Edit: Boringrain
Trời sầm tối âm u, mây ám màu không ngừng đùn đẩy xô tới, gió quất qua từng cơn, ‘vù vù’ rít gào như tiếng thác đổ. Bên bờ thượng du sông Thanh Lăng, ngàn vạn lê dân đang thẳng đứng, bọn họ, ai nấy mang dáng vẻ hao gầy phờ phạc, lặng ngắm nhìn thành quả bốn tháng miệt mài vất vả, những đôi mắt từng trống rỗng khổ đau đói rách đến vô hồn, nay ngập tràn luồng sinh khí sáng rỡ hơn sao trời, lấp đầy những giọt lệ hạnh phúc…
Gió lạnh thấu bôn tẩu qua bãi bồi bát ngát, tựa như trăm ngàn mũi lợi kiếm, xuyên thẳng lớp áo bông dày cụi, xé nát da thịt con người…
Thế nhưng hơn mấy vạn lê dân vẫn ngẩng đầu đứng thẳng, chẳng hề ai để tâm tới giá rét trời đông…
Giờ phút này, ánh mắt họ còn bận xuyên suốt từ thượng du đến hạ du, nhìn những đập chứa nước hùng vĩ nối liền bởi rãnh kênh đào. Nước sông vừa dâng, sẽ lập tức tràn qua đập. Tận hơn mười con đập khổng lồ, dư sức chứa lượng nước tràn trên sông…
Tự ngắm nhìn đôi tay, họ dường như không tin nổi công trình vĩ đại này là từ những bàn tay lam lũ làm ra. Mục đích ban đầu chỉ cố gắng một bữa cơm no, một bộ áo ấm. Nhưng hiện tại, nhìn mồ hôi công sức của mình trước mắt mà lòng họ không khỏi nghẹn ngào, xúc động!
Bởi vì… Tương lai phía trước, đã chẳng còn mờ mịt mông lung, vô vọng!
Sở tướng quân dõi theo những đập đá lởm chởm dọc sông với đôi mắt rực sáng, thầm nghĩ được trở thành một phần của công trình vĩ đại mực này, cống hiến chút sức mọn mà thấy vinh quang vô hạn…
Đối với người nghĩ ra ý tưởng này lại càng ngưỡng vọng tôn kính khôn cùng…
Lúc mọi người vẫn còn mải ngẩn ngơ kích động, thì một đoàn hơn mười thân binh, trên trăm bộ khoái, hộ tống một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến tới!
Sở tướng quân nhác thấy, vội vã cao giọng hô to: “Vương phi tới rồi! Mọi người chú ý xếp hàng trật tự!”
Giọng nói kèm nội lực khuếch trương theo gió, khiến mấy vạn bách tính xôn xao cả lên…
Bách tính cũng không làm theo chỉ thị đứng yên tại chỗ, mà nhất loạt quỳ hai gối, dùng phương thức trực tiếp cũng là duy nhất để biểu đạt tâm ý của họ, để tiếp đón vị thần tiên giúp dân chúng đổi thay số phận, cũng là Trời của bọn họ sau này, Bắc Vương phi!
“Cung nghênh Vương phi!” Lời cung hô xuất phát từ tình cảm mãnh liệt của mấy vạn người dội vang trên bãi bồi mênh mông, dội cả vào nhân tâm!
Sở Vĩ Tín nhìn dân chúng tín phục quỳ trên mặt đất, một tiếng hô đơn giản chất chứa tâm tình của ngàn vạn lê dân, không tự chủ cũng quỳ sụp xuống, lớn tiếng hô vang: “Cung nghênh Vương phi!”
Khoát lên người tầng tầng lớp lớp y phục, Thủy Băng Tuyền áo bào thùng thình dưới sự giúp đỡ của Hương Hàn bước xuống xe ngựa. Nghe tiếng hô kích động, nhìn biển người nghìn nghịt, tim nàng như cũng run rẩy theo, bởi tâm ý của những người dân thiện lương chất phát…
“Sở Tướng quân!”
