Non Xanh Vẫn Ở Đây

Chương 5: Sáng sớm đã tắm nước lạnh, ᛕích Ŧhích không?

Hứa Thanh San nghẹn họng, cô nghiêng đầu liếc Hứa Thanh Sơn một cái, rồi gắp mì đưa vào miệng, không tiếp lời.

Diện tích phòng trọ chưa đến mười mét vuông, chỉ độc một chiếc giường mét hai, hai cái ghế. Nhiệt độ bên ngoài dưới 0 độ C, chắc chắn là không thể ngủ trên xe rồi.

Nuốt mì xuống, Hứa Thanh San không nhịn nổi lại thoáng nhìn Hứa Thanh Sơn, có phần hối hận đã theo hắn tới đây.

Cúi đầu ăn hai miếng, nếm thấy ngon, bực bội tan biến trong nháy mắt, Hứa Thanh San vui đầu ăn tiếp. Đói bụng hơn nửa ngày Trời, Hứa Thanh Sơn bỏ thêm ít giấm, tương ớt vào mì, nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác cực kỳ.

Cảm giác dạ dày đã dễ chịu hơn nhiều. Khóe mắt thấy hắn bưng khay đứng ở kia ăn, Hứa Thanh San hơi buồn cười.

Thành thật mà nói, tay nghề nấu nướng của hắn rất được.

Non nửa bát mì đã vào bụng, trên người toát mồ hôi, Hứa Thanh San ngừng đũa, lấy khăn giấy lau mồm, thuận miệng hỏi: "Sáng nay Quan Hoài bảo anh sắp đi xa, là đến trường tiểu học giảng dạy à?"

"Học kỳ này kết thúc rồi, không tới nữa." Hứa Thanh Sơn đã ăn xong, húp sạch cả nước. Hắn đặt khay và đũa xuống, ngồi chỗ đuôi giường hút thuốc: "Văn Tu bảo cô đang ở thủ đô."

"Đi một tháng thì bị anh ta tìm được, đúng lúc có bạn học ở thành phố B, tôi bèn từ chức." Hứa Thanh San xoay đầu một cách thoải mái, tự nhiên, tầm mắt đảo một vòng trên mặt hắn rồi thu lại, ăn mì tiếp: "Anh dám cho anh ta biết tôi đang ở đây, tôi không tha cho anh đâu."

Hứa Thanh Sơn nhả khói thuốc, chẳng ừ hử, ánh cười trong mắt đậm dần.

Năm ngoái, rõ ràng là cô theo đuổi Bành Văn Tu trước, sau đó không biết vì lý do gì mà trở thành Bành Văn Tu ra sức theo đuổi cô, còn cô thì trốn khắp nơi.

Thấy Hứa Thanh Sơn im re, Hứa Thanh San nhấp môi, không khỏi lo lo.

Cô ăn hết bát mì, Hứa Thanh Sơn cũng hút hết điếu thuốc. Uống xong nước mì, Hứa Thanh San thu dọn sạch sẽ tủ đầu giường, đặt cái bát không vào khay, co hai chân, chui về giường: "Tôi ngủ giường. Anh xem đâu có chỗ cho anh ngủ thì ngủ."

Không hé môi, Hứa Thanh Sơn cúi người, móc thêm một điếu thuốc nữa đưa vào miệng, châm lửa.

Khói trắng bay lên đến trên trán thì tản ra, ánh đèn rọi xuống. Trong bóng dáng của hắn bỗng có một loại thăng trầm đời người khó diễn tả bằng lời.

Hứa Thanh San để di động xuống, đưa tay dụi mũi, chuyển tầm mắt: "Nói gì đi!"

"Tôi đi hỏi xem có dư cái chăn nào không." Hứa Thanh Sơn phun khói thuốc, đứng dậy, tiến vài bước, khom mình nhấc khay lên: "Phòng vệ sinh ở ngoài, bên trái cầu thang."

Trong phòng, chỉ chiếc giường là còn chỗ trống.

"Ừ." Hứa Thanh San dửng dưng đáp, rồi cầm di động đọc những bình luận của bài đăng ban nãy trên Weibo.

Lúc ở Lâm Châu, cô từng làm dẫn chương trình trên radio, với gần một trăm ngàn fan hâm mộ.

Về sau, cô đổi công việc khác, cũng thường xuyên tương tác với các fan, các fan vẫn hoạt động rất sôi nổi. Vừa rồi chẳng qua đơn thuần muốn móc máy chút, không ngờ thu hút trang chủ của rất nhiều viện bảo tàng chia sẻ lại, fan đẩy bài đăng còn nhanh hơn cả nước dâng.

