Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 46: Anh là người hẹp hòi

Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Hoa Tín nằm ở trung tâm thành phố, đây là một khách sạn 5 sao của tập đoàn Vũ Hoa.

Lúc An Hồng khoác tay Lộ Vân Phàm đi vào phòng tiệc, anh nói nhỏ bên tai cô: "Hôm nay em rất đẹp."

"Cám ơn." An Hồng cười rạng rỡ, chì kẻ mắt màu đen hơi cong lên phía đuôi mắt, cặp mắt hẹp dài đeo lông mi giả trông vô cùng quyến rũ, ánh mắt linh động, phong tình vạn chủng. An Hồng không đẹp theo quan niệm truyền thống mà vẻ đẹp của cô mang nét riêng biệt khiến người ta khó có thể quên được.

Lộ Vân Phàm cũng rất phong độ, anh mặc bộ âu phục màu đen, vóc dáng cao lớn kiên nghị, nhìn rất phấn chấn. Tóc vuốt keo chỉnh tề, khuôn mặt anh tuấn hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Anh và An Hồng đứng chung một chỗ, cho dù là về chiều cao hay dáng vẻ hay khí chất đều vô cùng xứng đôi.

Chỉ là, tư thế đi bộ của Lộ Vân Phàm khó tránh khỏi làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc lại tiếc nuối, giống như một ly thủy tinh đắt tiền, tinh xảo sáng láng lại xuất hiện một vết nứt, làm người ta không nhịn được phải thở dài.

Lộ Vân Phàm đi rất chậm, anh không thích những dịp như thế này, bởi vì chắc chắn sẽ có người quăng ánh mắt cổ quái về phía anh,khiến anh cảm thấy chán ghét..

Hết lần này tới lần khác, anh phải có mặt, thật may mắn là có cô ở cùng anh.

Anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, đột nhiên cảm thấy tâm tình bình tĩnh lại, những cảm xúc tiêu cực dường như cũng tiêu tán rất nhiều.

Quy mô bữa tiệc cũng không như lời Lộ Vân Phàm nói, ngược lại khá trang trọng.

Vàng son lộng lấy, ánh sáng chói lọi, bữa tiệc tổ chức trong đại sảnh rộng 500m vuông, được bố trí sân khấu nhỏ, sàn nhảy, tiệc đứng kiểu Tây và khu vực ăn uống, hoa tươi và các đồ vật trang trí nhã nhặn, thức ăn hấp dẫn, phong phú, ly rượu vang pha lê lấp lánh, bộ đồ ăn màu trắng được sắp xếp gọn gàng, còn có ban nhạc sống biểu diễn.

Lúc Lộ Vân Phàm và An Hồng đi vào trong phòng tiệc thì phần lớn khách mời đã đến, nhân viên bộ phận PR của Vũ Hoa đang tích cực đón tiếp khách mời từ các bên.

Dưới chiếc đèn pha lê khổng lồ, nhiều khách mời mặc đồ Trung Hoa đang đi dạo xung quanh, có người nhìn thấy Lộ Vân Phàm, lập tức tiến lên chào.

Lộ Vân Phàm bắt đầu bắt tay nói chuyện cùng mọi người, lúc này nhìn anh trầm tĩnh, khuôn mặt lạnh nhạt mỉm cười, mọi cử động đều thành thục, khôn ngoan. An Hồng ở bên cạnh anh, nghĩ thầm tuy có lúc anh ngây ngô khiến cô nổi điên nhưng chỉ số IQ của anh cao là không thể nghi ngờ. Nhìn dáng vẻ tính toán kỹ lưỡng của anh, cô nghĩ anh cũng đã biến thành một nhân vật hô mưa gọi gió trên thương trường, giống như ba anh vậy.

Ở trên xe, An Hồng đã nghe Lộ Vân Phàm giới thiệu qua, biết được trong bữa tiệc có một số quan chức thành phố J, bộ phận quản lý cấp cao của Vũ Hoa, cùng quản lý cao cấp bên công ty Hoa Kỳ mà Vũ Hoa hợp tác, còn có đại diện của một số khách hàng đặc biệt của Vũ Hoa. cũng tham dự. Cô nói với phục vụ mang đến một ly sâm panh, nhìn Lộ Vân Phàm đứng ở phía xa đang nói chuyện cùng với một người đàn ông trung niên.

Đây không phải là lần đầu tiên cô tham dự bữa tiệc như thế này, cũng không cảm thấy khẩn trương lo lắng, ngược lại bởi vì ý tưởng "Thử một chút" ở trong lòng, cô cảm thấy rất nhẹ nhàng.

