Nhìn đám người dưới sàn nhà như những con chó đến ngày động dục, đám người thay phiên nhau tách chân của Hạo Vũ Kiệt đang hôn mê, luân phiên nhau đến tiến công.
Thiếu niên trợn mắt, nước dãi chảy dòng dòng trên người tràn ngập da^ʍ tích nơi nào còn dáng vẻ anh tuấn, phong lưu thường ngày.
Diệp Hoa thật lâu không nói gì, im lặng chăm chú xem một màn da^ʍ uế trước mặt.
Nhìn đám người bộ dáng chật vật, khóe môi cong vυ't, tràn ngập trong mắt chỉ có ý cười, hắn quay sang Anh Kiệt.
Anh Kiệt bắt gặp ánh mắt của lão đại, hai tay không khỏi bưng đít, sắc mắt vô cùng hoảng hốt, như thiếu nữ bắt gặp ánh mắt của sắc lang hắn ngượng ngùng nói
“Lão đại…cái này, em không có đặc thù ham mê đâu”.
Sắc mặt Diệp Hoa liền đen kịt, vươn tay đập cho hắn một cái
“Mày nghĩ linh tinh gì vậy?” Hắn dừng lại chỉ tay vào Hạo Vũ Kiệt, sau đó nhếch miệng nói
“Còn không mau quay lại cho tao!”
Anh Kiệt nghe vậy liền thở dài, vuốt vuốt ngực.
“Được rồi, mà lão đại muốn quay lại làm gì?” Chẳng lẽ lão đại muốn đem về tham khảo hay sao? Nghĩ vậy hắn không khỏi run người.
Diệp Hoa cong khóe môi, đôi mắt lóe lên một tia tà ác
“Mày thấy cảnh vui như vậy mà xem một mình thì có vẻ hơi chán không?”
Lần này không chỉ Anh Kiệt còn có đám người phía sau cũng phụ họa gật đầu.
Hắn tiếp tục nói: “Vậy còn chẳng phải để mọi người trong thành phố đều biết Hạo thiếu có đặc thù ham mê, một đêm luân phiên với hơn chục người sao”
Ngữ khí của Diệp Hoa hết sức bình thường, đơn giản như một câu nói đùa nhưng lại để đám người rơi vào tầng hầm băng giá.
Trong lòng không khỏi thầm nhủ.
Đối với người như Hạo Vũ Kiệt việc này có khác gì chết đâu, thậm chí hắn sống còn không bằng chết.
Bầu không khí lập tức trở lên im lặng, ai cũng không dám mở miệng nói ra một chữ.
Lúc nghiêm trọng như vậy cô gái ngồi trong lòng Diệp Hoa lại chẳng may đổ rượu lên quần anh.
Đám người thấy vậy lập tức hả hê, người con gái xấu sổ đêm nay gặp phải đen đủi rồi.
“Em…xin lỗi, em…không cố ý” Cô gái sợ hãi mặt tái đến không còn một giọt máu.
Vội vã lấy tờ giấy trên bàn lau quần cho anh.
Cánh tay trắng mịn của cô vừa đưa lên thì liền bị một cánh tay mạnh mẽ áp chặt.
Diệp Hoa đưa cô ta kéo cô ta ngồi lên đùi mình, cánh tay còn lại vuốt vé má cô ta: “Tên là gì?”
Cô gái lo sợ, vội thốt ra: “Em tên Vũ Linh”
Đáy mắt của hắn chợt lóe qua một tia sáng, ngón tay thon dài cũng trở lên cứng đờ.
Ánh mắt nhìn cô ta thật sâu, dáng vẻ nhỏ nhắn của cô càng khiến hắn nhớ đến Diệp Linh, thậm chí ngay cả tên cũng có một chữ ‘Linh’.
Cánh tay lúc này không ngừng luân chuyển, bàn tay của hắn vuốt ve mặt cô, từ từ trượt xuống, giọng nói hơi khàn khàn
“Bao tuổi?”
Vũ Linh mặc tay anh mớn trớn trên người, cô lí nhí mở miệng
“Em mười tám tuổi”
Nói xong, cô ngẩng đầu hé mắt nhìn sắc mặt của anh.
Lúc này, sắc mặt của anh không hề tốt, Vũ Linh loáng cái gương mặt ửng hồng trở lên trắng bệch, câu trả lời làm anh tức giận sao? Chẳng phải ông chủ bảo cô nói vậy sao?