Bình luận toàn những lời mắng chửi, có người đăng ảnh gốc, tiến hành so sánh với hình tu sửa mà cô đăng.

Sự tình dường như phát triển có phần mất kiểm soát.

Càng xem càng hoảng, đợi Hứa Thanh San nhận ra Hứa Thanh Sơn không biết trở lại từ bao giờ, cô đã vã mồ hôi lạnh.

Hắn đã xuống lầu mua vật dụng đánh răng rửa mặt, hình như còn tiện thể đánh răng rửa mặt luôn.

Đang do dự có cần xóa bài đăng đi không thì Hứa Thanh Sơn đột nhiên ngồi xuống, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: "Bài trên Weibo là cô đăng?"

"Là tôi đăng." Hứa Thanh San vênh cằm, ra vẻ bình tĩnh: "Sao, muốn cảm ơn tôi à?"

Hứa Thanh Sơn nghiêng mình, nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Thanh San, rồi thình lình vươn tay lấy di động của cô.

"Anh làm gì..." Hứa Thanh San nhào tới cướp, không ngờ hắn phản ứng rất nhanh, chỉ chớp mắt, di động đã nằm trên tay kia của hắn.

Hứa Thanh San dừng lại, thở hổn hển, bất ngờ đẩy hắn xuống, lưu loát đè lên: "Trả đây!"

"Không trả!" Hứa Thanh Sơn duỗi thẳng cánh tay, ngoảnh mặt nhìn sang bên và thở gấp.

Hứa Thanh San mặc chiếc áo len cổ chữ V khoét rộng, vừa cử động một cái là nhìn thấy hết trơn...

Cô cũng ý thức được mình có gì đó sai sai, thấp đầu ngó xuống ngực, tiếp đấy cái tay không liền với lên, nhân lúc hắn mất tập trung lấy lại điện thoại: "Tôi đang giúp anh đấy, anh đừng có mà không biết tốt xấu thế chứ."

Hứa Thanh Sơn nhấc tay ấn rất mạnh lên vai cô: "Tự tôi giải quyết được."

Hứa Thanh San không nhúc nhích, nằm bò trên ngực hắn, thở phì phò: "Chuyện này hot thì người có lợi là anh đấy."

Già mồm cãi cố.

Hứa Thanh Sơn im lặng, cũng không thả cô ra, tim đập loạn xạ. Chuyện này hot, thực sự người được lợi là hắn, nhưng hắn không muốn giải quyết vấn đề theo cách này.

Làm việc bao nhiêu năm nay, không phải hắn không có chút quan hệ nào.

Hứa Thanh Sơn đã sao chép nguyên trạng bích họa bị hư hại, trong số liệu phân tích ban đầu cũng có hình ảnh gốc. Hắn đã chuẩn bị dự phòng hết những bằng chứng này. Các vị chuyên gia kia nhất định sẽ đưa ra đánh giá chính xác nhất.

"Bỏ tôi ra!" Trán Hứa Thanh San đã mướt mồ hôi, hai tay cô dán lên l*иg ngực dày rộng của Hứa Thanh Sơn. Tim hắn đập mỗi lúc một nhanh, dưới lòng bàn tay cô càng phập phồng dữ dội.

Hứa Thanh Sơn nhìn xuống, bàn tay nhấn lên bả vai cô không nhúc nhích.

Mùi hương trên người Hứa Thanh San đậm hơn so với lúc ban nãy bị đè dưới sào tre, cái trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, ánh đèn rọi xuống khuôn mặt cô, làn da trắng nõn hệt đang tỏa sáng.

Tầm mắt hắn rơi trên đôi môi đỏ hồng căng mọng của cô, có một sự thôi thúc muốn hôn lên đôi môi ấy. Huyệt thái dương Hứa Thanh Sơn giật thình thịch.

Hắn khép mi, trong khoảnh khắc thả tay, nghe thấy cô nói: "Còn không buông ra, anh có tin tôi khiếm nhã với anh luôn không."

Giây tiếp theo, cô ngồi bật dậy, tỉnh bơ cầm bàn chải và kem đánh răng, mở cửa ra khỏi phòng.

Tay Hứa Thanh Sơn cứng đờ giữa khoảng không, khí đen lượn lờ nơi đáy mắt.