An Hồng nghĩ, uống chút rượu ngon, ăn chút thức ăn ngon, xem một chút trai xinh gái đẹp trong phòng cũng là một chuyện thú vị. Nhưng mà, cô lại là người phụ nữ bên cạnh người lãnh đạo có vị trí cao nhất trong Vũ Hoa, điều này làm cô có cảm giác không quen.

An Hồng uống một hớp rượu, phát hiện ra mình bị rất nhiều người vô tình hay cố ý quan sát.

Cô là người phụ nữ mà Lộ Vân Phàm đưa đến, bọn họ nhất định đang suy đoán thân phận của cô.

Lúc này, người dẫn chương trình của bữa tiệc bắt đầu lên bục nói chuyện, sau khi ba hoa chích chòe một hồi về chuyện hợp tác giữa hai công ty, anh ta mời lãnh đạo Vũ Hoa lên đọc diễn văn.

An Hồng cho là Lộ Vân Phàm sẽ lên, lại thấy anh từ từ đi đến bên cạnh cô.

"Anh không lên phát biểu?" Cô hỏi.

Anh lắc đầu, nói: "Phó tổng biết làm những chuyện như vậy."

Một tràng vỗ tay vang lên, An Hồng nhìn thấy một người đàn ông trung niên lên bục đọc diễn văn.

Bài phát biểu dài dòng và nhàm chán, làm cho An Hồng cảm thấy không thú vị. Lộ Vân Phàm nhìn cô hỏi: "Rất nhàm chán?"

Cô ngẩng đầu cười với anh, nói: "Cũng may, có rượu uống là được." Sau đó bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.

"Tiểu tửu quỷ." Anh cười lên, ánh mắt sáng ngời ấm áp như ánh mặt trời.

An Hồng ngây ngốc, cái tên này cũng đã lâu lắm rồi không nghe được.

Cô cười tươi, lắc ly rượu: "NO, hiện tại phải là Lão Tửu Quỷ rồi."

Sau khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, ban nhạc chơi một bản nhạc dance rất hay.

Có khách mời dùng buffet, có khách tụm năm tụm ba trò chuyện, có người uống rượu, có người hút thuốc lá, có nam nữ nắm tay đi vào sàn nhảy.

Lộ Vân Phàm đi vào phòng vệ sinh, An Hồng cầm ly rượu đi đến nơi để đồ ăn, muốn lấy chút đồ.

Đang phân vân lựa chọn giữa tôm hùm phô mai và cá hồi, sau lưng truyền đến một giọng nam dễ nghe: "Hi!"

An Hồng quay đầu lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo đang cười với cô. Anh ta mặc bộ tây trang màu xám đậm, dáng người rất đẹp, làn da hơi ngăm. Đường nét khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt xếch đào hoa, khóe miệng đang nở nụ cười quyến rũ.

Khóe miệng An Hồng cong lên, cười với anh ta: "Hi."

Người đàn ông nói: "Cô gái xinh đẹp, tôi đã để ý đến cô từ lâu, không biết tôi có vinh dự mời cô nhảy một điệu không?"

An Hồng nghĩ thầm, anh ta thật là một người thẳng thắn.

Nhưng mà cô vẫn tươi cười từ chối: "Thật xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ."

Người đàn ông không bực mình, ngược lại nói: "A, vậy thì thật là quá tốt, tôi là một thầy dạy nhảy, thích nhất là dạy một cô gái xinh đẹp, đảm bảo cô học là sẽ nhảy được."

An Hồng nhìn ánh sáng trong mắt anh ta bắn ra bốn phía, nói: "Thật sự xin lỗi, bạn tôi vừa ra ngoài, anh ấy không thích tôi khiêu vũ cùng người khác." Cô nói sự thật.

"Bạn trai?" Anh ta nháy mắt hỏi.

An Hồng cười cười không nói lời nào, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Lộ Vân Phàm không phải là người hẹp hòi." Người đàn ông đột nhiên cười lên, khẳng định, "Cô không cần phải sợ cậu ta, nếu cậu ta nhìn thấy cô khiêu vũ cùng tôi, sẽ không làm khó dễ cho cô."

"Hả? Tại sao? Anh rất hiểu anh ấy?" An Hồng cảm thấy thú vị, nghe giọng nói anh ta không giống như là người của Vũ Hoa, có người nào dám nói bất kính với Boss của mình như vậy.

Người đàn ông cười nói: "Nhảy cùng tôi, tôi sẽ cho cô biết."

An Hồng híp mắt nhìn anh, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này hết sức đáng yêu, nhất là cái tính nết thối tha giống hệt người kia.

Cô nói: "Được rồi, chỉ là, tôi còn chưa biết tên của anh."

