" Thiên Phong?...không phải, anh là Mộ Thần, là ông xã của em a ~ "
Cô cười ngây ngốc, đôi mắt mơ hồ lại tiếp tục nhầm lẫn anh chính là Tịch Mộ Thần, tay cô vô thức choàng lên cổ anh. Doãn Thiên Phong không nói gì, anh cúi đầu muốn đặt nụ hôn lên môi cô...
Rầm...cánh cửa phòng bỗng dưng bị người đàn ông đá văng ra khiến nó mở toang ra
Tịch Mộ Thần tức giận khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình. Một nam một nữ cùng nhau nằm trên giường, tuy quần áo vẫn còn nguyên nhưng cô hiện là đang ôm Doãn Thiên Phong, còn Doãn Thiên Phong đây là muốn cúi đầu hôn cô nhưng không thật may anh lại xuất hiện ở đây
Bọn họ giật mình. Thuốc đột nhiên hết tác dụng, cô trở lại bình thường nhưng đầu đột nhiên cảm thấy hơi nhức
" Mộ Thần? "
Doãn Thiên Phong cũng đã rời khỏi người cô từ khi nào. Anh ta chỉnh sửa lại tác phong của mình, ngữ khí nói vô cùng ám muội có thể khiến cho người ta dễ sinh hiểu lầm
" Tịch tổng, anh đến thật không đúng lúc a. Tôi và Tiểu Tịch đang cùng nhau " ôn lại chuyện cũ " "
" Ồ? Vậy xem ra tôi đã đến không đúng lúc rồi! "
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười. Đôi mắt sắc lạnh ném sang cô
Chuyện này là sao? Vì sao cô lại cùng với Doãn Thiên Phong ở chung một phòng? Vì sao Mộ Thần lại đúng lúc đến đây, anh ấy lại nhìn cô với đôi mắt đó là ý gì?
" Có chuyện gì vậy? Mộ Thần sao anh lại đến đây? "
" Tiêu Tiểu Tịch cô thôi giả bộ trước mặt tôi, thật không ngờ tôi chỉ mới vừa ra ngoài chưa đầy một tiếng mà cô đã nhịn không được, lập tức ra ngoài tìm người đàn ông khác. Ở trước mặt tôi thì bảo yêu tôi, nhưng khi không có tôi ở bên thì lại ra ngoài tìm đến người đàn ông khác thỏa mãn. Mà người đàn ông này lại là " Tình cũ " của cô "
Doãn Thiên Phong khẽ nhíu mày nhìn Tịch Mộ Thần
" Anh nói cái gì vậy? Em không có! "
" Không có? Vậy thì lẽ nào tôi nhìn nhầm ư? Một nam một nữ ở chung phòng, chung một chiếc giường thì là sao đây? "
" Em...mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu. Mộ Thần...! "
Cô cố giải thích cho anh hiểu nhưng chẳng những anh không muốn nghe, lại còn tỏ ý chán ghét cô rồi xoay người bỏ đi
" Mộ Thần đợi đã! "
Cô bước xuống chiếc giường, bước đi có chút loạng choạng, Doãn Thiên Phong thấy thế liền nhanh chóng đỡ cô
" Tiểu Tịch cẩn thận! "
Cô bỗng hất tay Doãn Thiên Phong ra. Vì tức giận nên đôi mắt cô có chút đỏ, dưới đáy mắt có tầng hơi nước
" Anh đừng có đυ.ng vào người tôi!...vì cái gì lại đối xử như thế với tôi? Vì cái gì anh lại muốn chia rẽ tôi và Mộ Thần chứ? "
" Anh...anh yêu em Tiểu Tịch, ở bên Tịch Mộ Thần thì có gì tốt chứ? Chúng ta quay lại đi! "
" Yêu? Anh bảo anh yêu tôi?...không! Anh vốn không yêu tôi, cái anh yêu chỉ là bản thân anh mà thôi. Anh đã ích kỷ, anh vì muốn có được tôi mà hy sinh cả hạnh phúc của tôi, anh chia rẽ tôi và Mộ Thần...cái tình yêu này anh dành cho tôi lại khiến tôi kinh tởm nó! "
Cô nói, lại nhanh chóng ra khỏi đây. Doãn Thiên Phong một mình đứng trong căn phòng...
