Diệp Linh nằm bệt trên sàn nhà, hai chân bị anh ép dạng ra thành hình chữ M, các ngón chân cuộn lại, nơi tư mật bại lộ trong không khí lạnh giá, một bóng dáng cao lớn đang cúi đầu phủ giữa hai chân cô tuỳ ý chơi đùa thân thể non nớt.
Đầu lưỡi Diệp Hoa cường thế tiến vào trong hoa huyệt căng mịn, tựa như dã thú đói khát lâu ngày không ngừng lùng sục, mỗi lần đều trêu chọc tận sâu bên trong u cốc, dùng lưỡi tách hai cánh hoa ướŧ áŧ, đem mép thịt mυ'ŧ liên tục đến sưng đỏ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh khiến Diệp Linh đạt tới cao trào. Diệp Hoa dần dần cảm thấy vẫn không đủ, hạ thể ngày càng nóng, căng cứng khó chịu không ngừng thiêu đốt cơ thể anh, chỉ có thân thể nho nhỏ trước mắt mới có thể dập tắt lửa nóng đang bành trướng.
“Anh hai!” Diệp Linh dùng sức đẩy anh: “Mau dừng lại!”
Nhưng sức lực của cô rơi vào thân thể cường tráng của anh thì quả thật như muối bỏ biển.
Diệp Linh cắn chặt môi ngăn cho mình rêи ɾỉ kêu thành tiếng.
Dáng người cao lớn của Diệp Hoa áp lên thân thể nhỏ nhắn của cô, giống như bắt được con mồi, nhe răng nhẹ nhàng cắn lên cái miệng nhỏ hồng phấn đang hé mở của Ân Ân, một tay bắt lấy hai bầu vυ' trắng nõn xoa nắn, tay còn lại đưa xuống hoa huyệt day nhẹ viên chân châu sưng đỏ.
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, nơi mẫn cảm không ngừng co giật, cô kiều mĩ rên lên một tiếng: “Ưm…Anh hai mau bỏ ra, chúng ta không thể làm vậy được…”
Diệp Hoa nhìn cô, đáy mắt tràn ngập du͙© vọиɠ, hắn cười hắc hắc, tỏ vẻ không hiểu xấu xa nói: “Tại sao lại không được?”
Ngón tay của Diệp Hoa ở trong cơ thể của cô ra ra vào vào, mang theo một luồn dịch trong suốt: “Nhìn xem, rõ ràng muốn như vậy, tại sao bé con lại không muốn?”
“Anh hai…như vậy không được, chúng ta không thể làm hành động của tình nhân, anh không biết quan hệ của chúng ta như vậy là không đúng, là cấm kỵ…”
Cô cắn chặt răng, ép mình không phát ra những tiếng dâʍ đãиɠ, sau đó khẽ phun ra hai chữ: “Lσạи ɭυâи!”
“Như vậy chẳng phải rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?” Diệp Hoa nhếch miệng cười một tiếng.
Hắn muốn rút tay ra nhưng những thớ thịt trong người cô lại như những cái miệng nhỏ nhắn tham lam cắn nuốt, hắn khó khăn đưa ngón tay ra ngoài, đưa ngón tay dính đầy chất lỏng trong suốt xoa xoa mặt cô, hô hấp hắn trầm trọng cắn lấy vành tai cô, dùng sức kéo váy cô lên trên, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Bé con, rõ ràng cơ thể của em đang cầu xin anh chơi em”
Diệp Linh sắc mặt trắng bệch, cô hoảng sợ giãy dụa, lại bị anh đè chặt trên sàn nhà không thể động đậy.
Càng đùa bỡn em gái lại càng cảm thấy không đủ, phía dưới cự vật vẫn trướng đến đau đớn. Diệp Hoa tách hai chân em gái ra, cách lớp vải quần dùng cự vật ma sát nơi tư mật của cô. Cây gậy thịt vừa cứng vừa nóng đè lên tiểu huyệt ẩm ướt, tách nhẹ hai cánh hoa chà sát làm mật dịch chảy ra không ngừng, Diệp Linh cảm giác linh hồn cũng sắp bay đi. Vốn đang nhỏ giọng khóc nức nở, lại liên lục chịu đựng những cảm giác xa lạ xâm chiếm, cô bộc phát ra tiếng khóc tâm tê liệt phế, lúc này cây gậy đang đùa bỡn hạ thể cô chợt ngừng lại, cái lưỡi mềm mại ấm áp khẽ liếʍ những giọt nước mắt đang chảy ra của cô.
