Mặc cho cô cứ phản đối. Tô Hoan nắm tay cô kéo đi, định đi thì có một giọng nói cất lên
" Làm sao? Không phục muốn đem chuyện này đi mách với tổng giám đốc ư? ". Châu Mạn Đình bước từng gót giày đến chỗ họ
" Cô quá đáng! Chỉ vì một việc nhỏ nhoi như vậy mà lại phạt cậu ấy như thế. Bảo tất cả nhân viên ở đây, muốn gì cứ sai vặt cậu ấy. Cậu ấy cũng là con người không thể một lúc đáp ứng với tất cả việc mà các người đưa ra ". Tô Hoan tức tối nói một loạt ra
" Vậy thì đã sao? Tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi là cấp trên còn cô ta là cấp dưới. Các cô lấy quyền gì mà đòi đi kiện và lấy lại công bằng cho mình? ". Cô ta hất cầm kiê ngạo nói
" Cô đừng nghĩ mình là cấp trên và được nâng đỡ như vậy thì phách lối ở đây! "
" Như thế thì sao nào? Tôi bây giờ lập tức có thể tổng cổ hai cô ra khỏi Cố thị ngay bây giờ! "
Cô ta hùng hổ lại còn phách lối nói, Tô Hoan tức giận định nói thêm thì cô ngăn lại
" Hoan Hoan được rồi mà "
Nếu như không phải vì công việc và sợ rằng liên lụy tới Tô Hoan thì cô ta nghĩ rằng cô sẽ nhịn nhục như vậy để cô ta một nước tiến tới ức hϊếp cô ư?
Nhịn, phải nhịn. Cô đem tài liệu đi photo. Đi ngang qua, cô ta cố tình ngáng chân làm cô té. Tài liệu trên tay rơi rớt xuống đất
" Đi đứng kiểu gì không nhìn thấy đường kia à? Còn không mau lượm lại tất cả! "
Cô cắn môi. Tức giận nhưng phải nhịn. Vì công việc và Hoan Hoan, cô cũng nhất định không thể để mất công việc này được. Khó khăn lắm mới được tuyển vào. Làm không được bao nhiêu lại bị đuổi vả lại cũng không thể làm liên lụy tới Tô Hoan được
Cô ta nhếch môi cười: Dám đắc tội với tôi ư? Để tôi cho cô thấy, Châu Mạn Đình này là người không dễ đυ.ng tới!
" Còn không mau lượm đi? "
Cô vươn tay lượm lại tất cả tài liệu bị rơi rớt trên mặt đất. Ả cười thỏa mãn
Trên gương mặt thoát chốc có tia độc ác. Cô lượm tờ giấy gần dưới chân cô ta. Cô ta cố tình đưa gót đạp lên mu bàn tay cô
Cô nhăn mặt vì đau. Thấy thế Tô Hoan tức giận nói: " Cô làm gì vậy mau bỏ chân ra! "
" Thật xin lỗi, tôi không để ý tay cô đang ở dưới chân tôi! ". Cô ta nhếch môi cười lạnh nói
Cô cố nhịn đau trong khi đó, cô ta không những bỏ đôi giày cao gót khỏi tay cô mà còn dùng lực đè xuống
" Cố thị bỏ tiền ra mướn các người về đây để làm việc chứ không phải là để các người ở đây tám chuyện ăn không ngồi rồi! ". Từ đằng sau phát ra tiếng nói của một người đàn ông
Là tổng giám đốc Đông!
