Edit: Ư Ư
Mỗi một đệ tử trong tiên tông đều có việc của bản thân mình. Nếu tu vi cao có thể sẽ được phái đi bảo vệ Kỳ Bảo Các, tu vi thấp thì có thể sẽ chăm sóc tiên thảo, theo tổ huấn, điều này phải làm để bồi dưỡng ý thức trách nhiệm của mỗi đệ tử. Đương nhiên, nếu tu vi càng cao thì càng có thể đảm nhiệm những việc quan trọng hơn.
Tuy Bạch Tửu và Khương Đường mới đến tiên tông nhưng theo quy định, hai người vẫn sẽ phải làm việc. Ngày thứ hai tới núi Vĩnh Tịch, các nàng bị Cố Trường Tình - người Khương Đường đánh giá là khối băng triệu kiến.
Trong đại điện tràn ngập hơi thở thánh thần, có một nam nhân mặc bạch y, dáng người cao lớn, đôi mắt lạnh lẽo như tuyết, cả người vĩnh viễn mang theo khí lạnh giống như cả linh hồn đều bị một tầng tuyết dày bao phủ, không có một chút ấm áp.
Khương Đường chà xát cánh tay theo thói quen rồi nhỏ giọng nói với Bạch Tửu đang đứng bên cạnh: "Ta đã nói rồi mà, hắn cực kỳ lạnh lùng."
Đừng nói như vậy chứ, sau này người ta còn là chồng của ngươi đấy.
Bạch Tửu nói thầm trong lòng, nàng huých tay nhắc nhở Khương Đường Cố Trường Tình có thể nghe thấy hai người nói gì, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn hướng về phía nàng ấy là biết ngay.
Khương Đường rùng mình một cái rồi đứng thẳng người không dám nói thêm nữa.
Giây tiếp theo lập tức có hai cái thẻ gỗ xuất hiện trước mắt hai người.
Cùng lúc đó, một giọng nói thanh lãnh cũng vang lên, "Chọn."
Một chữ, sạch sẽ lưu loát.
Ý bảo hai người mỗi người chọn một cái nhưng hai người sẽ không biết chữ trên thẻ gỗ là gì. Chọn tấm thẻ nào thì sau này sẽ phải làm việc ghi trên tấm thẻ đó.
Bạch Tửu và Khương Đường nhìn nhau rồi tùy ý lấy tấm thẻ trước mặt mình, Khương Đường lật lại thì thấy bốn chữ "Quét dọn đại điện", Bạch Tửu thu hồi ánh mắt nhìn về phía tấm thẻ gỗ trong tay mình thì là "Chăm sóc hồ sen".
Khương Đường thấy Cố Trường Tình xoay người định đi bèn vội vàng nói: "Ta không có ý kiến gì về chuyện phải làm việc nhưng có thể nói cho chúng ta biết bao giờ sẽ được học pháp thuật không?"
"Tẫn bổn phận." Cố Trường Tình dứt lời, người cũng không thấy.
Khương Đường bĩu môi, nếu không phải nghe hắn nói tới nơi này có thể học pháp thuật thì chắc gì mình sẽ tới đây, nàng ấy vừa quay đầu lại thì thấy Bạch Tửu định đi ra ngoài, Khương Đường vội đuổi theo hỏi: "Tiểu Tửu, ngươi phải làm gì thế?"
"Ngươi nói đi?" Bạch Tửu cười quơ quơ thẻ gỗ trong tay, "Ta thấy ý của tông chủ là khi nào chúng ta có thể làm tốt việc này thì mới có thể học pháp thuật."
Khương Đường, "Vậy ta phải nhanh chóng đi tìm đồ tới quét dọn đại điện!"
Bạch Tửu thầm nghĩ, quả nhiên thứ không thiếu nhất trên người nàng ấy là sức sống.
Bạch Tửu ra đại điện cũng hỏi thăm vị trí của hồ sen và tình hình ở đó, hồ sen này ở góc yên tĩnh nhất trên núi Vĩnh Tịch, nơi này linh khí loãng nên không có nhiều người tới. Sau khi người này biết chuyện nàng được phái đi chăm sóc hồ sen còn rất là đồng tình, dù gì thân là một người muốn tu tiên thì ai lại muốn đi đến những nơi có linh khí loãng chứ?
Thật ra Bạch Tửu cảm thấy không sao cả, nàng nghe nói hồ sen còn nuôi tôm cá gì đó. Nàng tìm tổng quan lấy vài thứ rồi đi tới hồ sen. Càng đi càng cảm thấy hẻo lánh, không có cả một tiếng chim, tới nơi, trước mắt nàng là một hồ nước được làm bằng bạch thạch, trong ao có lá xanh và hoa sen, mặt nước mơ hồ có sương mù lượn lờ.
Nàng ngồi xổm xuống cạnh ao rồi nhìn chằm chằm mặt nước trong suốt, quả nhiên nhìn thấy mấy con cá đang bơi lội bên trong, nàng rắc một ít thức ăn, vốn tưởng rằng mấy con cá này sẽ vui sướиɠ ăn nhưng đột nhiên có một con cá chép đỏ bơi tới, nó mang theo khí thế không thể đỡ xông tới ăn hết sạch thức ăn mà không thèm để cho những con cá còn lại chút nào.
Mấy con cá trắm đen kia chỉ đứng im nhìn hành động của nó giống như đám trẻ con bị lưu manh bắt nạt nhưng không dám phản kháng.
Con cá chép màu đỏ kia ăn hết thức ăn trong hồ, có lẽ là thấy Bạch Tửu không tiếp tục rải thức ăn nên nó bắt đầu bơi tới sát mặt nước phun bong bóng.
Bạch - không hiểu sao lại cảm thấy con cá kia đang nói ta vẫn chưa ăn no - Tửu: "..."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~