Diệp Linh mê man mở mắt, thấy anh trai đang hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lệ của cô, tay anh không ngừng vuốt ve cơ thể đang run rẩy, tựa như an ủi cô.
Thời khắc ôn nhu đó cô cho rằng anh trai đã tỉnh lại, nhưng khi nhìn đến đôi mắt nâu thẳm kia lúc này đã đυ.c ngầu tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, cùng cảm giác vuốt ve khác biệt với anh trai, không khỏi khiến cô tràn đầy thất vọng.
Diệp Linh bị anh nhấc hai chân lên, lập tức hoa huyệt liền lộ rõ vào tầm mắt của anh, chưa kịp xấu hổ giây tiếp theo cô liền cảm giác được một dị vật thật lớn, thô dài gì đó đập vào tiểu huyệt của mình.
Hai mép huyệt của Diệp Linh cự vật cường ngạnh ma sát, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho cô phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ, cửa huyệt chảy ra dịch thể trắng.
“Anh không nhịn được rồi, bé con…” Diệp Hoa thở dốc thật mạnh, âm thanh như từ kẽ răng bật ra: “Em quả thật sinh ra để quyến rũ đàn ông!”
“Không, không…anh hai mau dừng lại! Anh điên rồi!” Nhận thấy anh sắp làm gì, Diệp Linh khẩn trương toàn thân căng lên.
Nhưng Diệp Hoa không để cô như ý, hắn cởi lốt chiếc qυầи ɭóŧ, ép chặt thân hình nhỏ bé của cô, chính mình vươn người về phía trước, dùng cực đại qυყ đầυ để ở cửa u huyệt của cô.
Thân thể bé con trắng non mịn, hai bầu vυ' no đủ bởi vì cô run rẩy mà không ngừng đong đưa, vẽ ra từng vòng sáng đẹp, một màn này để cho Diệp Hoa nhìn thấy càng thêm môi lưỡi khô, lửa dục trong người càng cháy.
Trong lúc cô bị phân tâm cảm xúc rối loạn mơ hồ phía dưới thân đột nhiên truyền tới một hồi đau đớn, như có thứ gì đó nóng hổi thô to kiên định hướng bên trong xâm nhập.
“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Đau…A” Diệp Linh khóc, dùng sức giãy dụa vặn vẹo, lại chỉ có thể tuyệt vọng, cảm giác được cự vật nóng bỏng trong cơ thể kia gần như đem cô xé rách , vật đó lại càng ngày càng cứng rắn , to lớn hơn.
“Tiểu dâʍ đãиɠ, em muốn bức chết anh sao!” tiểu huyệt co quắp, thịt huyệt co thắt dự dội, bài xích dị vật tiến nhập. Diệp Hoa đè hông của em gái xuống, động thân tiến nhập được phân nửa, màиɠ ŧяiиɧ bị đυ.ng mạnh rách ra, một chút máu tươi từ nơi hai người giao hợp chảy xuống...
Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của thiếu nữ còn chưa phát dục hoàn toàn, hai chân tinh tế như củ sen bị ép tách ra, Diệp Hoa nâng hai bắp chân đặt lên trên vai tiểu mật động trắng hồng đang nuốt nửa cây gậy thịt cực lớn.
Diệp Linh đau đến nỗi oa oa khóc nức nở, cự vật to lớn hung tợn xông vào cố nhét vào trong khe thịt mềm mại đang co giật. U huyệt chặt khít chèn ép cự vật, cường liệt bài xích dị vật tiến vào. U cốc chật hẹp căng mịn ép chặt làm cho Dung Dật Thần có chút đau nhức. Mặc kệ cô kêu gào cầu xin, Diệp Hoa hệt như dã thú đến ngày động dục, chỉ có một đường đâm thẳng nơi hoa huyệt non mềm.