hiểu rồi”.

Có tiếng sáng trắng dần hiện lên phía chân trời, có ánh nắng mai bắt đầu hắt tới, trời sắp sáng rồi.

Đàm Diệu Minh im lặng rất lâu mới hỏi ngược lại: “Có tin tức của Tưởng Ly chưa?”.

Tề Cương lắc đầu.

Nhưng Đàm Diệu Minh lại nói: “Lần này cũng may cô ấy không có mặt ở đây”.

Tề Cương nhìn Đàm Diệu Minh, tâm trạng vô cùng phức tạp. Đàm gia của họ, lần này quyết tâm ra tay, tám phần là có liên quan đến Tưởng Ly. Dẫu sao cơn tức năm đó chung quy vẫn đang được giữ trong lòng Đàm gia.

Cậu ta không khỏi thở dài, đúng là “hồng nhan họa thủy”.

[…]

Lều của Tưởng Ly đã bị hủy hoại, thức ăn trong ba lô của mất sạch.

Trong cuộc chiến đấu với đàn sói, chiếc lều trở thành vật hy sinh vô tội nhất. Những con sói lần lượt tấn công trước sau đã phá tan tành nơi ở có thể khiến cô cảm thấy an tâm nhất. Trước khi nhận thất bại, lui đi, chúng còn không quên ngoạm hết thức ăn của cô.

Tưởng Ly tức đến nghiến răng nghiến lợi, khẳng định chắc chắn rằng chuyện này có liên quan đến con sói vương kia, sau đó cô lại cảm thấy, tha cho con sói con đó quả thực là một sai lầm chết người.

Thật không biết ghi ơn báo đáp!

Đây là đánh giá của Tưởng Ly dành cho đám sói kia.

Lục Đông Thâm trái ngược hẳn với vẻ phẫn nộ của phừng phừng của cô suốt dọc đường đi, anh nói rất thản nhiên: “Chứng tỏ tay nghề nấu ăn của cô đến cả sói cũng thích còn gì”.

Những câu chữ anh nói liên kết lại nghe ra thì đúng là một lời khen nhưng Tưởng Ly lại cứ toát lên một cảm khác khó chịu và bực bội trong lòng.

Cuộc nói chuyện trước lúc bình minh khiến cô có một cái nhìn hoàn toàn mới đối với Lục Đông Thâm, hoặc có thể nói là càng khẳng định sự nghi ngờ cô dành cho anh lúc ban đầu.

Cá lớn nuốt cá bé là quy luật trưởng thành của tất cả các loài sinh vật. Sói là loài động vật hung hãn, nhưng dù có hung hãn cách mấy, một khi chúng biết đối phương mạnh hơn mình, chúng cũng chọn đường né tránh. Con sói vương đó, trong cục diện mình đang chiếm thế thượng phong một cách rõ ràng lại lựa chọn lùi bước, là vì nó ngửi được mùi nguy hiểm trên người Lục Đông Thâm, mùi hương ấy mạnh mẽ tới mức khiến chúng buộc phải từ bỏ.

Mùi hương gì?

Chỉ có người đã từng ăn đồng loại của chúng, chúng mới sợ hãi như vậy.

Đây chính là thứ mùi sói ngửi được trên người Lục Đông Thâm.

Về chuyện này, người nói cho cô biết vẫn là Tả Thời.

Tả Thời nổi tiếng là người say mê du lịch bộ hành, cũng chính vì anh ấy say mê, thế nên anh ấy rất hay phát hiện được đủ các loại thực vật có thể lấy về chiết xuất mùi hương, sau đó sử dụng vào đủ các loại ngóc ngách của cuộc sống.

Đó là một buổi chiều nắng rất đẹp, Tả Thời và cô nằm trên sofa xem chương trình “Thế giới động vật”. Khi kể về đàn sói, Tả Thời liền kể, có một lần anh đi lên rừng, bị hai con sói công kích, kết quả đã bình an thoát được vòng vây. Lúc đó nghe xong, cô cảm thấy kỳ lạ vô cùng. Tả Thời ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi đưa ra kết luận rằng, có lẽ vì anh ấy từng ăn thịt sói.

Đó là một lần sinh tồn nơi hoang dã thử thách sức bền của con người tới cực hạn. Anh ấy tìm được nguyên liệu mình cần tìm nhưng suýt nữa mất mạng vì khan hiếm thức ăn. Cũng may lúc đó có một con sói bị săn bắn đã chết, anh ấy đói quá nên nướng nó lên để ăn, nhờ vậy mà bảo toàn được tính mạng.