"A! Sor¬ry, tôi tên là Nico, còn cô, cô tên là gì?"

"Tôi là Ann." An Hồng cười híp mắt, sau đó đặt tay vào tay Nico, hai người cùng đi vào sàn nhảy.

Khi Lộ Vân Phàm từ toilet trở lại, lập tức nhận ra hình bóng trắng trắng trong sàn nhảy.

Thân thể của anh lập tức cứng ngắc, đôi mắt nhìn chằm chằm cặp nam nữ đang tươi cười.

Có người phục vụ bàn đi đến gần Lộ Vân Phàm, anh lấy một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Chất lỏng vừa cay vừa ngọt thiêu đốt cổ họng nhưng anh lại không hề cảm nhận được.

Thả lại ly rượu, anh lại lấy một ly, chỉ là cầm ở trong tay, ánh mắt vẫn dán vào hình ảnh của người nào đó trên sàn nhảy.

An Hồng và Nico nhảy rất vui vẻ, Nico thực sự là một bạn nhảy rất giỏi, anh ta cầm tay An Hồng, hai người cùng nhảy điệu Waltz. An Hồng xoay vòng một cách duyên dáng, cô cảm thấy mình và Nico phối hợp rất ăn ý, theo tiếng nhạc du dương, thư giãn và vui vẻ. Tâm tình của cô rất tốt, tất cả các phiền muộn buồn bực, có lẽ sẽ chấm dứt trong buổi tối hôm nay.

Sau khi âm nhạc lắng dần, cô và Nico nắm tay, bước chậm rãi.

Tay Nico nhẹ nhàng nắm lấy eo An Hồng, anh ta nói: "Cô lừa tôi, rõ ràng là cô nhảy rất tốt."

An Hồng ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Bây giờ có thể nói cho tôi biết được không?"

"À...... Tôi cùng Jesse quen biết đã rất nhiều năm, trong thời gian còn ở Mỹ." Nico cười.

"Jesse?"

"Chính là Lộ, Jesse Lộ, cô không biết tên tiếng Anh của cậu ấy?" Nico cảm thấy kỳ quái.

"Tôi là người Trung Quốc, anh ấy cũng là người Trung Quốc, tại sao người Trung Quốc lại cần lấy tên tiếng Anh?" An Hồng chế nhạo nhìn anh ta, nói, "Tôi ghét nhất loại người sính ngoại, giống như mặt trăng của nước ngoài đều là kim cương hết."

Nico vô tội nói: "Không phải là cô cũng có tên tiếng anh đấy thôi? Còn nữa, cô đang ám chỉ tôi hả? Tôi vốn là người Mỹ."

Ách...... An Hồng cảm thấy lúng túng, hỏi: "Anh là bạn học cùng lớp lúc anh ấy đi du học?"

"No, Just Friends."

An Hồng bĩu môi, nói: "Tôi còn tưởng rằng hai người rất thân thiết, vậy tôi khuyên anh nên cẩn thận một chút."

"Why?"

"Bởi vì như anh biết, Jesse Lộ là người rất hẹp hòi, tôi sợ anh ấy nhìn thấy tôi và anh khiêu vũ sẽ đánh anh vỡ mũi." An Hồng nói xong cũng không nhịn được cười phá lên.

"Ha ha ha ha ha!" Nico cười rất lớn tiếng, anh ta liếc mắt ra bên ngoài sàn nhảy, rất dễ dàng nhìn thấy người đàn ông với sắc mặt xanh mét, đang uống rượu giải sầu. Anh ta hỏi, "Cô cảm thấy cậu ấy đánh thắng tôi sao? Mặc dù cậu ấy cao hơn tôi một chút nhưng tôi mạnh hơn."

"Anh ấy gầy hơn so với anh nhưng sức lại không nhỏ. Anh có biết là trước kia có một tên lưu manh, sàm sỡ người bạn nữ mà anh ấy thích, suýt chút nữa thì bị anh ấy đánh chết.." An Hồng cũng nhìn thấy Lộ Vân Phàm bên ngoài sàn nhảy, không biết vì sao cô lại không cảm thấy khẩn trương, chỉ là rất tùy hứng cùng Nico trò chuyện, trên mặt còn nở nụ cười rạng rỡ.

"Cậu ấy rất bạo lực? Thực sự không có nhìn ra." Nico lắc đầu cười, đột nhiên khẽ cúi người nói, "Ann, cô rất thú vị, tôi thích cô, không bằng chúng ta quen nhau đi?"

"Không cần." An Hồng bị anh ta ép sát phải ngả về phía sau, nghiêm túc trả lời.

