Diệp Hoa nắm tay mạnh mẽ, kéo thẳng cô đi xuống lầu.
Bước nhanh ra khỏi sảnh chính, đi đến chiếc xe gần đó, lệnh cho Bảo Vân lái xe ra khỏi thành phố.
Diệp Linh bị ném vào trong xe, dĩ nhiên an phận không dám mở miệng, nhân lúc chiếc xe lắc lư, cô len lén nhìn về phía anh hai, thấy anh ngồi sống lưng thẳng tắp, mặt không thay đổi nhìn cô chằm chằm, chẳng qua là hai tay nắm chặt thành quả đấm đặt trên đầu gối đã bán đứng anh, cho thấy anh đang ngập trong lửa giận ngút trời.
Diệp Linh thấy da đầu càng lúc càng ê ẩm, ánh mắt lại nhanh chóng hướng về phía trước, thông qua gương chiếu có thể thấy được sắc mặt hả hê của Bảo Vân, không cần nói cô cũng hiểu vẻ mặt đang xem kịch vui của hắn.
Chiếc xe chạy thẳng một đường về thẳng ngôi nhà quen thuộc, khi xuống xe, Bảo Vân nhanh chóng quay đầu rời đi, tốc độ nhanh đến mức khiến Diệp Linh không khỏi cảm thán…
Diệp Linh cả người đều mềm nhũn, thần kinh trong phút chốc được buông lỏng, nghiêng đầu vội vàng muốn mở cửa.
Bàn tay vừa mới đặt trên nắm cửa liền bị chộp lấy.
Diệp Hoa ôm lấy cô, ôm rất chặt, áp đầu vào bên tai cô thì thầm: “Đừng tưởng anh cứ như vậy tha cho em, vào nhà nói sau…”
Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả hai người.
Diệp Hoa buông cô, chậm rãi bước về phòng tắm.
Diệp Linh thấy vậy nhanh chóng quay về phòng mình, cẩn thận khóa cửa lại, còn không quên kiểm tra vài lần.
Mỗi lần anh hai tức giận chính là lúc ác ma tỉnh giấc.
Chỉ cần tránh nạn qua đêm nay, đến ngày mai anh hai liền trở về dáng vẻ ban đầu.
Diệp Linh lên giường nhỏ của mình, vội vàng trùm chăn, đến đầu nhỏ cũng không hề lộ ra.
Một lúc sau…
Âm thanh của tiếng gõ cửa rất lớn.
Cả người của Diệp Linh đột nhiên cứng đờ, theo tiềm thức nắm chặt mép vải.
“Diệp Linh! Còn không mau mở cửa.”
Diệp Hoa mất kiên nhẫn, khóa cửa ra sức vặn mạnh.
Thật lâu sau người bên trong vẫn không có phản ứng, Diệp Hoa tức đến bật cười.
“Tốt! Xác định không muốn mở sao.”
Cho dù có nghe hay không anh hai chẳng phải cũng nhất quyết tiến vào sao, này…. trừ phi cô bị đần độn mới có thể để cho anh vào.
Một lúc sau, bên ngoài đột nhiên trở lên yên tĩnh.
Diệp Linh thở phảo, tưởng mình thoát nạn thân hình không khỏi buông lỏng.
Nhưng một tiếng rắc vang đến, cánh cửa mở ra, Diệp Hoa lạnh nhạt bước vào, nhìn đến cô gái trên giường vì muốn trốn đều tự chôm vùi mình trong lớp chăn, hắn vừa cảm thấy giận lại vừa buồn cười.
Diệp Hoa cười lạnh, dựa lưng vào cửa, nhẹ nhàng khép cửa…. khóa lại.
Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại.
Một cảm giác bất ổn mãnh liệt bỗng dấy lên trong lòng Diệp Linh.
Màn đêm phủ xuống, bao trùm cả cơ thể của Diệp Hoa. Sâu trong bóng tối có thể nhìn rõ đôi mắt của hắn, một đôi mắt lạnh lùng nhưng lại tràn ngập du͙© vọиɠ.
Diệp Hoa tiến gần về phía giường nhỏ, cảm nhận mùi hương thơm của thiếu nữ cùng mùi sữa đặc trưng trên người, yết hầu không ngừng di chuyển.
“Ngủ rồi sao.”
Vừa dứt lời, Diệp Hoa liền kéo lên chiếc mền.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn vì sợ hãi mà gò má đều trở lên trắng bệch, Diệp Hoa đáy lòng không khỏi chua xót nhưng thấy cô hai mắt vẫn nhắm chặt, sống chết muốn giả bộ ngủ, cơn giận liền mạnh mẽ xông lên.