Hắn ngồi dậy đốt điếu thuốc. Đánh răng rửa mặt xong, Hứa Thanh San về phòng, liếc hắn, đoạn ngồi xuống đầu bên kia, mở túi xách lấy đồ mỹ phẩm ra, tuần tự bôi lên mặt.

Vứt đầu mẩu thuốc, Hứa Thanh Sơn đứng lên cởi bỏ chiếc áo hoodie và áo thun dài tay mặc trong, cầm lọ Bạch Dược trên tủ đầu giường, đưa cho cô: "Xịt lưng hộ tôi."

Trong phòng tắm không có gương, nên hắn không nhìn thấy bị thương ở đâu.

Hai tay Hứa Thanh San ôm mặt, nghe được nhịp tim khua rộn ràng. Cô xòe mười ngón tay, dòm hắn qua các kẽ ngón: "Đợi tí!"

Dáng người hắn đẹp hơn cả tưởng tượng. Không có áo che, vòm ngực cường tráng để trần, cơ lưng rắn chắc khỏe khoắn, vai rộng eo thon không một tẹo thịt thừa, quá đã mắt.

Ánh nhìn của Hứa Thanh San dừng mấy giây trên những vệt bầm tím ngang dọc đan xen, cô nghiêng đầu, tằng hắng: "Khụ, khụ... Anh nằm sấp đi, sau lưng toàn vết bầm."

Hứa Thanh Sơn làm theo, chống hai cánh tay nằm bò trên giường, bắp thịt hai bên bả vai nổi lên rõ nét, tư thế mê hồn.

Thân mình màu lúa mạch đè lên tấm ga trải giường màu trắng, hết sức gợi cảm, đầy hấp dẫn...

Hứa Thanh San quay mặt đi chỗ khác, vỗ vỗ khô chỗ sữa dưỡng ẩm còn lại, sau đó mím môi, cầm Bạch Dược đứng lên, ngồi xuống cạnh hắn.

Cúi đầu nhìn cái gáy Hứa Thanh Sơn một chốc, cô lắc lắc lọ thuốc, tay kia xoa lưng hắn, nhếch khóe môi: "Tôi xịt này."

Sống lưng Hứa Thanh Sơn cứng ngắc, hít thở rành rành trở nên nặng nề. Nước thuốc mát lạnh xịt lên lưng, tay cô cũng lạnh, theo nước thuốc chảy, dán vào da thịt hắn, từ từ vuốt ve.

Đúng là đòi mạng...

"Có phải viện thiết kế các anh muốn dỡ bảng hiệu nên mới tu sửa bích họa thành cái dạng quỷ kia không." Hứa Thanh San vừa xịt thuốc cho hắn, vừa tìm chuyện để nói, lòng bàn tay áp lên sống lưng xoa miết: "Sao anh không phản ánh tình hình này với lãnh đạo cấp trên?"

Bắp thịt trên lưng hắn vô cùng săn chắc, sờ vào rất thích.

"Không có thời gian." Dây thần kinh Hứa Thanh Sơn siết chặt, giọng điệu cứng rắn: "Được chưa?"

"Lưng bầm tím hết này." Hứa Thanh San chớp mắt, đặt Bạch Dược xuống, cầm di động bên cạnh, chụp một tấm ảnh, ném cho hắn: "Anh tự xem đi!"

Hứa Thanh Sơn không để ý đến vệt bầm mà nhìn chằm chằm vào bàn tay của cô áp trên lưng hắn. Cảm giác khô nóng kinh người.

Xịt thuốc xong, Hứa Thanh San để Bạch Dược lên tủ đầu giường, cong khóe môi, đứng dậy đi ra ngoài rửa tay.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng liền yên tĩnh.

Hứa Thanh Sơn nằm một lúc, nén sự khô nóng không thể xua đi ấy xuống. Hắn ngồi dậy hút thuốc.

Một chốc, Hứa Thanh San trở vào, khóa cửa lại. Cô chẳng buồn nhìn hắn, khom lưng cầm di động, vén chăn trèo lên giường: "Tôi ngủ đây."

Hứa Thanh Sơn ngoảnh đầu liếc Hứa Thanh San, đoạn dụi tắt nửa điếu thuốc hút dở vào gạt tàn, lên giường, nằm đưa lưng về phía cô, tiện tay tắt đèn.

"Xuống!" Hứa Thanh San đẩy Hứa Thanh Sơn.

"Thì trên giường có chỗ trống đấy thôi." Mắt Hứa Thanh Sơn ánh nét cười, hắn kéo chăn đắp lên người: "Ông chủ bảo không còn chăn thừa. Tôi vừa hỏi rồi."

