Mẹ Chồng Tôi

Chương 22

Cầm khóc 1 lúc thấm mệt thì nhìn tôi nói:

- Chị ơi có phải em đã làm sai gì không hả chị?

- Không đâu em gái, em chẳng làm sai gì cả, nín đi đừng khóc nữa, em mà cứ khóc nhiều như thế sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng đấy biết chưa?

- Em đã cố gắng rất nhiều vì em biết ngay từ đầu mẹ đã không ưa em, nhưng em có làm gì sai, hay bà nghĩ là do em súi chồng chơi bời?

- Ngố này, làm gì có ai đi súi chồng mình đem tiền đi biếu thiên hạ, thôi nín đi rồi chị bảo anh Hưng nói cho, đừng quá bận tâm về những câu nói của mẹ. Em nên học cách bơ đi mà sống biết chưa?

Cầm không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ lau nước mắt rồi khó nhọc đứng lên. Chờ mãi mới thấy bố chồng tôi nồng nặc mùi rượu đi về còn chú út thì đi cả đêm ấy không về.

Một tháng sau công ty tôi có đợt khám sức khoẻ định kỳ cho công nhân, tôi khá bất ngờ khi biết mình mang thai được 4 tuần. Vợ chồng tôi dự định sẽ tập trung vào lo kinh tế khi nào bé Thỏ lên 5 mới tiếp tục sinh, không ngờ con yêu lại tới sớm hơn dự định.

Lo lắng nói với chồng, thì anh mỉm cười hạnh phúc, nói:

- Thôi em ạ, con cái là lộc trời cho, suy nghĩ làm gì nhiều, vợ chồng mình có rau ăn rau có cháo ăn cháo lo gì.

- Vợ chồng mình thì sao chẳng được, quan trọng là các con đây này, em không muốn nó bị thua thiệt với bạn bè, rồi nhìn bạn bè có cái này cái kia mình không có mà tủi thân.

- Anh hứa với vợ từ nay anh sẽ cố gắng làm gấp đôi gấp 3, hứa sẽ lo cho 3 mẹ con tốt nhất có thể được chưa nào.

Tôi cũng chỉ biết thở dài nhìn chồng, con yêu đến cũng đã đến rồi, làm gì còn lựa chọn nào khác đâu. Nhớ lại hôm trước mẹ chồng tôi dục tôi đẻ kẹo tịt mà chợt nghĩ nếu bà biết tôi mang thai thì sẽ thế nào. Cuối cùng tất cả những tưởng tượng của tôi về biểu cảm của mẹ chồng đều không giống. Khi tôi thông báo có bé thứ hai bà lạnh lùng nói:

- Vừa mới đi làm chưa đầy 4 tháng đã chửa với chả đẻ, rồi bốc cứt mà ăn cả lũ với nhau.

- Mẹ không còn câu nào tử tế hơn à?

- Tao chỉ có thế thôi, tao nói trước tao chẳng trông con cho đứa nào đâu đấy.

Tôi khó chịu nhìn bà nói:

- Con cũng chả dám nhờ mẹ trông đâu nên mẹ không phải lo.

Tôi còn định nói nhiều hơn nữa nhưng Cầm kéo tay tôi nên thôi, mà bà nói tôi với nhớ quy định của công ty là phải làm 6 tháng mới đóng bảo hiểm, mà tôi bây giờ mới đang tháng thứ 4, mong sao người ta thông cảm cho tôi đóng để lúc sinh nở cũng có 1 khoản mà tiết kiệm.

Chứ như lần trước sinh đẻ chẳng có đồng nào trong tay thì tủi cực lắm, tôi nhớ như in lần ấy mẹ chồng tôi bán con bò đang chửa và đàn lợn đi cũng được ngót năm chục triệu. Bà gọi hai đứa cháu ngoại con chị Hương sang cho mỗi đứa vài trăm để mua quần áo, mà mẹ con tôi ở trong phòng bà không hề đả động đến.

Chồng tôi thì cứ bảo:” của biếu là của lo, của cho là của nợ cần gì”, tôi thì tôi cũng chả quan trọng, vì mấy trăm tiêu vèo cái là hết. Cái tôi muốn nói ở đây là nhà có 3 đứa cháu mà bà lại chỉ cho 2 đứa cháu ngoại còn con tôi thì bỏ lại. Nếu như mẹ con tôi không có nhà, hoặc bà mang ra nhà chị Hương cho chúng nó thì tôi cũng đỡ suy nghĩ. Đằng này bà lại làm như thế, khiến tôi có cảm giác bà không coi con gái tôi là cháu.

