Thái bình thịnh thế dân phong mở ra, dân chúng không cần lo lắng trôi dạt khắp nơi không nhà để về, mỗi ngày sau khi ăn xong hoạt động chính là nói linh tinh, nói linh tinh về bát quái
Bát quái của Lý Nhị Cẩu Thông cách vách cùng Trương Thúy Hoa Thôn này chỉ có thể lưu hành thời gian một nén nhang, mọi người yêu nhất vẫn là hoàng gia tình ái.
Không chỉ có kể, còn viết.
Tướng quân thu được một quyển.
Sách này đem bối cảnh câu chuyện diễn ra ở triều đại không có thật, tướng quân tên Thận Hành, hoàng đế là Chiêu Lang.
Mới vừa mở đầu tướng quân cùng hoàng đế liền làm như vậy, làm như vậy một đêm, hoàng đế bị tướng quân làm đến chân đều không khép lại được.
Tướng quân: tả chân thực.
Hắn tiếp tục xem xuống, phát hiện suốt quyển sách hoàng đế chân không có khép lại lần nào.
Tướng quân:... Cũng không tả thực lắm.
Địa điểm hoạt động của Thận Hành cùng Chiêu Lang có nhiều kiểu nhiều loại, từ long sàng đến long ỷ, từ hoàng cung đến phủ tướng quân, khắp nơi đều để lại thân ảnh quấn quýt của bọn họ.
Thận Hành thâm tình chân thành: "Chiêu Lang, ngươi thật biết câu dẫn." [1]
Chiêu lang ngượng ngùng đáp lại: "Thận Hành, thận ngươi thật khỏe." [2]
*Trong cả chương này tác giả chơi chữ từ tên của công-thụ, dùng từ đồng âm cách đọc y chang nhau, chứ tên thật của hoàng đế mà mang đi viết sách là tèo đó...
[1] Tên của tiểu hoàng đế Chiêu Lang vốn là 昭琅 (Viên ngọc bóng tròn sáng đẹp) ở đây bị đổi thành 招狼 (Dụ sói), nguyên văn trong raw là chuyên chiêu bản lang - chuyên dụ dỗ con sói này.
[2] Tên của tướng quân Thận Hành - 慎行 như tui đã giải thích là cẩn thận trong hành động, ở đây dùng 肾行 (thận khỏe)
Tuy nói viết hơi khoa trương chút, lại dùng từ lớn mật hương diễm, thành công nâng lên dục hỏa trong lòng tướng quân.
Hắn cũng muốn khiếnhoàng đế không khép chân được, chỉ có thể ở trong l*иg ngực của hắn mặc hắn thương yêu.
Đã có loại ý nghĩ này, tướng quân lập tức biến thành hành động, suốt đêm tiến cung, đi ngủ tiểu hoàng đế của mình.
Tiểu hoàng đế còn chưa ngủ, thấy hắn đến vội vội vàng vàng đem một quyển sách nhét vào gối.
Tướng quân không để ý, đem hắn kéo vào trong l*иg ngực hôn một cái.
Hoàng đế có chút chột dạ, ngoan ngoãn nằm ở tướng l*иg ngực quân trong, một bộ muốn gì cứ lấy.
Chân chính đến bên trên long sàng, tướng quân liền không nỡ dằn vặt tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế trước mắt thâm quầng, rõ ràng là gần đây không nghỉ ngơi tốt —— tướng quân nghĩ: Nửa tháng một lần đổi thành ba ngày một lần, tiểu hoàng đế vẫn là không chịu nổi a.
Tướng quân nhịn xuống dục hỏa, hôn nhẹ tiểu hai má hoàng đế.
Tiểu hoàng đế lại không cam lòng, thân thủ mò mò: "Ngươi chọc vào ta."
Tướng quân thầm mắng mình cầm thú, cách tiểu hoàng đế xa chút: "Không khống chế được."
Tiểu hoàng đế sờ soạng một phút chốc, thấy hắn thật không có muốn ngủ mình, căm giận cắn hắn một cái bật thốt lên: "Đều như vậy còn chưa cứng, thận không khỏe sao!"
Tướng quân: "..."
Tiểu hoàng đế: "..."
Tướng quân lập tức làm [3] cho hắn xem.
[3] chữ làm này với chữ khỏe ở trên và chữ hành trong tên anh công đều là 行
Tướng quân vừa va chạm vừa hỏi: "Vừa rồiđang làm gì?"
Hoàng đế run lên một cái đáp: "Thức đêm, thức đêm xem tiểu, tiểu hoàng thư [4]."
[4] truyện gei
"Hay không?"
"... Hay..."
"Thích xem sách hay là thích ta?"
"Ngươi... Đừng, đừng quá dùng sức... Ca ca nha..."
Tiểu hoàng đế không khí lực lần nữa nâng mông, tiếp nhận va chạm liền ngã lại trên giường.
Tướng quân sờ sờ eo hắn: "Trong sách khóc làm sao?"
Tiểu hoàng đế khàn cổ họng học theo: "Anh... Tướng quân anh... Anh anh..."
Tướng quân: "Ân, hảo."
"Tốt cái gì?" Tiểu hoàng đế cắn gối nghẹn ngào: "Ngươi tại sao lại cứng rồi?!"
Tướng quân thuận thế đè xuống, gặm bả vai hắn: "Quân muốn thần cứng, thần không thể không cứng."