"Why? Jesse có gì tốt?" Nico nhún nhún vai, nói, "Có phải vì da cậu ấy trắng hơn da tôi? Lúc tôi đến Trung Quốc, phát hiện ra rất nhiều phụ nữ thích đàn ông da trắng, thực sự rất kỳ quái."

An Hồng bị anh ta chọc cười, lôi kéo tay anh ta xoay một vòng, cũng không trả lời.

Nico còn nói: "Do you know? Ann, cô là kiểu phụ nữ mà tôi rất thích!" Nhìn anh ta rất hưng phấn, đôi mắt sáng lên.

"Ồ? Tôi cảm thấy rất vinh dự." An Hồng cười.

"Thật! Tôi từng nói với chị dâu là tôi rất thích những cô gái cao, dáng đẹp, có cặp mắt nhỏ dài, mà cô lại thỏa mãn những điều đó, cho nên tôi rất thích cô!"

An Hồng bật cười, nghĩ thầm tính cách của người đàn ông trước mặt này có chút trẻ con.

Cô nói: "Sor¬ry, sợ rằng sẽ làm cho anh thất vọng, chỉ vì nghĩ cho sự an toàn của anh, tôi nghĩ tôi nhất định phải từ chối."

Lúc này, một điệu nhảy kết thúc, Nico có chút mất mát, anh ta không thể không buông tay An Hồng, cùng cô đi ra khỏi sàn nhảy.

Lộ Vân Phàm đen mặt đứng ở bên ngoài sàn nhảy chờ họ, chiếc cằm kiên nghị, môi mỏng cứng ngắc, đôi mắt đen không nhìn thấy đáy.

An Hồng nhìn tay anh cầm ly rượu, cũng bởi vì uống rượu mà khuôn mặt có chút đỏ ửng, trong lòng An Hồng cảm thấy lo lắng.

Nico nhìn thấy Lộ Vân Phàm liền kêu lên: "Jesse! Đã lâu không gặp!"

Khuôn mặt Lộ Vân Phàm lạnh lẽo như núi băng nghìn năm, anh híp mắt lại, nhìn Nico nói: "Không phải là cậu đã nói sẽ không đến sao?"

"A...... Bởi vì mình có người bạn học ở thành phố này, nhân tiện đến thăm cô ấy." Anh cợt nhả cười đùa mà trả lời, còn nói, "Mới vừa rồi mình mượn Ann để nhảy một điệu, cậu không để bụng chứ?"

Sự lạnh lẽo trong mắt Lộ Vân Phàm dần dần biến thành ngọn lửa hừng hực. An Hồng nhìn anh, suy nghĩ có nên nói gì đó hay không.

Lúc này, Nico đột nhiên ngừng cười đùa, thay đổi thành bộ mặt nghiêm chỉnh, nét mặt lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén, anh vỗ vỗ vai Lộ Vân Phàm, nói: "Được rồi, nói việc chính. DP rất coi trọng việc hợp tác lần này, nó cũng là nền tảng cho sự phát triển của của bọn mình ở Châu Á. Mình đến đây là muốn thương lượng với cậu một chút, nội dung cụ thể thì thứ hai mình qua văn phòng gặp cậu nói chuyện."

"Ừ." sắc mặt của Lộ Vân Phàm hòa hoãn một ít. An Hồng cũng biết DP chính là công ty Hoa Kỳ hợp tác với Vũ Hoa. Cô quan sát Nico một lần nữa, quả nhiên anh ta không phải là người bình thường.

Nico vừa cười vừa nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Thời gian cũng không sớm..., mình phải đi tìm người bạn nhỏ rồi. Đúng rồi, Jesse, bữa tiệc hôm nay rất được, mình chơi rất vui vẻ." Anh nói rồi nháy mắt với An Hồng, thậm chí An Hồng còn thấy anh liếc mắt đưa tình với cô.

Đột nhiên, Nico nhanh chóng cúi người, hôn lên mặt An Hồng: "Rất hân hạnh được biết cô, Ann, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô." Một giây kế tiếp, anh ta nhấc đôi chân dài, trước sự nổi giận của Lộ Vân Phàm, ung dùng rời khỏi bữa tiệc.

Sau khi Nico rời đi, Lộ Vân Phàm nghiêng đầu nhìn An Hồng, An Hồng cũng nhìn anh, cô xòe tay ra nói: "Em chưa cho anh ta số điện thoại, anh ta nói linh tinh mà thôi."

"Anh biết rồi." Anh vẫn nhìn cô, một lúc sau anh nói, "An An, anh uống hơi nhiều, em đưa anh về nhà đi."

"......"