Cô sợ hãi, cắn chặt môi trái tim không khỏi đập nhanh.
Cánh tay của Diệp Hoa sờ đến chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo của cô, cánh tay dùng lực siết chặt.
“A! Đau quá”
Chiếc cằm bị anh bóp dường như muốn nát, cô gái nhỏ không khỏi kêu lên một tiếng.
“Không phải, cô mới mười bảy” Hắn giở giọng vô lại: “Mới bây lớn mà đã muốn học cánh câu dẫn đàn ông sao!”
“Không phải, em không có” Cô gái sợ hãi như con mèo bị nắm chặt đuôi, hoảng sợ vội vàng nói.
Diệp Hoa trầm ngây giây lát, đứng dậy kéo cô vào một góc khuất, giọng nói hết sức thản nhiên
“Không có? Thật không?”
Cô gái mím môi, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo tựa như có thể nhìn thấu câu hỏi của anh nhưng sắc đèn quá mờ mịt, sắc mặt còn không biến sắc, cô chẳng nhìn ra được gì.
Lúc này anh đột nhiên nói: “Ngại có người nhìn sao?”
Hắn nói xong quay đầu nhìn sang đám người, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Đám người thấy vậy vội vàng ánh mắt rời đi nơi khác, ngồi im một chỗ ngoan ngoãn như học sinh tiểu học ngồi bên dưới chăm chú nghe giáo viên giảng bài.
Khóe môi cong lên, hiện rõ một tia tà ác, giọng nói đùa cợt như một đứa trẻ
“Cô muốn tham gia cùng đám người dưới kia sao?”
Vũ Linh nhìn theo hướng anh chỉ, kia không phải đám người Hạo Vũ Kiệt sao, sắc mặt loáng cái trắng bệch, nước mắt cũng bắt đầu chảy ra sức lắc đầu.
“Không, em không muốn”
Diệp Hoa cau mày nhìn cô gái, trên mặt hiện rõ hai chữ ‘chán ghét’.
“Hừ, nhàm chán”
Cô gái này ban đầu chọn cô ta vì ngoại hình có chút giống với Diệp Linh nên làm hắn cảm thấy hứng thú nhưng không ngờ cũng không khác với nữ nhân khác bao nhiêu, đều khiến hắn cảm thấy ghê tởm.
Diệp Hoa đứng dậy, di chuyển về chỗ cũ.
Anh Kiệt nhìn cô gái co ro, nức nở ngồi trong góc cuối cùng không nhịn được lên tiếng
“Lão đại, anh xem cô gái…”
Lời còn chưa nói hết, Diệp Hoa nhìn hắn, ánh mắt mang theo lạnh lẽo, con ngươi đen thẳm sâu như động không đáy, Anh Kiệt nhất thời ngậm miệng.
Có khi hắn cảm thấy bản thân mình đã đủ tàn nhẫn nhưng nếu so với lão đại quả thật là một người trên trời một người dưới đất. Haiz, phải nói như nào nhỉ, nói khó nghe một chút chính là ích kỉ, trời sinh vô tâm hờ hững lạnh nhạt. Bất luận cô gái nào đến gần anh cũng bị cái tính cách đấy bức họ phát khóc.
Người ta đối với con gái thì yêu thương trân trọng nâng niu như bảo bối, còn anh trong mắt đều là ghét bỏ.
Lão đại cứ như vậy bọn họ thật lo cho anh, chẳng lẽ cứ như vậy cả đời bọn họ cũng không có chị dâu sao?
Đơn phương?
Chẹp, thật muốn xem thử bộ dáng sống dở chết dở của lão đại khi thích một người.
Nhất định sẽ cực kỳ đặc sắc. Anh Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý, cố gắng nhịn cười trong lòng.
Triệu Bảo Vân đứng cạnh, đấm mạnh một cái lên lưng hắn, quăng ánh mắt ý không được càn rỡ.
Hắn còn không hiều ý nghĩ xấu xa của người anh em mình sao.
So với lão đại thì hắn lại càng lo lắng cho Anh Kiệt, tương lai của hắn rất mù mịt không biết có ngày nào vì một lời không hợp mà bị lão đại xách dao chém chết không nữa.