“Có mạt tướng!”
“Cho mọi người đứng lên đi.”
“Dạ.”
………
Thủy Băng Tuyền đánh mắt ra xa, trên dưới bờ sông đã vây đầy đập chứa, rãnh nước liên thông, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn nước dâng từ dòng sông qua…
Bao năm qua, mỗi cơn nước dữ tràn về sẽ oanh tạc từng tấc ruộng đồng, nhưng từ nay, nàng muốn chính con sông này nuôi sống ruộng đất nơi đây.
Ngó qua bốn phía xung quanh, những mái nhà tranh đã mọc lên san sát, giản dị mà kiên cố, xem chừng cuộc sống của người dân mấy tháng qua đã được ổn định phần nào!
Nàng chẳng qua chỉ đóng vai trò hô hào gắn kết, nói thực ra người thực sự thay đổi cuộc sống nơi đây, không phải nàng, mà chính là bản thân họ.
Thủy Băng Tuyền nhẹ tiến vài bước, nhìn con sông cách đó không xa, trời đầu đông, nước sông đã không còn đỏ ngầu phù sa, mà trở nên tĩnh lặng yên ả! Nửa năm lũ lụt, nửa năm hạn hán, mọi cơ nguyên đầu sỏ đều bởi con sông này!
Nhưng năm tới, sẽ là một mùa xuân mới…
Thủy Băng Tuyền ngắm sông, muôn vạn dân ngắm nàng!
Bọn họ ai cũng biết người đang hoài thai, bên dưới lớp áo choàng rộng thùng, bụng đã lấp lửng nhô cao, nhưng bước chân thong thả, tóc đen búi gọn, vài sợi tóc mai lất phất trong gió, lúm đồng tiền rạng rỡ trên gương mặt hoa nhan nguyệt mạo… Hệt như tiên nữ hạ phàm!
Hương Hàn theo sát tiểu thư phía sau, dõi mắt trông về công trình trước mặt mà kinh hãi muôn phần…
“Sở tướng quân!” Thu hồi tâm mắt, Thủy Băng Tuyền quay ra sau gọi.
“Có mạt tướng!” Sở Vĩ Tín cung kính cúi đầu.
“Ngươi đi truyền lời xuống dưới, nói mọi người nghỉ ngơi ba ngày, chờ an bài việc khác.”
“Dạ!” Vẻ mặt hắn nghiêm trang cung kính, tựa như muốn nuốt từng lời vàng ngọc của người.
“Chiều nay, đại tri phủ sẽ thay mặt bản vương phi phát bạc cho mọi người! Ta từng nói sẽ thưởng cho mỗi người ở đội chủ lực 5 lạng bạc, nhưng giờ ta đổi ý rồi, không phân biệt già trẻ gái trai, ai cũng được phát thưởng, xem như là tâm ý của bản vương phi.” Vốn dĩ ai nấy đều có công, có sức, đương nhiên thưởng sẽ như nhau! Hơn nữa, số bạc này nàng cũng có cách khiến kẻ khác phải nôn ra.
Sở tướng quân mở to hai mắt, không tin nổi tai mình, ai cũng có phần, ở đây có tới 4 vạn người không ít, vậy chẳng phải mất tới 20 vạn lượng? Bắc cảnh nghèo đói cằn cỗi, móc đâu ra số bạc lớn như vậy?
Thủy Băng Tuyền thản nhiên đảo mắt qua Sở Vĩ Tín, điềm đạm nói: “Truyền y lời của bản vương phi xuống dưới đi.”
Sở Tướng quân giật mình đáp: “Dạ.”
……..
Người dân nghe tin được phát bạc mà lao xao ồn ào không ngừng. Khắp bãi đất hoang, người đông nghìn nhịt chẳng thấy bến bờ, râm rang tiếng hoan hô dậy tận mây xanh… Năm lượng bạc, có năm lượng bạc có thể giúp họ dựng lại cửa nhà, vườn tược.
