Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 77: Gọi Anh Là Hoa (H+)

Diệp Hoa kéo cô dậy, gắt gào ôm cô vào lòng, sau đó mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Diệp Linh bị ném xuống chiếc giường hồng phấn, sợ tới sắc mặt trắng bệch, quỳ gối bên giường nôn khan một trận. Cằm của cô đột nhiên bị nâng lên, đối diện với con ngươi sâu thẳm tràn ngập du͙© vọиɠ của anh. Mặt của hai người chỉ cách nhau một khoảng ngắn, hô hấp gần gũi cùng giao hòa với nhau.

Một lúc sau, Diệp Hoa cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cô, cái lưỡi ẩm ướt linh hoạt thừa dịp cô mở miệng hô hấp mà tiến quân thần tốc, xâm lược khoang miệng cô, cuối cùng ngậm lấy cái lưỡi non mềm, mυ'ŧ vào.

Cánh tay không yên phận của Diệp Hoa không tự chủ mà mò xuống hạ thân của cô, khẽ tách ra hai mép thịt sưng đỏ, sau đó mạnh mẽ xông vào.

U huyệt giống như một cái miệng nhỏ nhắn, từ khi ngón tay hắn đâm vào, thớ thịt cắn chặt đầu ngón tay hắn, cắn chặt như vậy, đến cả ngón tay cũng có cảm giác từng bước khó đi.

Nhưng càng như vậy, hắn càng muốn dùng sức chà đạp thân hình mảnh mai này, làm cho cô mất khống chế mà thét chói tai dưới thân hắn rêи ɾỉ cầu xin.

“Không…không…cầu xin anh…tha cho em” Diệp Linh sợ hãi, co rụt người chút lại sức lực còn lại cố gắng vùng vẫy.

“Phản kháng?” Lông mày Diệp Hoa khẽ nhếch, đáy mặt rõ ràng hiện lên một tia không vui.

“Hừ! Có muốn hay không, không phải em muốn là được!” Diệp Hoa nói xong, hắn đè cô xuống đẩy mông cô lên cao, chiếc mông nhỏ lập tức vểnh lên lộ ra nơi tư mật vẫn ướt đẫm còn kèm theo vài tia máu, sau đó mạnh mẽ xâm nhập u huyệt ẩm ướt.

“A! Không muốn không muốn! Làm gì cũng được, cầu xinh anh…tha cho em!” Diệp Linh chưa từng bị thất thân, làm sao có thể chịu nổi người thanh niên va chạm thô bạo như thế, nhưng mà sức lực của cô đối với người đàn ông cường tráng trước mặt mà nói, lại chỉ như con mèo nhỏ đang gãi ngứa không đáng nhắc tới, ngược lại bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy l*иg ngực của anh, mang lại xúc cảm tinh tế càng làm cho Diệp Hoa đỏ mắt, cặp mông tráng kiện bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng tăng nhanh tốc độ, đem cô đính ở trên giường điên cuồng đâm ra rút vào.

“Ân… Đau quá, buông! Buông, được không.” Diệp Linh hoa huyệt vẫn còn sưng đỏ, đầu gối đã không còn đủ sức để chống đỡ sức nặng của cô, dư vị cao trào làm cho hai chân cô như nhũn ra, bên dưới lại bị một vật thể mạnh mẽ xông vào.

Máu đỏ sẫm không ngừng tràn ra từ hoa huyệt bị cắm tràn đầy, Diệp Linh thống khổ rêи ɾỉ, cũng cảm giác được du͙© vọиɠ của anh vừa mới bắn qua rất nhanh lại ở trong cơ thể cô thức tỉnh, càng ngày càng lớn hơn, cuối cùng biến thành gậy sắt cứng rắn nóng như lửa.

Thuận theo dòng máu, Diệp Hoa cường thế rút ra chọc vào, mạnh mẽ di động.

Diệp Hoa gian nan rút ra cự vật dính đầy tơ máu, lại nhìn đến hoa huyệt đang không ngừng co rút kia, dục niệm chẳng những không vì mới phát tiết một lần mà giảm xuống, ngược lại càng không ngừng tăng vọt.

Hắn thích nghe tiêng rêи ɾỉ của cô, âm thanh càng dâʍ đãиɠ, càng lớn hơn nữa, bên dưới của hắn càng kích động.