Bà gét tôi, tôi hiểu, nhưng con gái tôi nó giống bố như khuôn đúc, nó có tội tình gì đâu mà bà lại hắt hủi nó như vậy? Bà có từng nghĩ sau này nó lớn lên nó biết nó sẽ nhìn bà nội bằng ánh mắt thế nào không?

Thế rồi vào 1 ngày của mùa thu cuối tháng 8, Cầm trở dạ sinh con sớm hơn dự kiến, người đầu tiên con bé gọi là tôi. Người ta vẫn nói bà bầu phải kiêng không đi thăm bà đẻ vì sợ em bé trong bụng sẽ ra sớm, nhưng nếu tôi không đi thì làm gì có ai bên cạnh Cầm lúc con bé vượt cạn. Mẹ chồng tôi thì lấy lý do đau chân không đi được, mà cho dù bà có đi cùng thì cũng chỉ ở ngoài trông đồ chứ chẳng chăm sóc đâu. Bố mẹ đẻ cầm thì ở xa, có đi ngay bây giờ thì cũng phải ngày mai mới tới nơi, còn người mà Cầm vẫn gọi là chồng thì giờ này đang ở đâu chẳng ai biết.

Không suy nghĩ nhiều tôi vội vàng xin nghỉ, không quên gọi điện dặn chồng đón con rồi về đưa cầm đi viện. Tới nhà đã thấy con bé nhăn nhó xách làn ở cổng đợi, nhìn bộ dạng của con bé trong lòng tôi lại dâng lên nỗi thương cảm thật sự. Tôi dựng xe xuống rồi vừa mở cổng vừa nói:

- Có đau lắm không em, chờ chị cất xe sau đó taxi tới thì đi nha, trên đường về chị đã gọi nên chắc cũng sắp tới rồi.

Cầm vâng dạ gật đầu, xe tới, tôi vội vàng đỡ cầm lên xe, mẹ chồng ở trong nhà gọi với ra:

- Nhớ cài cổng cần thận rồi hẵng đi đấy.

Tôi thật sự không còn lời nào để diễn tả về con người bà nữa, con dâu đẻ không lo lại lo đóng cổng. Không biết rồi sau này bà ốm thì lý do gì để đòi hỏi chị em tôi phải có trách nhiệm chăm sóc đây?

Cũng may Cầm dễ sinh nên vào viện lúc 10h sáng thì 3h chiều đã sinh xong, sinh thường nên thằng bé được ghép với mẹ luôn. Sinh sớm 20 ngày nên cũng chỉ bằng cân nặng của bé Thỏ ngày trước, một mình với chiếc bụng bầu gần 3 tháng tôi phải chạy ngược chạy xuôi lo thủ tục.

Con bé thậm chí còn chưa biết cách bế con và còn xấu hổ không chịu cho con ti, tôi phải nói nhiều lắm mới gượng gạo vạch áo lên, nhưng sữa chưa về nên Bi (con trai Cầm) không chịu ti. Vậy là tôi lại đành cho thằng bé uống sữa ngoài, ru thằng bé ngủ xong thấy Cầm đang nhìn ra cửa khóc, tôi biết con bé đang ngóng trông điều gì.

Tôi gọi điện về nhà thì chồng tôi nói cũng đang chờ chú út về để cùng vào viện mà chưa thấy đâu. Ít nhất lúc tôi vượt cạn đau đớn còn có mẹ, anh nhất và chồng tôi ở bên, còn Cầm chẳng có ai ngoài 1 người không cùng máu mủ là tôi đây.

May là con bé sinh thường nên vẫn có thể tự vận động được, có điều không dư giả về kinh tế nên Cầm nằm phòng thường, mỗi lần đi về sinh phải đi xuống tận cuối hành lang.

Sáng hôm ấy nhân lúc chị Hương vào thăm, tôi tranh thủ dìu cầm ra ngoài để thay băng và vệ sinh cơ thể. Cầm buồn lắm vì đến giờ này vẫn chẳng thấy chồng mình đâu, nhìn bên giường bên người ta sinh nở có người thân, có chồng ở bên mà tôi xót xa thay.

