Ngày hôm sau vừa ăn xong cơm chiều, Sở Mộ Hiên đã sớm về lều trại, bởi Sở Mộ Hoan truyền tin cho hắn, nói tối nay lại đến.
Sở Mộ Hiên trái chờ phải đợi, cũng không thấy Sở Mộ Hoan đâu, người mang thai không chịu được mệt nhọc, Sở Mộ Hiên nhanh chóng thϊếp đi.
Đến đêm, Sở Mộ Hiên giật mình choàng tỉnh, hắn lờ mờ mở đôi mắt còn vương cơn buồn ngủ, liền thấy đại ca đang đứng trước giường.
“Đại ca, huynh đến rồi, đã giải thích rõ ràng với Đinh Thừa tướng chưa, đệ thật sự không hề tiếp tay cho Tư Đồ Thanh Lăng!” Sở Mộ Hiên cuống quýt hỏi.
“Ta giải thích tường tận rồi, Đinh Thừa tướng có việc mời đệ hỗ trợ, đệ nguyện ý không?”
“Đinh Thừa tướng là đại ân nhân của Sở gia, ngài chiếu cố đệ như vậy đệ nhất định sẽ hỗ trợ, có việc gì cứ nói?”
“Là như vậy, Đinh Thừa tướng thấy hiện tại Tư Đồ Thanh Lăng đối với đệ cũng không tệ lắm, chẳng hay đệ có đồng ý cung cấp cho Đinh Thừa tướng tin tình báo từ chỗ Minh Thụy quốc không?”
“Cái gì, muốn đệ đánh cắp tình báo quân sự của Minh Thụy quốc?” Sở Mộ Hiên không ngờ đại ca yêu cầu mình một chuyện khó giải quyết như vậy, hắn chấn động, tiện đà lắc đầu, nói: “Tư Đồ Thanh Lăng bị điên hay sao mà tin tưởng đệ, từ chỗ hắn thu được tin tức tình báo nói dễ hơn làm. Dù sao thì quốc chủ Yến Bình quốc
bán đứng cả nhà chúng ta, đệ không muốn liên quan gì đến chúng nữa, mời huynh chuyển lời tới Đinh Thừa tướng, thứ cho đệ bất lực.”
“Mộ Hiên,” Sở Mộ Hoan ngồi xuống, kiên nhẫn khuyên: “Tuy rằng Yến Bình quốc bán đứng Sở gia, nhưng rồi rốt cục đó cũng là nơi chúng ta sinh ra, trưởng thành, chứa biết bao kỉ niệm quý giá. Nói gì thì nói dân chúng Yến Bình quốc vẫn là vô tội, đệ chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn những người chung sống cùng một bầu trời với đệ bấy lâu trở thành nô ɭệ mất nước hay sao?”
Lời này nói ra khiến Sở Mộ Hiên cúi đầu hồi lâu, lúc sau, hắn mới ngẩng lên, dùng một đôi mắt trong suốt nhìn Sở Mộ Hoan, nói: “Đại ca, đệ đáp ứng!”
“Ta biết đệ là một người hữu tâm mà, như vậy đi, hai ngày sau, ta lại đến đây, đến lúc đó đệ mang tin tình báo cho ta, có thể chứ?”
“Được!” Sở Mộ Hiên sảng khoái đáp ứng.
Sau khi Sở Mộ Hoan đi, Sở Mộ Hiên liền sầu não, vừa rồi đáp ứng dứt khoát là thế, nhưng trộm tin tình báo cũng không phải chuyện dễ dàng gì, hắn nằm trên giường, trằn trọc suy tư bước tiếp theo mình nên làm thế nào.
Đêm nay, Sở Mộ Hiên luôn tự hỏi vấn đề này, một đêm vô miên.
Nói đến cũng khéo, tờ mờ sáng ngày hôm sau, Tư Đồ Thanh Lăng liền phái Vân Cô Hồng đến tìm Sở Mộ Hiên, nói muốn gặp hắn.
Sở Mộ Hiên chớp lấy cơ hội, vội vàng theo Vân Cô Hồng tới đại trướng của Tư Đồ Thanh Lăng.
.