Diệp Hoa lúc này cảm giác đầu óc một mảnh mù mịt, hắn tức giận khẽ rít một tiếng.
Chết tiệt! Bị tên khốn nạn này chơi một cú rồi!
Hắn nhanh chóng đi vào phòng tắm, vội vàng mở nước, mặc kệ dòng nước mát lạnh xối xả trên người mình. Nhưng làm hắn thất vọng rồi, nước lạnh không làm giảm lửa đốt trong người mà lại càng làm tăng du͙© vọиɠ.
Diệp Hoa nghiến răng ken két, đã từng có rất nhiều nữ nhân muốn lên giường với hắn, vì vậy đã lén lút cho hắn dùng một lượng xuân dược cực mạnh. Nhưng dựa vào định lực của mình một chút dược lực ấy đối với hắn mơ hồ không hề có tác dụng, nếu có thì chỉ là có hơi đầu còn đâu không hề có một tác dụng khác.
Còn những nữ nhân đó về sau tất nhiên đều bị hắn sai người băm thành từng khúc rồi vất cho cá ăn.
Chính vì vậy hắn rất hiểu rõ cảm giác khi trúng xuân dược nhưng nếu so với lúc này, cái gì chó má xuân dược thật không đáng tiền!
Nhưng có vẻ như trời đang cô phụ hắn, nước lạnh đang xả cư nhiên lại mất.
Diệp Hoa tức giận liên tục vặn đi vặn lại chiếc vòi, thẳng đến khi chiếc vòi bị hắn dùng lực mạnh bẻ gãy mới tức giận đáp mạnh xuống sàn nhà.
Không còn nước lạnh, nhiệt độ trong người càng lúc càng dâng cao.
Nghĩ ngợi một hồi, lúc này hắn mới nhớ ra phòng của Diệp Linh cũng có nhà tắm. Vội vàng ra ngoài rồi chạy lên phòng của cô.
Đảo mắt nhìn xung quanh, xác nhận không có người hắn mới cả gan bước vào trong.
Nhưng vừa nhìn thấy áσ ɭóŧ cùng với qυầи ɭóŧ mới thay của cô trên giường, du͙© vọиɠ khó khăn mới kìm nén được lúc này dường như nổ tung.
Do bị du͙© vọиɠ chiếm hữu, hắn không nghe được tiếng nước chảy ra từ bên trong vì vậy theo bản năng vội vàng lao tới.
Cánh cửa mở ra, một người thanh niên cao gầy nhanh chóng bước vào.
Diệp Linh vừa mới mở nước, nhìn thấy có người tiến đến, theo bản năng cô sợ hãi vội vàng ngồi xuống che đậy nơi tư mật của mình.
“A!!! Anh hai…mau đi ra ngoài!”
Nhưng Diệp Hoa sẽ làm như vậy sao? Tất nhiên là không rồi.
Người nào đó bị du͙© vọиɠ chiếm hữu, con ngươi màu nâu thẳm đã sớm chuyển sang màu nâu đυ.c của du͙© vọиɠ, hắn nói với giọng khàn đặc: “Bé con anh sắp không chịu được nữa, mau chóng đi ra ngoài, nhanh lên!”
Diệp Linh cái hiểu cái không, nhưng nhìn sắc mặt đáng sợ của anh cô cũng không dám ở lại, vội vàng quấn lấy khăn tắm rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Nhưng…chưa kịp bước tới cửa cô liền bị một cách tay kéo lại ôm vào lòng, cảm nhận thân hình bé nhỏ của cô, Diệp Hoa trầm giọng nói: “Ngẩng đầu”
Diệp Linh hữu khí vô lực mà nghe lời, ngẩng đầu nhìn anh. Trong nháy mắt, Diệp Hoa đột nhiên cúi người, ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, không nặng không nhẹ cắn xuống.
Sự việc thình lình xảy ra khiến cho Diệp Linh bối rối, kinh ngạc muốn đẩy anh ra, miệng đối miệng hôn môi là chuyện của các cặp tình nhân lúc thân thiết với nhau, vì sao anh trai lại đột nhiên đối với mình làm loại việc này?
