Editor: Mẹ Bầu
An Hồng cùng Lộ Vân Phàm cũng thật cao hứng. An Hồng nhìn phía Hàn Hiểu Quân, lại phát hiện giữa lông mày của anh hình như có một chút ưu sầu.
Trần Hàng cùng Lộ Vân Phàm bắt tay: "Lộ Vân Phàm phải không? Thật sự là cám ơn cậu! Nếu như không có cậu, Tần Nguyệt không có khả năng tìm được thận ghép nhanh như vậy được."
"Đó là chuyện tôi phải làm. Bác sĩ Trần, ngày mai sẽ xin nhờ anh rồi, chúng ta sẽ giữ liên lạc."
"Được, à mà này… diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Mọi người phải đi làm một chút thủ tục nhập việncho Tần Nguyệt đi. Hàn Hiểu Quân, cậu ở lại đây một chút, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu."
Mẹ Tần mang Tần Nguyệt đi làm thủ tục. An Hồng trò chuyện cùng Lộ Vân Phàm ở trên hành lang. Lúc này, Hàn Hiểu Quân cúi đầu đã đi tới.
An Hồng nhìn thấy sắc mặt của anh có gì không đúng, hỏi: "Hiểu Quân, bác sĩ Trần đã nói cái gì với anh vậy?"
"Không có gì." Hàn Hiểu Quân cười đến có chút miễn cưỡng, anh nhìn Lộ Vân Phàm một chút, muốn nói lại thôi.
Lộ Vân Phàm thật thức thời: "Hai người có khát không? Tôi đi mua mấy chai nước."
Sau khi Lộ Vân Phàm rời đi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hàn Hiểu Quân tiếp tục trầm mặc, An Hồng biết anh có tâm sự, hỏi: "Hiểu Quân?"
Hàn Hiểu Quân thở dài một hơi, nói: "Anh nghĩ muốn hút một điếu thuốc, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện đi."
An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân đứng ở bên ngoài khu nội trú. Hàn Hiểu Quân hút hết hai điếu thuốc lá, khi anh sắp hút đến điếu thứ ba thì An Hồng chộp túm lấy. Cô lấy chiếc bật lửa từ trong tay anh, bật lửa châm, hít một hơi thuốc, sau đó cô ném bật lửa trả lại cho anh: "Rốt cuộc là anh làm sao vậy? Đều đã đến mức này rồi, còn có cái gì không thể nói."
Hàn Hiểu Quân nghĩ nghĩ, rốt cục đã mở miệng: "A Hồng, em có thể cho anh mượn một khoản tiền được không? diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Phòng ốc của anh phải tới mùa thu mới có thể giao phòng làm giấy chứng nhận được. Hiện tại bán không an toàn, cũng không có lợi, đến lúc đó anh sẽ bán phòng ở, sau đó trả tiền lại cho em."
" Anh cần bao nhiêu?"
"Hai mươi lăm vạn."
"Nhiều như vậy ư!" Ở trong lòng An Hồng nhanh chóng tính toán, "Em không có nhiều tiền như vậy. Khi bà ngoại sinh bệnh đã chi dùng rất nhiều. Hai năm qua em và Tiêu Lâm vẫn dùng tiền mà mẹ em và chú Tiêu đã để lại để chi phí sinh hoạt. Nhà cửa ở thành phố L vẫn còn chưa có bán được. Trong tay em bây giờ đại khái có khoảng 10 vạn, ngày mai có thể đưa cho anh. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Phần còn lại… anh phải nghĩ biện pháp khác để tìm rồi."
"Anh không có biện pháp nữa rồi." Hàn Hiểu Quân cười khổ, "Anh đã hỏi một vòng bạn bè đồng nghiệp, cũng đã nói với bọn họ là sau khi bán phòng ở thì sẽ hoàn lại, tiền dự phòng của anh cũng đều đã chi trả hết rồi… Còn cha mẹ anh, tuyệt đối sẽ không sẽ giúp anh."
"Vậy còn ba mẹ của Tần Nguyệt đâu?"
"Lúc trước cũng đã xuất ra hơn mười vạn rồi. Bọn họ dù sao cũng đều đã có gia đình riêng. Việc chạy thận lọc máu rất đắt, thuốc dùng là thuốc nhập khẩu cũng rất đắt. Nếu không còn biện pháp nào, thì anh cũng sẽ không thể hướng em mở miệng hỏi như vậy."
"Hiểu Quân, anh đừng vội, anh sẽ suy nghĩ nghĩ một chút biện pháp để giúp anh."
Hàn Hiểu Quân lắc đầu: "Thôi, không cần đâu, để anh lại về nhà đi cầu xin mẹ anh. Đây là cứu một mạng người, mẹ anh sẽ phải đáp ứng thôi."
An Hồng tắt khói thuốc, nhìn biểu cảm đè nén lại sự cô đơn của Hàn Hiểu Quân, cô không biết nên nói cái gì.
Hàn Hiểu Quân ngược lại nở nụ cười. Anh tự tay xoa xoa mái tóc của An Hồng, nói: "Đừng lo lắng, không phải là em đã nói đó sao, rồi sẽ khá hơn."