" Ồn ào như vậy, nơi quy tắc như Cố thị cũng bị các người biến thành một cái chợ rồi! "
" Tổng giám đốc Đông! "
Nhìn thấy Đông Hoa, cô ta cũng buông đôi giày gót của mình ra khỏi tay cô. Tô Hoan lập tức đỡ cô đứng dậy
" Đông Hoa? Anh xuống đây làm gì? "
" Câu này người hỏi nên là tôi mới phải. Phó giám đốc thật " nhàn rỗi " nhỉ, lại xuống đây gây chuyện với một nhân viên mới vô nữa rồi! ". Đông Hoa nói, trong giọng nói có giai điệu châm chọc
" Ý anh là sao đây? Chuyện của tôi không cần anh quản! ". Cô ta khẽ nhíu mày tỏ ra vẻ khó chịu
" Tôi hoàn toàn không có quản cô. Nhưng đây là nhân viên mới vào, không nên gây khó dễ cho người ta! "
" Tôi chỉ là phạt cô ta mà thôi! ". Châu Mạn Đình sở dĩ không sợ anh mà còn ngông cuồng nói
" Vì một lí do không chính đáng mà cô trách phạt lại còn cố ý gây thương tích cho cậu ấy! Tổng giám đốc Đông xin anh làm chủ cho chúng tôi! ". Tô Hoan tức giận lên tiếng sau đó còn quay sang cầu cứu anh
" Cô có cái quyền gì được lên tiếng ở đây? Chỉ là một cấp dưới mà cũng đòi lên tiếng đòi công bằng? "
" Cô... "
Ngay lúc Tô Hoan định phản bác lại câu nói của cô ta thì trong phòng bỗng cất lên thêm một giọng nói nữa của người đàn ông
" Náo đủ rồi chứ? "
Một giọng nói uy quyền của người đàn ông cất lên, không khí im lặng không một ai dám lên tiếng dù chỉ một câu
Nhìn thấy anh, cô né tránh. Lập tức nhìn sang chỗ khác: Lần này có trốn cũng không thoát. Là hắn đã nhìn thấy mình rồi?
" Hành! ". Châu Mạn Đình như thiêu thân gặp được ánh sáng, thấy anh vui mừng vô cùng
Cố Duật Hành thậm chí còn không để cô ta vào mắt, cứ xem như không khí. Đôi mắt đảo sang nhìn phía cô, nhìn thấy tay cô bị thương như vậy trong lòng bỗng dâng lên một tia thương xót
" Đem cô ấy xuống phòng y tế băng bó đi! "
Tô Hoan không nói gì, nhưng cô ấy chắc chắn biết rằng anh sẽ đòi lại công bằng. Anh vốn chắc không phải là con người đã hiểu chuyện rồi mà còn bênh vực cô ta đâu nhỉ?
Tô Hoan vừa nghĩ còn sau đó đưa cô xuống phòng y tế, nhìn thấy cô đã đi khỏi tầm mắt của mình, anh quay lưng nhìn Đông Hoa:
" Đông Hoa, biết làm gì rồi chứ. Còn cô, theo tôi! "
Châu Mạn Đình vui vẻ đi theo sau anh
Khi Cố Duật Hành cùng Châu Mạn Đình đi khỏi, Đông Hoa quay sang nhìn tất cả mọi người:
" Mỗi người ở đây, tất cả bị trừ hai tháng tiền lương! "
" Hả? ". Một nhân viên ngạc nhiên lên tiếng
Tiếp theo sau đó là đồng loạt những người khác:
" Tổng giám đốc Đông chúng tôi xin lỗi, xin ngài nói với chủ tịch có thể không trừ của chúng tôi hay không? "
" Phải đó phải đó. Vì việc nhỏ này có cần trừ đến tận hai tháng tiền lương của chúng tôi hay không? "
" Việc này tôi không cần nhất thiết phải trả lời câu hỏi của mọi người. Bây giờ thì mau trở lại làm việc của mình đi "
Đông Hoa nói xong quay lưng bỏ đi....
Ở trong phòng làm việc của Cố Duật Hành
" Hành, có việc gì gọi em lên đây thế ". Châu Mạn Đình bắt đầu hớn hở hỏi
Cố Duật Hành cũng không bận tâm cô ta, không vòng vo! Anh vào chuyện chính:
" Ai cho cô cái quyền làm nhân viên của Cố thị bị thương? "
" Em chỉ là làm việc nên làm với cấp dưới mà thôi. Là cô ta đã bước vào đây đã không chịu làm mà còn tám chuyện! ". Lại là về con nhỏ đó...lẽ nào Hành muốn lấy lại công bằng cho nó ư?