Giây phút kế tiếp, Diệp Hoa bàn tay thon dài trắng trợn hướng về bắp đùi của cô, do mặc váy ngắn, mép váy còn chưa qua bắp đùi vì vậy hắn rất dễ dàng chạm đến nơi mẫn cảm, bàn tay cá mặn còn không quên bóp mạnh, khiến cô xấu hổ đến hai gò má đều ửng đỏ.
Nhưng thấy cô vẫn muốn tiếp tục giả bộ, Diệp Hoa cười lạnh, bàn tay di chuyển lên trên.
Cảm nhận thấy anh hai sắp chạm đến nơi tư mật, Diệp Linh hoảng sợ vội vàng mở mắt.
“Anh hai!”
Diệp Linh vùng dậy, đối diện với đối mắt tràn ngập du͙© vọиɠ cô run rẩy dịch lại về phía mép tường.
“Đang là mùa hè, thời tiết nóng bức nên anh muốn giúp em thay quần áo, hơn nữa thấy em ngủ ngon như vậy anh cũng không lỡ đánh thức…” Diệp Hoa nhướn mày, khuôn mặt không biến sắc, mở miệng nhàn nhạt nói.
Nếu không phải hành động quá ám muội mà chỉ dựa vào lời nói cùng sắc mặt của anh chỉ sợ cũng khiến người khác cảm động đến phát lạnh...
“Cái này…” Diệp Linh nhất thời không biết nói như nào, cô cúi đầu, giấu đi đôi mắt ngân ngấn nước, cuối cùng xoay người lùi về sau, tìm đại một cái cớ.
“Anh hai…em muốn ngủ…anh…anh về phòng đi.”
Diệp Hoa ánh mắt nhìn cô không rời, nghe cô nói vậy trái ngược không giận mà sắc mặt lại thản nhiên.
Đột nhiên tĩnh lặng, không hiểu sao trong đầu Diệp Linh bỗng nhiên hiện lên một dự cảm xấu.
Diệp Hoa đứng dậy, chậm rãi bước đến tủ quần áo của cô, mở cánh cửa, lật ra một đống quần áo, cuối cùng tìm đến thứ hắn muốn, hắn mỉm cười đưa cho cô.
Diệp Linh ngẩn người, tiếp nhận lấy bộ váy anh đưa.
Còn chưa hiểu ý anh, đã nghe thấy Diệp Hoa nói, âm thanh khàn khàn, tràn ngập từ tính.
“Thay.”
Diệp Linh giương mắt nhìn, cô không khỏi sợ hãi.
Cái này có thể gọi là váy sao? Chẳng qua chỉ là một lớp lụa mỏng đến mức không thể mỏng hơn được nữa mà thôi...
“Anh hai…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Hoa nhíu mày, lành lạnh nói: “Muốn anh giúp em sao?”
Lúc này cô rốt cuộc cũng hiểu.
“Nhưng mà…cái này đâu thể mặc a…”
Ánh mắt của Diệp Linh rối rắm xen lẫn với đáng thương, cô siết chặt bàn tay, cảm nhận chiếc váy mỏng, nhìn đâu cũng cảm thấy không bình thường, vậy mà anh lại bắt cô mặc nó…
Cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Hoa, Diệp Linh rốt cuộc không nhịn được, chuẩn bị đứng dậy đi tới phòng tắm…
“Khoan đã…thay ở đây.” Diệp Hoa không thương lượng nói.
“Anh hai…”
Diệp Linh tưởng mình nghe nhầm, cô hạ giọng kinh hô lên một tiếng.
Anh…anh hai đang nói cái gì.
Vậy mà lại muốn cô thay quần áo trước mặt anh.
Diệp Linh chầm chậm lùi lại một bước, hít sâu một hơi, môi dưới mím chặt kiềm chặt nước mắt sắp trào ra.
Dáng vẻ của anh hai lúc này khiến cho cô cảm thấy không biết phải đối mặt như thế nào, người trước mặt dường như xa lạ như thế làm cho người ta sợ hãi đến phát run…
Diệp Hoa nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn cô, hiển nhiên không hài lòng, thanh âm ẩn chứa tức giận.
“Thật không nghe lời...xem ra trước kia anh nuông chiều em quá rồi. Bây giờ đến ngay lời nói của anh cũng không thèm bỏ vào tai.”