Tốc độ ngày lúc càng nhanh, tiếng kêu của Diệp Linh càng ngày càng thê thảm: “Không cần! Đừng như vậy! Sẽ rách mất…sẽ bị phá hư mất!”

“Nếu không phá hư, em làm sao có thể nhớ đến anh” Diệp Hoa cười tà, cánh tay hơi hơi buông lỏng, thân thể Diệp Linh liền ngồi xuống cự vật, nhụy hoa bị mở bung ra, đâm thẳng tới hoa tâm!

“Đau! Đau quá...anh hai…em không chịu được nữa” Diệp Hoa cắn vành tai cô, lại một lần nữa đem cô nâng lên rồi buông xuống, cảm thụ cô khít khao cắn chặt hắn, kɧoáı ©ảʍ cùng thư sướиɠ: “Đừng gọi anh hai, gọi anh là Hoa rồi anh sẽ tha cho em”

“Hoa! Hoa!” Diệp Linh hạ thân đã sớm đau nhức, cảm giác như có vật thể muốn xuyên nát hoa huyệt, nghe anh sẽ buông tha cô vội vàng rêи ɾỉ: “Đủ, dừng lại…em không muốn…”

Cô còn không biết tiếng kêu của mình càng làm cho người nào đó rạo rực, du͙© vọиɠ càng tăng trưởng. Diệp Hoa ngăn chặn môi cô, đem thân hình nhỏ bé của cô áp chặt vào lòng, bàn tay bóp chặt vòng eo mảnh khảnh, thân thể buộc chặt, liều mạng ở trong cơ thể của cô rút ra chọc vào.

“Hoa, dừng lại…đau quá” Diệp Linh điên cuồng lắc đầu, khóc thất thanh, khóc đến hoa lê đái vũ, cô cảm thấy mình sắp chết, anh hai căn bản giống dã thú điên cuồng, không coi cô là người dường như muốn phá hư thân thể cô, cô đau quá, đau đến nỗi hận không thể đập đầu một nhát chết ngay ở chỗ này.

Diệp Linh hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, chỉ biết không ngừng kêu tên của anh, chỉ mong anh nhanh chóng buông tha mình.

“Cố chịu đựng, sắp xong rồi!” Trên trán hắn rớt xuống một giọt mồ hôi, rơi xuống làn da trắng nõn của cô bắn tung tóe, cự vật của hắn trong cơ thể cô lại lớn thêm một vòng, cứng rắn như thiếc, điên cuồng đâm chọc, giống như con ngựa hoang mất cương, trong không khí truyền ra âm thanh ‘ba’ ba rung động của hai thân thể va chạm, mặc kệ hạ thân của cô liên tục đổ máu, hắn như dã thú trong đầu thầm nghĩ lại mạnh thêm một chút! Nhanh hơn một chút! Lại sâu thêm một chút! Lại mạnh một điểm!

Diệp Hoa buộc chặt mông, điên cuồng rút ra đẩy vào, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, sau một trận điên cuồng mãnh liệt cuối cùng, cự vật đâm sâu vào tận miệng hoa huyệt của cô, run run phun ra phun ra một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙, rót đầy tử ©υиɠ sạch sẽ của Diệp Linh, cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một trận, theo anh hai ngã xuống giường chìm sâu vào giấc ngủ.

Hai người cùng nhau lêи đỉиɦ, cực hạn đau đớn làm cho Diệp Linh hôn mê bất tỉnh.

‘Ba’ một tiếng, hắn rút ra khỏi thân thể cô, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c trộn lẫn với máu tươi theo đó phun ra, Diệp Hoa mệt mỏi nghiêng người ngã vào giường, từng ngụm từng ngụm thở dốc, giống như cá bị ngợp thở mất một lúc lâu sau mới bình thường trở lại, nhưng mà cự vật vừa phát tiết ra vẫn ngẩng đầu giật giật, dường như vĩnh viễn không biết mệt mỏi.

Hắn vừa muốn đem hai chân Diệp Linh đang hôn mê mở ra, cự vật cứng rắn đi vào, cảm nhận hoa huyệt ấm áp còn dinh dính của dâʍ ɖị©ɧ trộn lẫn máu tươi. Trong nháy mắt Diệp Hoa trái tim nhói chặt lại, cơn buồn ngủ truyền đến dữ dội, chỉ ôm chặt cô, lẳng lặng nhắm mắt lại.