Sau khi nghe xong kết luận của Tả Thời, cô cảm thấy rất hoang đường. Cứ cho là đã ăn thịt sói thì mùi mà thức ăn lưu giữ trong cơ thể cũng không thể lâu dài đến mức đó được.

Tả Thời nói với cô rằng, có một loại mùi gọi là mùi phản ứng đồng loại, tồn tại trong hơi thở của những sinh vật đồng loại, vô cùng khó nhận ra cũng không thể lý giải được.

Giống như việc sói có thể ngửi thấy em đã ăn đồng loại của nó bao giờ chưa, hay ví dụ như chó, mèo bình thường cũng sẽ không quá thân thiết với những người từng ăn thịt đồng loại của nó, hay ví dụ như trên người đồ tể luôn toát ra một ám khí nặng nề.

Tưởng Ly vẫn luôn có phần hoài nghi về cách giải thích của Tả Thời, cho tới tận hôm qua, sau khi chứng kiến cảnh ấy, cuối cùng cô cũng tin về thứ mùi phản ứng đồng loại mà Tả Thời nói.

Vạn vật trên thế gian này đều có mùi, không ngửi thấy được không có nghĩa là nó không tồn tại.

Lục Đông Thâm từng ăn sói.

Thế nên, sói vương cực kỳ sợ anh, cuối cùng tản dần.

Vì sao anh lại ăn sói?

Cô tuyệt đối không tin việc anh nhàn rỗi rảnh rang bảo đầu bếp gϊếŧ một con sói làm thành đủ các loại mỹ vị.

Vậy rốt cuộc anh từng trải qua chuyện gì?

Đáng tiếc là, Lục Đông Thâm chỉ vỏn vẹn thừa nhận với cô rằng anh từng ăn sói, còn những nghi vấn khác của cô, anh đều không giải đáp.

Sau khi trải qua một lần sinh tử, sắc trời cũng sáng dần lên.

Tưởng Ly cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa. Cô chỉ thu dọn qua loa một chút rồi tiếp tục hướng về ngọn núi chính. Dọc đường khá thuận lợi, cũng không gặp nguy hiểm gì to tát. Có lẽ ông trời cũng thương người, không giáng thiên tai nào xuống hại họ. Nhưng cũng có một phần lý do vì Tưởng Ly sở hữu kinh nghiệm sinh tồn phong phú nên có những nguy hiểm quá nhỏ nhặt, cô đã tự động né tránh.

Chỉ có điều, vết thương trên bả vai cô chốc chốc lại nhói lên đau đớn, chắc cú vồ đó nặng. Lục Đông Thâm hỏi thăm tình hình thương tổn của cô. Cô chỉ đáp thoáng qua nhẹ nhàng, giải thích rằng đó chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ.

Nhưng suốt dọc đường, cô vẫn luôn tìm kiếm loại cây cỏ dùng để đắp vào vết thương bị hoại tử, cô định khi đêm xuống sẽ lấy nước sạch để rửa rồi đắp lên.

Vết thương trên người Lục Đông Thâm đa số đều lộ ra ngoài, là vết thương ngoài da, thương tích không nặng. Ban đầu cô vốn lo rằng vết thương sẽ bị viêm, nhưng anh cũng hào sảng nói lát nữa qua suối, xử lý đơn giản một chút là được.

Tưởng Ly nhìn dòng nước suối trong lành mát rượi ngọt ngào ấy cũng yên tâm hơn. Đa số những nguồn nước tự nhiên, không ô nhiễm kiểu này chính là loại thuốc hữu hiệu nhất để chữa trị vết thương.

Cô tiện thể lấy đầy hai bình nước, giữ lại uống dọc đường.

Lục Đông Thâm thì càng trực tiếp hơn, quỳ một gối xuống đất, tay vốc vài ngụm nước suối lên uống, sau đó anh cắm mặt xuống nước, rồi khi ngẩng lên lại dùng sức lắc lắc đầu mấy cái, cuối cùng là đưa tay vuốt mặt, cả quá trình nhanh gọn, sảng khoái.

Tưởng Ly đứng bên quan sát cảnh này, chẳng hiểu sao lại liên kết anh và con sói vương lại với nhau, nhất là dáng vẻ khi anh hất tóc nó nước bắn tung tóe bốn phía…