" Làm điều nên làm với cấp dưới chính là hành hạ người ta xong rồi làm người ta bị thương? "
" Anh nói hành hạ là ý gì cơ chứ? "
" Châu Mạn Đình, ở đây là Cố thị. Là tập đoàn của tôi. Cô đừng ỷ mình là phó giám đốc, hơn người ta một chút lại phách lối như thế. Động ai là phạt đó! Bọn họ là người của tôi không đến phiên cô muốn phạt là phạt! "
Cố Duật Hành lạnh giọng nói, trong lời nói như đang rất cố kìm nén cơn giận dữ trong mình. Thấy biểu hiện của anh như thế, cô ta tức giận câm nín
" Nếu còn một lần nữa. Thì ngay lập tức dọn đồ ra khỏi đây, ra ngoài! "
Cô ta cắn môi, tức giận dậm chân một cái rồi mở cửa ra ngoài
..
Về phía cô, bác sĩ sau khi băng bó vết thương cho cô xong liền nói:
" Vết thương xử lý xong rồi, tôi ra ngoài trước đây, các cô cứ ở đây một lát cũng được! "
" Cảm ơn anh! "
" Không cần khách sáo! ". Anh ta cười một cái rồi ra ngoài
Anh ta không những đẹp trai mà còn tốt nữa. Tô Hoan thầm nghĩ
Nhìn thấy Tô Hoan vẫn còn nhìn bóng dáng của vị bác sĩ trẻ đó...mặc dù người ta đã đi khuất tầm mắt. Cô hắng giọng một cái, Tô Hoan nhất thời nhớ đến cô:
" Cậu còn đau nữa hay không? "
" Một chút mà thôi! " Không gọi cậu chắc là cậu đã mãi mê nhìn người ta nữa rồi!...nữ háo sắc
" Cô ta thật quá đáng mà. Không biết chủ tịch có giải quyết đòi lại công bằng cho cậu hay không? "
Anh ta sao?
Cô đang suy nghĩ về anh vừa nãy. Bỗng dưng từ bên ngoài có giọng nói người đàn ông vọng vào:
" Vết thương sao rồi? "
Vì cửa không đóng, Cố Duật Hành chỉ cần đi vào là xong. Nghe tiếng nói của anh cất lên bọn họ giật mình
" Chủ tịch! ". Tô Hoan không ngờ vì chuyện vừa nãy mà chủ tịch đã đích thân xuống giải quyết, thường thì chuyện này nên để tổng giám đốc Đông giải quyết là được. Chưa hết! Nhân viên bị thương, ngài ấy cũng đích thân xuống đây thăm hỏi...thật đúng là một vị chủ tịch tốt, không những đẹp trai, giàu có mà ngài ấy lại còn đối tốt như thế với nhân viên nữa. Thử hỏi xem ở khắp thành phố S này có ai được như ngài ấy?
" Cô có thể ra ngoài trước rồi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy! "
" Dạ... ". Tô Hoan nghĩ anh là người tốt nên chắc cũng không có ý gì đâu...cô ấy tin tưởng anh nên đã đồng ý ra ngoài để cô ở lại đây cùng anh
" Không cần đâu! Muốn nói gì anh cứ nói. Cậu ấy ở đây cũng không sao mà! " Đừng nên để cô ở một chỗ với tên đàn ông này chứ?... Hoan Hoan, xin cậu hãy cứu rỗi mình!
Cố Duật Hành quăng cho cô một cái liếc mắt, cô gái nhỏ vì bị dọa cho sợ nên im bặt
Lúc này thì Tô Hoan đã ra ngoài khi nào chẳng hay, chẳng những thế, cô ấy còn có " ý tốt " đóng cửa giùm cho bọn họ!