Tới gần hàng ghế chờ chúng tôi thấy chú út đang ngồi ngóng ai đó, Cầm thấy chồng thì mừng rỡ đi tới. Có lẽ Cầm cũng giống tôi, nghĩ rằng chú út không biết phòng nên ngồi đó. Tiếng gọi anh ơi còn chưa kịp cất lên thì ở bên trong phòng khám 1 người phụ nữ bước ra chìa cho chú xem tờ giấy khám thai. Hai người hạnh phúc nhìn nhau cười mà không hề biết ở ngay phía sau có 1 người đang đau khổ.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy Cầm đau đớn đến ngất lịm đi, máu từ dưới chân Cầm tràn ra cả sàn nhà. Tôi hoảng hốt gọi bác sĩ vì biết Cầm đang băng huyết, chú út có lẽ bất ngờ khi thấy tiếng hét của tôi nên quay ra nhìn. Nhưng giờ phút này tôi chỉ bận tâm đến an nguy của Cầm mà thôi, còn thằng bé nữa, nó còn chưa kịp bén hơi mẹ cơ mà.

Lo lắng sợ hãi, vừa ôm thằng bé vừa cầu nguyện ở phía ngoài phòng cấp cứu, đèn cấp cứu vẫn sáng, cửa phòng cấp cứu còn chưa mở ra thì tôi nhận được điện thoại của bố mẹ Cầm. Biết phải nói sao về tình trạng hiện tại của Cầm đây, tôi run run bắt máy sau đó nhờ chú út ra phía ngoài đón họ. Có lẽ chú sợ phải đối mặt với họ, nên chần chừ mãi với đi.

Bố mẹ Cầm nghe chị Hương nói qua về tình hình thì cũng như đang ngồi trên đống lửa, hết khóc rồi lại nắm tay con rể trấn an. Nếu họ mà biết đó chính là người đẩy con gái họ đến bên bờ vực thẳm của sinh tử có lẽ sẽ không ngần ngại mà xé chú ấy ra làm trăm mảnh mất.

Thời gian nặng nề trôi qua, cuối cùng thì cửa phòng cấp cứu đã mở, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm khi bác sĩ thông báo ca cấp cứu đã thành công, Cầm đã qua cơn nguy hiểm.

Vậy là ông trời thương xót nên không cướp đi tính mạng của con bé.

Tới chiều thì Cầm cũng tỉnh lại, lúc này chồng tôi đã giúp cầm đăng ký 1 phòng dịch vụ 4 giường, bố chồng và mẹ chồng tôi nghe tin cũng đang có mặt ở đây. Tôi cứ ngỡ tỉnh lại con bé sẽ gào khóc, hoặc là chửi mắng chồng. Nhưng không, con bé chỉ lạnh lùng nhìn quanh 1 lượt rồi ôm con trai vào lòng. Nhìn Cầm cả ngày không nói tôi rất sợ con bé sẽ rơi vào trầm cảm sau sinh, nhưng có hỏi gì nó cũng chỉ cười mà không nói.

Do tiêm truyền quá nhiều kháng sinh và thuốc nên Cầm bị mất sữa, thằng Bi nuôi hoàn toàn bằng sữa ngoài. Bố Cầm về nhà để lo công việc còn bà Lài (mẹ Cầm) thì ở lại lo cho con gái.

Ngày cầm ra viện bố chồng tôi có làm mâm cơm vừa là để thắp hương gia tiên, vừa là để chào đón mẹ con Cầm. Mặc kệ mẹ chồng tôi bên cạnh đang trách về việc Cầm bị mất sữa, để cu Bi phải uống sữa ngoài tốn kém, Cầm vẫn chẳng nói lại nửa lời.

Con bé cần thận chờ bố chồng tôi thắp hương báo cáo với các cụ, xin các cụ chở che che chở cho thằng Bi xong mới nói:

- Con về đây trước là để con trai con thắp hương các cụ, sau là để thưa với mọi người mẹ con con sẽ về nhà ngoại sống?

Bà Lài vội nói:

- Con, con đã xin phép bố mẹ chồng chưa?

Sau đó bà quay sang mẹ chồng tôi nói:

- Xin lỗi ông bà thông gia, cháu nó còn nhỏ nên nói năng chưa suy nghĩ.

- Mẹ không cần phải xin lỗi, mấy ngày qua ở viện con đã nghĩ kỹ rồi, cuộc đời của con con phải tự quyết định. Nếu con cứ mãi nhu nhược thì chỉ khiến cho người ta khinh thường, trà đạp mà thôi. Con nhẫn nhịn chịu đựng đủ rồi.

Mẹ chồng tôi tức tối nói:

- Mày nói như thể nhà tao hành hạ mày lắm không bằng ấy.