Cô ấy nói đúng. Bản thân anh thật sự đã ích kỷ, rất ích kỷ. Chỉ vì muốn có được cô ấy mà anh đã làm ra loại chuyện này nhằm mục đích chia rẽ cô và Tịch Mộ Thần. Chính anh đã phá hoại hạnh phúc của cô
...
Cô nhanh chóng đuổi theo Tịch Mộ Thần. Ngay lúc này anh chỉ mới đi đến đại sảnh lớn và chuẩn bị bước ra cửa chính, thật may khi cô đã đuổi kịp anh
" Mộ Thần đợi đã! "
Tịch Mộ Thần bỏ ngoài tai lời cô nói. Anh vẫn tiếp tục bước đi
Cô chạy thật nhanh đến chỗ anh. Không ngừng thở dốc
" Khoan đã! "
Cô chạm vào anh nhưng lại bị anh hất tay cô ra
" Cô lại muốn gì đây? Tại sao lại không ở lại tiếp tục với tình cũ của mình? "
" Anh nghe em giải thích đã. Em thật sự không biết tại sao bản thân lại ở trong khách sạn với anh ta. Ban đầu vốn d... "
" Cô nghĩ tôi là con nít lên ba ư? Cô là đang kể chuyện cho trẻ con tin ư "
" Em không có...thật sự là không có. Em không biết tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Em thật sự là không biết gì cả... Mộ Thần xin anh hãy tin em "
Cô thật sự là không có nói dối mà. Ban đầu cô nhớ là cùng Doãn Thiên Phong đi uống nước...sau hồi thì chuyện gì xảy ra cô đã không biết, sau khi bình thường trở lại thì đột nhiên mọi chuyện lại thành ra như thế này
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười:
" Tn cô? Cô đang cầu xin tôi đó à? "
Cô mím môi. Tịch Mộ Thần cảm thấy chán ghét khi nhìn thấy bộ mặt tỏ ra vẻ đáng thương này của cô. Anh là nghĩ cô muốn lấy sự thương cảm của mình và tha thứ cho cô
Tịch Mộ Thần thô bạo đưa tay giữ chặt lấy cầm cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào anh
" Cô nghĩ trưng ra cái vẻ mặt đó thì tôi sẽ dễ dàng mềm lòng mà bỏ qua cho cô? "
" Em không có! "
" Tiêu Tiểu Tịch, xem ra tôi thật sự là quá xem nhẹ cô rồi! "
Nói xong, anh thô bạo nắm lấy cổ tay cô kéo đi ra khỏi khách sạn Heaven. Tịch Mộ Thần đưa tay mở cửa xe, không nương tay ném cô vào trong xe
" Ah...! "
Thật không may trán cô đυ.ng phải cái gì đó làm cho bị thương
Tịch Mộ Thần lạnh lùng không để tâm đến cô. Leo lên xe, anh phóng nhanh chiếc xe trở về Tịch gia...
" Thiếu gia, thiếu phu nhân. Chào mừng trở về nhà ạ! "
Mọi người trong nhà ai nấy nhìn thấy gia chủ trở về cũng đều lễ phép chào hỏi
Anh không để lọt tai những lời họ nói. Nhanh chóng kéo cô trở về căn phòng
Mọi người trong nhà ai nấy đều thấy thiếu gia trở về với vẻ mặt như muốn gϊếŧ người vậy. Anh đã thô bạo kéo cô đi, điều này làm họ thắc mắc lẽ nào là cô và anh xảy ra xích mích gì ư? Nhưng dù cho có xảy ra đi chăng nữa thì cậu ấy vẫn không bao giờ đối xử như thế với thiếu phu nhân...vậy thì là lí do gì đây? Đã có chuyện gì xảy ra với họ?
