- Hiện tại đã xong mọi người có thể trở về, cố gắn luyện tập, cuối năm nay trước khi Lưu Vân Tông tuyển chọn sẽ tổ chức tộc nhân tranh tài, lần này phần thưởng sẽ nhiều hơn lúc trước rất nhiều.
Trần Thiên Hàn hạ giọng, đảo mắt nhìn tất cả mọi người nói ra.
- Hoan hô! Hoan Hô!
Một đám đệ tử Trần gia hưng phấn lên, nếu như bọn họ trong tộc nhân tranh tài mà nhận được phần thưởng này phải biết tốt đến dường nào.
- Không biết phần thưởng lần này có gì tốt hơn những năm trước vậy?
Có một tên tộc nhân lên tiếng hỏi, những người khác cũng đầy ánh mắt chờ mong nhìn lên tộc trưởng của mình.
- Ha ha, sẽ không làm các ngươi thất vọng, lần này phần thưởng cho người đứng đầu sẽ là 20 viên Tụ Khí Đan cùng với 100 kim tệ, các ngươi thấy thế nào.
Trần Thiên Hàn vuốt râu mỉm cười nhìn xuống dưới những người tộc nhân nói.
Phải biết rằng tộc trưởng một tháng chỉ được có 20 viên Tụ Khí Đan mà lần này ban thưởng như vậy, không hậu hĩnh sao được.
- Ha ha thật tốt, có 20 viên Tụ Khí Đan còn có thêm 100 kim tệ, lần này ta phải cố gắn mới được, biết đâu ta may mắn đạt được hạng nhất rồi sao.
Mọi người nhao nhao nghị luận phía dưới.
- Hừ, lần này thật tốt, hai mươi viên Tụ Khí Đan này phải là của ta!
Trần Lâm ánh mắt sắc lạnh, khinh bỉ nhìn sang đám tộc nhân phía dưới.
- Được rồi, các ngươi có thể đi tập luyện rồi!
Trần Thiên Hàn phất tay, nói với đám tộc nhân.
Đệ tử Trần gia ai nấy đều hưng phấn bước ra cửa, Trần Vũ chỉ thầm lặng lách mình rời khỏi Từ Đường đi cáo biệt mẫu thân mình một tiếng, sau đó hướng ra đường chính bước đi.
Trần Vũ rời khỏi Trần gia, vừa ra khỏi cổng Trần gia liền trở lại về tới đường lớn Nam Lĩnh Thành ồn ào huyên náo.
- Củ cải trắng Trương lão tam, vừa lớn vừa dài, một đồng tệ một cây!
- Bánh rán Trần Khê vừa ra lò, thơm ngon giòn ngọt, mua ba tặng một! Tính tiền bốn cái đây, mại dô mại dô.
- Xem bói duyên phận, bói toán chính xác, mỗi lần xem ba đồng tệ, mời vào mời vào xem bói!
Trần Vũ chăm chú nhìn chợ Nam Lĩnh Thành náo nhiệt phi phàm, trong lòng là một mảnh yên lặng nói không nên lời.
Đang đi trên đường thì hắn gặp phải Trương Thiếu La và Ngô Nhã Phi tình chàng ý thϊếp đang ôm nhau đi trên đường, tuy đã từ hôn, nhưng hắn nhìn rất không vừa mắt.
- Hôm nay ra đường ta có xem ngày rồi mà? Sao lại xui quá vậy!
Trần Vũ giật mình chửi ầm lên khi gặp phải oan gia phía trước, hắn định quay người rời đi, nhưng hành động đó đã rơi vào mắt Ngô Nhã Phi.
Thấy Trần Vũ định quay hướng khác mà đi, Ngô Nhã Phi quay sang ôm cánh tay Trương Thiếu La lay lay, làm nũng nói:
- Nếu chàng thật lòng yêu ta, hãy dạy dỗ tên hỗn đản Trần Vũ đó một trận, giúp ta xả giận chuyện lần trước, hắn đã làm ta rất mất mặt.
Trương Thiếu La nghe Ngô Nhã Phi nói thế, miệng mĩm cười, hứng thú, nói:
- Được, chỉ là một tên phế vật nho nhỏ, hôm nay ta sẽ giúp nàng hạ giận, để hắn không dám làm phiền đến nàng nữa!
