Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 20: Cùng Nhau Dạo Chơi Mua Đồ

" Ông xã mình vào đây làm cái gì? "

Cô đỏ mặt khi bị anh dắt vào khu đồ lót của nữ

Ngược lại với cô, anh lại vô cùng bình thản. Chẳng phải là khu đồ lót của nữ thôi sao? Có gì đâu mà phải to tát chứ

" Vào đây dĩ nhiên là mua đồ cho em, lẽ nào lại cho anh? "

" … "

Cô chỉ hỏi thôi mà, có cần anh phải nói như thế hay không…?

" Anh không thấy kỳ cục hay sao? "

" Kỳ cục cái gì? "

" Thì...thì anh là đàn ông kia mà. Tự dưng lại vào khu đồ lót của nữ như thế thì người ta sẽ nghĩ anh là người ra sao đây? "

" Người như thế nào là như thế nào? Chồng đưa vợ đi mua đồ là chuyện bình thường. Hơn nữa ai dám nói những lời lẽ không tốt về Tịch Mộ Thần này chứ? "

Phải rồi ha. Anh ấy chính là Tịch Mộ Thần, là người đàn ông quyền lực kia mà. Ai dám cả gan đồn xấu về anh chứ? Anh ấy sẽ lấy tiền đập chết những người lớn gan dám chống đối anh ấy...đúng là người có tiền thì làm gì cũng đều được mà. Trắng đen, trái phải đều bị bọn họ đảo lộn

" Tịch tổng xin chào! "

Các nữ nhân viên ở đây đều không phải ngu ngốc mà không nhận ra người đàn ông quyền lực này, họ cúi đầu cung kính chào anh

Tịch Mộ Thần cao ngạo không để ai vào mắt mình, ôm eo cô đi lựa đồ

Ở đây có rất nhiều những kiểu loại đồ khác nhau, Tịch Mộ Thần nhàm chán. Anh lười biết ngồi trên ghế sofa

" Đem tất cả những mẫu hàng mới nhập về gần đây mang ra hết cho tôi "

Các nhân viên nữ đồng thanh: " Dạ, Tịch tổng!

Sau năm phút những mẫu hàng vừa mới nhập về gần đây đều được đưa ra tất cả trước mặt anh và cô

Tịch Mộ Thần đưa mắt nhìn hàng loạt những bộ đồ ngủ lẫn đồ lót, không cần suy nghĩ nhiều đã đưa ra kết luận:

" Gói hết mang tới Tịch gia "

" Dạ! "

Nhận được sự chỉ định, họ nhanh chóng gói những bộ đồ này

Tịch Mộ Thần cũng đi tính tiền toàn bộ sau đó cùng cô ra về

" Anh mua nhiều thế? Em tưởng mình cũng phải thử hết số đồ đó, được thì mới mua chứ? "

" Thử? Anh không thích ai nhìn ngắm cơ thể em ngoài anh ra. Mua nhiều như thế để từ từ em mặc cho anh xem "

Cô đỏ mặt, đồ vô sỉ. Tịch Mộ Thần là đồ iến thái hết sức

" Chúng ta mua thêm vài thứ nữa mới trở về nhà..."

Tịch Mộ Thần anh không những vừa mới dẫn cô đi mua đồ lót và đồ ngủ xong, anh không những không biết xấu hổ mà đưa cô vào tận cửa hàng bán " đồ chơi " dành cho người lớn mua vài thứ về nhà

" Mộ... Mộ Thần, anh mua những thứ này về làm gì vậy? "

Cô bây giờ khuôn mặt đỏ như trái cà chua. Cảm thấy bây giờ thật muốn kiếm một cái lỗ chui vào

" Em biết mà còn hỏi? Dĩ nhiên là mua " đồ chơi " cho em rồi "

" Không muốn chúng đâu. Chúng ta mau đi thôi "

Ngay lúc cô muốn chuồn khỏi đây thì Tịch Mộ Thần giữ cô lại

" Đã đến rồi thì mua vài thứ hẵng đi? "

Cô cắn môi dưới nói: " Em không muốn đâu. Chúng ta mau về đi "

Tịch Mộ Thần nắm tay cô đi vào trong, cô giãy giụa. Có chết cô cũng không muốn vào trong đó đâu

Anh tức giận, quay đầu lại nhìn cô. Bây giờ cô chỉ có thể dùng " tuyệt chiêu " đáng thương khóc lóc thì mới có thể làm anh động lòng mà buồn tha

" Huhu không vào đâu...em không muốn đâu, anh là đồ xấu xa...xấu xa lắm, em ghét anh...huhu! "

Tịch Mộ Thần khẽ nhíu mày: " Không phải chỉ là " đồ chơi " thôi sao? Em khóc cái gì? "

" Hức...anh chỉ biết bắt nạt em. Em không đi nữa, không đi nữa...những thứ đó em cũng không muốn dùng "

Những giọt nước mắt chảy dài xuống gương mặt xinh đẹp càng thể hiện sự đáng thương trên gương mặt khi bị anh ức hϊếp

Người ngoài nhìn vào họ sẽ nghĩ rằng cặp đôi này là đang cãi nhau chăng?