Nhưng sức mạnh của cô đối một người bị du͙© vọиɠ chiếm hữu như Diệp Hoa mà nói, nó chỉ như con kiến lay cây cổ thụ, căn bản chẳng có tác dụng gì.
Nhân lúc cô còn thất thần, đầu lưỡi cạy mở hàm răng tiến vào trong khoang miệng nhỏ nhắn, nếm mùi vị ngọt ngào bên trong, tham lam quấn mυ'ŧ chiếc lưỡi thơm tho của cô. Sau cùng cảm thấy mυ'ŧ miệng như thế vẫn chưa đủ, hắn đưa tay xuống muốn xé tan chiếc khăn tắm.
Diệp Linh sắc mắt từ đỏ ửng lập tức chuyển sang trắng bệch, cô sợ hãi theo bản năng cắn chặt chiếc lưỡi của anh.
Diệp Hoa đau đớn, khẽ rít lên một tiếng, hắn vội vàng rụt người lại sau đó u oán nhìn về phía cô.
“Anh hai, không muốn, mau buông em ra…Ngô”
Không để cô nói hết câu Diệp Hoa vội vàng xé nát chiếc khăn quấn quanh người cô, ngay lập tức Diệp Linh như con cá chép mắc cạn, da thịt trắng noãn mịn màng lộ ra ngoài, đôi chân thon dài không ngừng quẫy lung tung, lại bị Diệp Hoa đè xuống.
Diệp Hoa một đường nhìn về phía hai luồng vυ' còn đang phát dục, cùng làn da nõn nà, trên đỉnh anh đào là một chấm hồng nhạt, một bàn tay anh đem bầu ngực khép lại, đặt ở trước miệng mυ'ŧ vào.
Môi cùng bộ ngực sữa của Diệp Linh đều bị làm tới sưng đỏ, cô không chịu nổi nức nở khóc ra tiếng, cả người bị hôn tới mơ màng mềm nhũn. Thẳng đến khi Diệp Hoa đem đầu lưỡi dời tới dưới bụng, hai chân vô tình bị đẩy ra, nơi tư mật chưa một ai nhìn tới giờ lại bại lộ trước mặt anh trai, cô đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi.
“Không! Mau buông em ra, anh không phải Diệp Hoa, anh hai chắc chắn sẽ không làm như vậy…Ngô”
Lời còn chưa ra khỏi miệng, lại bị Diệp Hoa cúi xuống, nụ hôn lần này đầy sức bá đạo cùng ngang tàng căn bản không để cô có thể cử động.
Trong không khí quanh quẩn âm thanh môi răng va vào nhau, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nước.
Mãi đến khi Diệp Linh hít thở không thông do thiếu dưỡng khí, cái miệng nhỏ nhắn bị hành hạ đến sưng đỏ, thật vật vả mới hít được một hơi.
Diệp Hoa thấy cô không cử động, còn tưởng cô đã ngoan ngoãn, khéo léo tách hai chân của cô ra, bên dưới của cô sạch sẽ không có đến một sợi lông, hai mép huyệt khép chặt, bảo hộ lối bên trong.
Lúc này dường như cảm nhận một ánh mắt nóng rực nhìn về nơi tư mật, hoa huyệt không ngừng đóng vào mở ra.
Diệp Hoa vùi đầu vào giữa hai bắp đùi trắng noãn hàm chứa bối thịt nhẹ nhàng liếʍ, khiến cho em gái một trận rêи ɾỉ.
" Không nên đυ.ng nơi đó, thật là khó chịu, a, cút ngay..."
Diệp Linh càng giãy dụa Diệp Hoa càng hưng phấn, dùng đầu lưỡi dọc theo khe huyệt tách ra hai bên mép thịt, liếʍ láp tiểu huyệt xử nữ non nớt, đầu lưỡi thậm chí còn chui vào bên trong, huyệt đạo trở lên ẩm ướt dinh dính.
Thân thể Diệp Linh trở lên mềm mại như nước, hai mép hoa huyệt vô lực hé mở, cả người run rẩy thở gấp.
" A... A... Không muốn a..."
Bị Diệp Hoa một phen đùa bỡn, hạ thể Diệp Linh liền chảy ra chất lỏng thơm ngọt, đều bị anh nuốt vào bụng.