"Ừ." An Hồng cười gật đầu, cô mở rộng hai tay ôm lấy Hàn Hiểu Quân một chút, "Cố lên, Hiểu Quân!"
Hàn Hiểu Quân cũng nhẹ nhàng mà ôm lại cô. Anh thấp giọng nói: "Cảm ơn em, A Hồng."
Bọn họ đều không có ai phát hiện ra, ở góc xó tối đen, có một người đang ở đó lẳng lặng yên tĩnh nhìn chăm chú vào bọn họ.
Tay anh dần dần siết lại thành quyền, đốt ngón tay đều siết lại vang lên tiếng lách cách.
Thu xếp cho Tần Nguyệt ở lại nằm chờ trong bệnh viện xong, mẹ Tần lưu lại đó ban đêm. Ba người trẻ tuổi cùng Trần Hàng đã hẹn nhau kỹ càng chuyện của ngày hôm sau. An Hồng phát hiện ra dường như cảm xúc của Lộ Vân Phàm không cao. Anh cực kỳ trầm mặc, trừ phi Trần Hàng hỏi hạn đến anh thì anh mới trả lời.
Trước khi đi, Hàn Hiểu Quân lại đi thăm Tần Nguyệt một chút. Tần Nguyệt hơi mệt một chút, đã chuẩn bị đi ngủ, Hàn Hiểu Quân ngồi ở bên mép giường cô, nắm giữ tay cô nói: "Chớ khẩn trương, bác sĩ Trần nói xác xuất giải phẫu thành công rất cao. Đêm nay em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi, sáng sớm ngày mai anh lại tới thăm em."
"Vâng." Tần Nguyệt quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời bắt đầu đổ mưa. Lúc này mưa rơi rất lớn, hạt mưa gõ vào cửa sổ kính, phát ra tiếng vang từng hồi. "Hiểu Quân, trời đổ mưa rồi, anh cũng không
lái xe tới, làm thế nào để trở về nhà đây?"
Hàn Hiểu Quân đã xe đưa đi bảo dưỡng rồi. Anh cười một cái: "Không có việc gì, anh thuê xe trở về nhà là được."
"Anh ở lại đây cùng với em đi, em. . . có chút sợ hãi."
"Đừng sợ, hiện tại đã trễ ròi, anh lại còn có chút việc, thật sự không thể ở lại đây được. Mẹ em ở lại cùng với em cũng như vậy thôi mà." Hàn Hiểu Quân còn đang băn khoăn chuyện phí giải phẫu, chỉ nghĩ phải chạy về nhà nhanh một chút để thương lượng cùng với mẹ của mình.
"Trễ như vậy, anh còn có chuyện gì nữa đây?" Tần Nguyệt nhăn mi lên, gắt gao cầm lấy tay của Hàn Hiểu Quân, "Hiểu Quân, anh hãy ở lại đây với em, giúp em một lát đi."
"Ngày mai em đã phải làm phẫu thuật đâu rồi, hôm nay cần phải nghỉ ngơi thật tốt, đi ngủ sớm một chút đi, nghe lời nào."
Mẹ Tần cũng nói xen vào: "Nguyệt Nguyệt, con đừng làm rộn, Hiểu Quân đi làm trắng ngày như vậy, hiện tại lại cùng con cả đêm là không được. Nó cũng phải đi về nhà để ngủ một giấc thật ngon chứ. Chờ khi con làm xong giải phẫu, nó sẽ theo con."
Tần Nguyệt lúc này vẫn lưu luyến không rời, không chịu buông lỏng tay ra. Hàn Hiểu Quân sờ sờ lên mặt cô, cúi người hôn lên cái trán của cô, nói: "Ngày mai em hãy cố lên, anh sẽ ở ngoài phòng mổ chờ tin tức tốt của em."
"Vâng." Tần Nguyệt cong môi lên cười. Trên gương mặt người thiếu nữ hiện ra một loại biểu cảm ngượng ngùng, "Hiểu Quân, sáng sớm ngày mai anh hãy tới sớm một chút."
"Nhất định rồi! Anh đi đây, em ngủ đi."
Hàn Hiểu Quân đi ra tới cửa, Tần Nguyệt đột nhiên ngồi dậy, cô kêu: "Hiểu Quân!"
Hàn Hiểu Quân quay đầu.
Tần Nguyệt nhìn anh, muốn nói gì, bỗng chốc lại không nói nên lời.
Hàn Hiểu Quân hướng về phía cô vẫy vẫy tay, nở ra một nụ cười cổ vũ Tần Nguyệt, tiếp theo đó mở cửa phòng bệnh đi ra.
Tần Nguyệt một lần nữa nằm lại về trên giường. Cô không biết trong người mình bây giờ là như thế nào nữa. Trong lòng thấy vắng vẻ, có sự hoảng loạn khó diễn tả bằng lời.
Cô nghĩ, có lẽ là bởi vì ngày hôm sau mình phải làm phẫu thuật ghép thận, tin tức này tới đột nhiên như vậy, cô thật sự là quá khẩn trương.