Tịch Mộ Thần khẽ thở dài, coi như lần này anh thua cô vậy

" Không vào thì không vào. Sẽ không mua nữa, ngoan đừng khóc. Mỗi lần khóc như thế trông thật khó coi mà "

Cô cắn môi, đưa tay lau đi những giọt nước mắt. Coi như là thành công thắng anh đi, nhưng anh lại chê cô xấu ư?

" Anh chê em xấu vậy tại sao còn lấy em chứ. Không thèm nói với anh nữa "

Vừa nói xong cô bắt đầu dỗi anh mà bỏ đi, Tịch Mộ Thần cũng đi theo cô

" Dỗi sao? "

Tịch Mộ Thần trêu chọc nói, đổi lại với anh cô không nói gì cả

" Ngoan anh chỉ đùa mà thôi, đừng dỗi...chúng ta đến một nơi mua đồ nữa mới trở về nhà "

Không đợi cô phản ứng, Tịch Mộ Thần nắm tay cô kéo đi

Lại mua thứ gì nữa đây? Hết đồ lót cho cô rồi đến mua " đồ chơi ", bây giờ anh lại muốn đưa cô đi mua thứ gì nữa...?

Đứng trước một cửa tiệm lớn, thì ra anh ấy muốn dẫn mình đến đây mua quần áo ư?...phù, vậy mà cô lại nghĩ lệch đi đâu vậy chứ

" Em còn ngây ra đó làm gì? Mau vào trong thôi ". Anh cưng chiều véo mũi cô

" Mộ Thần anh lại muốn mua quần áo cho em sao? Nhưng chẳng phải ở nhà vẫn còn rất nhiều đồ rồi hay sao, em vẫn còn chưa mặc hết chúng. Bây giờ mua nữa em nghĩ rằng trong tủ quần áo của chúng ta đồ em sẽ rất nhiều "

" Không sao, chỉ cần em thích chúng là được. Vốn dĩ anh sẽ cho người đi mua về nhưng lại nghĩ rằng, nếu như đã ra ngoài dạo chơi mua sắm cùng em thì anh cũng nên tự mình đưa em đến đây. Nhiều đồ quá thì anh sẽ đem chúng sang phòng khác, coi như căn phòng đó là của riêng em "

Mộ Thần thật sự rất thương cô, cô muốn cái gì anh cũng có thể cho cô tất cả. Những thứ cô vốn không cần đến anh cũng cho người mua đem nó về cho cô

Người ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy rằng anh rất lạnh lùng, kiêu ngạo và khó gần. Như cô thì lại thấy anh rất ấm áp, đôi lúc còn có ngọt ngào

Cô mỉm cười ôm lấy anh

" Ông xã, anh thật tốt với em "

Tịch Mộ Thần khẽ cười nhìn cô, cô đang nói gì vậy chứ? Anh không đối tốt với cô thì đối tốt với ai đây?

Đổi lại với sự đáng yêu này của vợ. Tịch Mộ Thần cúi đầu hôn lên trán cô một nụ hôn sau đó cùng cô bước vào trong cửa tiệm

" Hoan nghênh quý khách! "

Các nhân viên ở đây khi thấy khách hàng bước vào trong ngay lập tức liền lịch sự chào hỏi

Tịch Mộ Thần đột nhiên lại có điện thoại đến. Anh cầm chiếc điện thoại phiên bản có giới hạn trên tay, mọi người ở đây ai nấy nhìn thấy chiếc điện thoại của anh cũng đều ngưỡng mộ và họ biết chắc chắn rằng người đàn ông này không phải là một người bình thường. Chắc hẳn rằng anh cũng phải rất giàu mới có thể sở hữu được chiếc điện thoại phiên bản có giới hạn kia

Tịch Mộ Thần nhàn nhạt nhìn tên người gọi đến trên màn hình, " Phong Hàn ". Anh khẽ nhíu mày. Anh vẫn là đang cùng vợ đi dạo chơi, có chuyện gì cần gọi đến tìm ang giải quyết ư?