Cầm nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng tôi và đáp:

- Những ngày qua mẹ đối xử với con như thế nào trong lòng mẹ rõ nhất, nhưng thái độ của mẹ không làm con thất vọng bằng việc người con gọi bằng chồng lại không tin tưởng con. Anh ta không chỉ hết lần này đến lần khác đem tiền đi chơi bời, mà còn ngang nhiên nɠɵạı ŧìиɧ, ngay trong lúc con sinh thì hắn, chính hắn lại dẫn bồ đi khám thai.

Chú út thấy Cầm có vẻ mất bình tĩnh thì vội vàng nắm tay Cầm mà nói:

- Em,có gì từ từ nói được không em? Anh biết anh sai rồi, anh xin lỗi em, mấy ngày qua anh cũng hối hận nhiều lắm, anh hứa sẽ thay đổi mà.

- Muộn rồi anh Hùng ạ, người như anh chỉ nên sống trong váy mẹ cả đời, đừng bao giờ đi ra ngoài đường để làm khổ người khác anh hiểu chưa? Anh vô tâm tôi bỏ qua, anh chơi bời tôi cũng nhẫn nhịn, chỉ vì mong con tôi sinh ra sẽ có đầy đủ tình thương của bố mẹ. Nhưng mà anh nhìn đi, ngày con tôi trào đời anh đang ở đâu, anh có nghĩ gì đến mẹ con tôi không, nếu tôi không bắt gặp anh ở trong bệnh viện chắc giờ phút này anh cũng không biết con anh đã ra đời rồi đâu nhỉ? Còn nữa…

Cầm chưa kịp nói hết câu thì mẹ chồng tôi chỉ thẳng tay vào mặt mà chửi:

- Con ranh kia, nhà tao cưới cho là may lắm rồi còn ở đầy mà lên giọng à. Mày nhìn lại mày đi, mày có thế nào thì chồng mày nó mới nɠɵạı ŧìиɧ, chứ chẳng thằng đàn ông nào mới cưới vài tháng đã đi nɠɵạı ŧìиɧ nếu vợ nó tốt đẹp cả. Không biết đường sửa đổi để mà kéo nó về còn trách móc ai. Tao đã bảo mày bao nhiêu lần là phải chú ý đến chồng, bảo ban chồng, chăm sóc chồng thì mày đéo nghe. Bây giờ sáng mắt ra chưa, ngu thì ngu 1 mình thôi lại còn làm khổ lây cho chồng cho con nữa.

CHOANG, tiếng chiếc cốc bị bố chồng tôi ném xuống sàn vỡ tan, ông tức giận quát lớn:

- Các người có còn nhìn thấy tôi không, có coi tôi là chủ cái nhà này hay không hả? Còn bà Nết, tôi bảo với bà bao nhiêu lần rồi, con mình sai mình phải dậy lại, tại sao bà lại cứ đổ hết lỗi lầm lên đầu vợ nó?

- Ngày xưa tôi nghĩ nó sẽ làm thằng Hùng thay đổi nên với cho cưới, chứ biết nó ngu dốt như thế tôi đã không thèm rước rồi.

- Bà thông gia ạ, em là người dân tộc, ít học, nhưng em cũng phân biệt được đâu là đúng đâu là sai. Dâu thì cũng như con thôi, mình có thương nó thì nó mới thương lại mình. Em không nghĩ người dưới xuôi như bà mà vẫn còn nghĩ ngắn thế đâu.

Mẹ chồng tôi nghe xong thì há hốc mồm không nói nên lời, còn Cầm thì lạnh lùng nói:

- Mẹ giúp con thu dọn đồ đạc, chúng ta đi luôn bây giờ.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, vợ chồng tôi và cả vợ chồng chị Hương còn chưa kịp nói gì thì cầm đã đi. Con bé chỉ để lại cho tôi 1 chiếc ôm và 1 lời cảm ơn trong nước mắt rồi vội vã rời đi. Vậy là cuộc hôn nhân vừa mới bắt đầu đã vội vàng kết thúc, người mà mới mấy tháng trước đã bất chấp sự phản đối của mọi người, mà đòi lấy em bằng được. Người đeo cho em chiếc nhẫn cùng lời hứa sẽ yêu thương bảo vệ em trọn đời đã không giữ lời.

Trước đây tôi cứ nghĩ hôn nhân hạnh phúc dài lâu hay không là do vợ chồng có biết yêu thương nhau, sống vì nhau hay không. Bây giờ tôi mới nhận ra hoá ra hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ còn bị cách sống của mẹ chồng ảnh hưởng rất nhiều. Và ly hôn vì mẹ chồng cay độc là hoàn toàn có thể xảy ra.