Trở về phòng. Anh ném cô xuống giường, sau khi về phòng cũng không quên khóa chốt cửa lại
Dáng vẻ lúc này của anh nhìn thật đáng sợ. Anh đã thay đổi, không còn là dáng vẻ dịu dàng như trước kia đối với cô nữa. Giống như một con người khác hoàn toàn vậy
" Mộ Thần... ". Giọng nói cô khẽ run gọi tên anh
Tịch Mộ Thần đứng trước mặt cô, tay của anh hiện là đang cởi từng chiếc cúc áo trên người
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi lúc này của cô khiến anh nhếch môi cười
" Sao? Cô biết sợ ư? Chẳng phải cô đang tìm người thỏa mãn cô sao, vậy thì để tôi giúp cô! "
" Không... Mộ Thần đừng như vậy...! "
Xoạc... Tịch Mộ Thần thô bạo xé đi bộ đồ cô mặc trên người, làn da trắng nõn trong bộ nội y còn sót trên người của cô nhìn rất quyến rũ lại khiến cho anh vừa nhìn du͙© vọиɠ đã trỗi dậy mạnh mẽ
Cô muốn chạy trốn nhưng lại nhanh chóng bị anh tóm lại
" Muốn chạy? Chẳng phải cô cần đàn ông sao? Tôi thỏa mãn giúp cô thay hắn! "
" Không!... Mộ Thần mau dừng l.... Ư!! "
Cô vẫn chưa nói hết câu đã bị anh đem vật to lớn kia đâm sâu vào bên trong, tay giữ chặt lấy drap giường
Anh cũng bắt đầu di chuyển bên trong cô...
Sau khi tỉnh dậy cũng đã là giờ chiều. Vừa nãy anh đã không ngừng mãnh liệt chiếm đoạt cô
Không còn sự dịu dàng chỉ có cường bạo. Không còn những nụ hôn ngọt ngào, chỉ có những vết hôn đỏ tím in trên cơ thể cô
Cả cơ thể cô đau nhức, nhất là phía bên dưới. Đau rát vô cùng
" Thiếu phu nhân? "
Từ bên ngoài bỗng truyền đến một giọng nói, một giọng nói già nua...là bác quản gia?
" Cô dậy rồi chứ? Nếu như đã dậy rồi thì cô hãy bôi thuốc rồi thay đồ, thiếu gia đang ở dưới nhà chờ cô "
Ông nói một loạt, từ bên trong vẫn là không nghe thấy tiếng động gì cả. Một lúc sau cô mới lên tiếng
" Được! "
Nghe được câu trả lời từ cô. Ông mới đi xuống dưới
Cô đã thay đồ xong sau đó là đi xuống dưới nhà gặp anh
Tịch Mộ Thần dáng vẻ lạnh lùng, trên người không thể không toát lên sự kiêu ngạo vốn có của anh. Anh hiện đang ngồi trên chiếc ghế sofa có màu đỏ rượu, nhường như là đang chờ đợi cô
" Mộ Thần "
Cô bước đến chỗ anh. Khẽ cất giọng gọi tên
Anh không nói gì cả. Thuộc hạ đứng bên cạnh đặt những xấp hình trên bàn
Cô theo đó là đưa mắt nhìn theo. Cô không thể tin được những gì mình vừa thấy trên tấm hình. Trong hình là một nam một nữ, rất dễ có thể nhận thấy nhân vật chính trong ấy không ai khác chính là cô và Doãn Thiên Phong
Cô và Doãn Thiên Phong ôm nhau trong sân vườn ngoài của Doãn gia. Có cả bức hình họ hôn nhau...sau đó rồi đến bức hình họ cùng nhau đi uống ước rồi vào trong khách sạn
" Những bức hình này, làm sao anh lại có được? "
Lẽ nào anh ấy cho người đi điều tra mình ư? Ngay từ lúc đầu khi Doãn Thiên Phong trở về thì anh ấy chắc chắn đã không tin tưởng mình và cho người đi theo dõi cô và Doãn Thiên Phong
Tịch Mộ Thần lại hiểu nhầm ý của cô, anh lại nghĩ cô chính là chột dạ
" Làm sao? Làm chuyện xấu không muốn để người khác biết ư? "
Anh nhếch môi cười nói. Vậy là từ khi bắt đầu anh vẫn luôn không tin tưởng cô? Cho người đi theo dõi cô
Nếu như anh đã biết chuyện này vậy thì vì sao lúc đầu lại không vạch trần cô? Cho đến bây giờ khi chuyện này xảy ra anh ấy mới lôi ra tất cả
" Anh cho người theo dõi em? "