" Chuyện gì? "

" … "

" Chờ tôi một chút! "

Anh nhìn sang cô, cô dường như hiểu ý anh muốn nói cái gì. Lập tức lên tiếng trước anh

" Không sao đâu em sẽ ở đây chờ anh quay lại mà "

" Em cứ chọn đồ trước, thích cái nào cứ lấy. Anh đi một tí sẽ quay lại "

" Vâng! "

Anh căn dặn cô, cô ngoan ngoãn nghe lời sau đó anh mới yên tâm ra ngoài

" Tiểu thư cô muốn những bộ đồ như thế nào? Công sở hay là..."

" A làm phiền rồi, tôi có thể tự mình đi lựa cũng được "

" Dạ! "

Cô vào trong bắt đầu lựa quần áo, những nhân viên ở đây không khỏi ngưỡng mộ với cô

" Hình như người đàn ông đó chính là bạn trai cô ấy. Thật đẹp trai! "

" Đúng đó. Mà cô gái kia trông cũng rất xinh đẹp, họ thật đẹp đôi "

" Tôi vừa nãy nhìn thấy họ có đeo nhẫn, chính là vợ chồng thì có "

" Thật sao. Ôi ngưỡng mộ cô ấy thật, cô ấy vừa xinh đẹp mà lại có người chồng vừa đẹp trai và giàu có như anh ấy nữa, tôi ước gì cũng được như cô ấy "

" Haiz mơ ước thì cũng là mơ ước. Cô tỉnh mộng đi là vừa...mà hình như tôi đã thấy người đàn ông này ở đâu đây rồi thì phải "

Bọn họ đang tám chuyện thì bỗng dưng có một tiếng nói chua ngoa cất lên

" Bàn tán cái gì mà bàn tán? Còn không mau đi làm việc mà còn rảnh rỗi ở đây tám chuyện nữa ư. Có tin là tôi sẽ đuổi việc các cô hết không hả? "

Các nhân viên ở đây khi nhìn thấy cô ta đi vào ai nấy đều có vẻ như sợ hãi

" Thật xin lỗi Lâm phu nhân "

Cô ta chính là Uyển Như, là vợ của Lâm Ngạn. Tổng giám đốc công ty con của Tịch thị

Cô ta ỷ mình chính là vợ của Lâm Ngạn, chồng mình chính là tổng giám đốc của một công ty " lớn " nên ra vẻ

Nhân viên ở đây cũng không ai ưa cô ta cả. Thời buổi bây giờ đi xin việc làm cũng không dễ dàng, nếu như không phải chỉ vì sợ mất miếng cơm thì mọi người ở đây cũng không cần phải chịu cảnh cô ta hằng ngày chèn ép, làm khó họ. Đυ.ng một tí là hăm he đòi đuổi việc

Uyển Như kiêu ngạo không để ai vào mắt mình, cô ta bước đôi giày cao gót đỏ chói lóa của mình đi vào bên trong

Cô đang mãi mê chọn đồ. Thật nhàm chán, cô không có hứng thú với chúng tí nào. Mộ Thần đã mua rất nhiều cho cô rồi nên cô không thiếu một chút gì cả. Bắt cô chọn? Có lẽ như nếu có anh ở đây, biết cô khó chọn như thế thì chắc chắn anh sẽ không cho cô chọn nữa mà thay vào đó chính là mua hết toàn bộ chúng đem về nhà

Cô khẽ thở dài, anh là như thế đó. Bá đạo như vậy, nói làm là làm. Cứ như thánh chỉ vậy, một khi lời nói của anh đã thốt ra thì như đinh đóng cột, không thể nói muốn rút là rút lại được...

Không lựa đồ cho cô nữa, cô quyết định lựa quần áo cho anh

Cô chọn cho anh cái cà vạt và áo sơ mi, sau đó rồi mới tới kim cài cà vạt cho anh

Cô biết anh cũng không phải là thiếu quần áo hay cà vạt gì cả, chỉ cần anh muốn? Mộ cú gọi điện của anh thì ngay lập tức những thứ đồ đó không quá mười phút sẽ được đem toàn bộ đến Tịch gia

Nhưng cô vẫn muốn lựa đồ cho anh. Dẫu sao cũng là vợ chồng, anh chắc chắn cũng sẽ rất thích những món đồ chính tay cô lựa chọn và mua cho anh