Giường là giường đơn, chăn cũng rất nhỏ, hắn kéo một cái, bên cô cũng hết cả chăn.

"Năm ngoái ở Lâm Châu, tôi đã cho anh một khoản tiền nhá!" Hứa Thanh San túm chặt góc chăn, ra sức lôi lại, đắp kín mình và nói với giọng cảnh cáo: "Anh có hiểu có ơn thì phải báo đáp không hả?"

"Hiểu." Hứa Thanh Sơn quay người, l*иg ngực dán sít sao lên lưng Hứa Thanh San, cánh tay vắt ngang qua eo cô, kéo cô vào trước ngực mình: "Ngủ đi!"

Hứa Thanh San bất giác run rẩy. Cô híp mắt, tim đập càng lúc càng mạnh, gò má cũng nóng lên theo: "Anh dẫn tôi đến đây có bụng dạ gì hả?"

"Tốt bụng." Cánh tay Hứa Thanh Sơn siết chặt thêm: "Cô ngủ không?"

Hứa Thanh San nín thinh. Nghe ra trong giọng nói khàn khàn của hắn lộ rõ thoáng lạ thường, cô ngoan ngoãn nhắm mắt.

Đã rất lâu cô không được ai ôm thế này, mà còn là trên giường.

Lúc theo đuổi Bành Văn Tu, mới đầu, thật sự là cô muốn "tán đổ" gã. Sau đấy phát hiện nhân phẩm con người này không tốt, nên đến tay cô cũng chưa để gã chạm vào.

Các mặt của Quan Hoài thực tình không tệ, nhưng cô chưa từng nảy sinh kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên phương diện sinh lý đối với anh ta.

Thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay, chạm má, hôn trán.

Ngược lại là Hứa Thanh Sơn, từ khi giàn giáo đổ xuống thì cô đã bắt đầu không khống chế nổi muốn xảy ra gì gì đó với hắn.

Nguy hiểm quá...

Mở mắt, bên tai toàn hơi thở nóng ấm của Hứa Thanh Sơn. Nhiệt độ cơ thể hắn hong người cô toát mồ hôi. Hứa Thanh San thử cử động, tay hắn cứng như gọng kìm, chẳng mảy may có ý muốn nới lỏng.

Ổn định nhịp tim, Hứa Thanh San liếʍ đôi môi khô khốc, khó nhọc mở miệng: "Bỏ tay anh ra, tôi vào trong xe ngủ."

Hứa Thanh Sơn vẫn nằm im, như thể đã ngủ, hít thở đều đều.

Trấn nhỏ về đêm rất yên ắng, giọng cô rung rung giữa không khí lạnh, lờ mờ phát ra vài tiếng vang.

Đợi chừng nửa phút, Hứa Thanh Sơn vẫn không có phản ứng. Hứa Thanh San nhíu mày, khóe môi lộ ý cười ngẫm ngợi, yên tâm can đảm nhắm mắt.

Cô biết hắn vẫn thức.

Ngủ thẳng một mạch tới khi dậy, sau lưng lạnh lẽo, giường đã trống không. Hứa Thanh San đánh răng rửa mặt, trang điểm rồi xuống lầu, Hứa Thanh Sơn đã quay sẵn xe, đợi ngoài cửa. Cô thấp đầu mỉm cười, khép chặt áo khoác, thong thả mở cửa bên ghế phụ, ngồi vào trong xe.

"Đi ăn gì trước đã." Hứa Thanh Sơn nhướng khóe môi, vững vàng cho xe chạy.

Hứa Thanh San biếng nhác "Ờ" một tiếng, xoay đầu nhìn ra cửa sổ, giấu đi nụ cười nơi đáy mắt.

Tìm được một tiệm bán bánh bao, hai người đi vào ngồi xuống. Tranh thủ thời gian đợi, Hứa Thanh San lấy từ trong túi lấy một tuýp kem dưỡng da tay, bóp ra một ít. Cô thình lình cầm tay phải của Hứa Thanh Sơn, cong mày chậm rãi bôi lên mu bàn tay hắn: "Sáng sớm đã tắm nước lạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?"

(Tác giả: Hôm nay 520... Mặc dù không biết tại sao trước kia ngày này bình thường, nay đã chẳng liên quan đến tình yêu mà liên quan tới tiền bạc. Nhưng Tam Tố vẫn muốn thổ lộ: cảm ơn những người đẹp nhỏ bé ~~ Tán lộc nào!"