Đi đến trước mặt Trần Vũ, không nói hai lời Trương Thiếu La trực tiếp ra quyền đánh vào ngực Trần Vũ.
Phụt!
Vì thực lực hai người cách xa, mà tên kia lại ra tay bất ngờ nên hắn không kịp đỡ, nên bị Thiếu La đánh một quyền, văng ra mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu, người truyền đến một cổ cảm giác đau đớn, vết thương cũ chưa lành hẳn mà bây giờ lại bị đánh tiếp, làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ngô Nhã Phi thấy Trần Vũ bị đánh mà không có sức phản kháng trong lòng liền nổi lên một trận vui mừng cùng sỉ nhục, đó là cái giá dám làm nàng mất mặt.
Trương Thiếu La, chân dậm lên đầu Trần Vũ, nhìn xuống cười khinh bỉ, nói:
- Ta bình thời thích nhất là sỉ nhục những tên phế vật như ngươi, về sau tốt nhất nên tránh xa nàng ra, nếu để ta gặp một lần đánh một lần, gặp trăm lần đánh trăm lần, ha ha.
Bị người khác đạp lên đầu, đây là chuyện sỉ nhục đối với hắn, ánh mắt Trần Vũ sắc lạnh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Trương Thiếu La, làm Trương Thiếu La rùng mình một cái.
Trần Vũ dùng sức đánh chân của Trương Thiếu La ra, một bên, chật vật đứng dậy, ánh mắt căm phẫn nhìn về phía hai người bọn họ.
Trương Thiếu La cũng không quan tâm nhiều lắm, mỉm cười xoay qua nói với Ngô Nhã Phi.
- Sao? nàng cảm thấy ta hạ giận giúp nàng thế nào? Có vừa lòng nàng không?
- Hắn như vậy rất đáng đời, dám kinh thường ta, hì hì. Chúng ta đi thôi, mặc kệ hắn.
Ngô Nhã Phi kinh bỉ nhìn Trần Vũ bị Trương Thiếu La đạp dưới đất, lòng đầy vui vẻ, nói.
Trên đường rất nhiều người bu vào xem náo nhiệt, thậm chí còn có người xách ghế ra ngồi lại xem trò vui, nhưng không ai dám giúp, vì đây chính là thiếu gia của Trương gia, bọn họ không đắc tội nổi.
Một khi đắc tội vào, chắc chắn sẽ rất khó sống ở Nam Lĩnh Thành này, không ai muốn mình dính phiền phức cả!
Trần Vũ hai mắt trừng trừng nhìn hai người họ đi, nghiến răng nói:
- Được lắm, đôi cẩu nam nữ này, mối hận này sẽ có ngày ta trả lại ngươi gấp mười.
Cố nén đau Trần Vũ đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục, sau đó tiếp tục rời đi, mặc kệ những người xung quanh đang chỉ trỏ.
...
Trong một căn phòng có hai người, một trung niên còn người còn lại chỉ là thiếu niên đang ngồi nói chuyện.
Hai người này không ai khác đó chính là Trần Lâm cùng nhị trưởng lão Trần Hạo.
- Lâm Nhi, con phải cố gắn nâng cao thực lực để thắng trong cuộc tranh tài sắp tới, khi đó kế hoạch tranh giành chức gia chủ của ta sắp đến rồi ha ha.
- Cha, người yên tâm, bốn năm trước ngoại trừ tên Trần Vũ đó ta còn e ngại, sợ một ngày hắn sẽ phát triển hơn, nhưng bây giờ thì ha ha, hiện tại trong gia tộc không ai có thể thắng ta.
Nghe Trần Lâm nói thế Trần Hạo cười to.
- Ha ha… được lần này nhất định vị trí gia chủ sẽ thuộc về ta.
Trần Hạo đắc ý cười lớn, kế hoạch đoạt chức gia chủ hắn đã tính kỹ thật lâu, hắn đã muốn làm gia chủ đã lâu rồi, nhưng vẫn còn vướng mắt Trần Thiên Hàn.
Nhưng lần này con trai hắn thì không có tin tức, đứa cháu trai thì là phế vật, không còn làm hắn vướng mắt sợ Trần Thiên Hàn cản đường nữa.
Chỉ cần con trai hắn vào được Lưu Vân Tông thì hắn sẽ bức Trần Thiên Hàn rời khỏi vị trí tộc trưởng, khi đó sẽ không ai dám nói năng gì hắn.