Trên mặt Thủy Băng Tuyền thấp thoáng nụ cười mơ hồ…
“Hương Hàn, đưa hai tờ bố cáo cho Sở tướng quân tuyên đọc!” Có bạc vui vẻ vậy sao? Chỉ cần bọn họ chăm chỉ làm việc, nàng có thể cho họ nhiều hơn nữa kìa!
“Dạ.” Hương Hàn rút trong tay áo hai tờ giấy đưa cho Sở Vĩ Tín đang gào to đến khàn cổ họng, mong chấn áp lại bách tính đang cuồng nhiệt reo vang, nhưng xem chừng chẳng mấy hiệu quả.
“Sở tướng quân, theo bố cáo mà an bài xuống dưới đi.” Nét mặt lạnh băng thường ngày của Hương Hàn cũng thoáng chút xao động.
Sở tướng quân nhận lấy, quay đầu nhìn lại Thủy Băng Tuyền, xúc động gật đầu, rồi mới khẩn trương mở ra xem..
Đọc kỹ nội dung bên trong mà đôi con ngươi của Sở Vĩ Tín bỗng trở nên rưng rưng, mặt như nhòa đi theo từng con chữ. Kỳ thực mấy ngày nay hắn cũng trăn trở băn khoăn nhiều lắm, mấy vạn người cơ khổ không chốn dung thân, đập nước hoàn thành lại kéo theo mối lo an cư nặng nề! Nhưng bây giờ, hắn đã nhẹ lòng…
Khép tờ giấy, hít sâu một hơi định thần, Sở tướng quân lại khản tiếng hô gào: “Mọi người yên lặng, yên lặng nào… Vương phi có mệnh lệnh cho mọi người đây!”…
Đoàn người vốn đang sục sôi như mừng chiến thắng, bỗng chốc lặng im thin thít lắng nghe mệnh lệnh của Vương phi…
………..
Trên bãi bồi rộng lớn, chỉ thấy lúc nhúc nào là đầu người không biết bao nhiêu mà đếm, vô số ánh mắt thắm thiết, chờ mong, vui vẻ, lo lắng, sợ hãi, đủ mọi loại thần sắc nhìn chăm chăm Sở Vĩ Tín…
“Mọi người ở đây, bao năm thiên tai mất nhà cửa ruộng vườn, ăn gió nằm sương, khổ không kể siết. Nhưng mấy tháng qua được ăn no mặc ấm, con trẻ được học hành, mẹ cha được phụng dưỡng, lại được nhận bạc, đã thỏa mãn chưa?”
“Thỏa mãn…” Mọi người hò hét trả lời, vô cùng kích động.
“Tốt lắm, vậy bây giờ, tất cả hãy lắng nghe an bài của vương phi. Mọi người có muốn Bắc cảnh phát triển đi lên, có muốn sống những ngày tháng an ổn hạnh phúc không? Có muốn tiếp tục tuân mệnh vương phi chăng?” Sở tướng quân không kiềm được nỗi lâng lâng khó tả, giọng nói chực như run theo.
“Muốn!” Muôn vạn bách tính trong tâm còn mãi ghi ơn, một lời của Sở tướng quân khiến họ sôi sục vạn phần.
Sở Vĩ Tín hài lòng gật đầu, mở bố cáo tuyên đọc: “Tiếp theo đây chia đội thành hai nhóm, một đi xây dựng tường thành dọc biên giới Bắc cảnh, một mở đường lớn xuyên suốt trong vùng. Đãi ngộ không thay, hình thức không đổi, lão ấu vẫn được chăm sóc như cũ, có ai thắc mắc gì không?” Hai công trình thoạt nghe chẳng liên quan chi đến bách tính cơ khổ. Nhưng ai có đầu óc nhìn vào sẽ thấy, có thành, có đường, Bắc cảnh không muốn phát triển, e cũng khó.
Mọi người nghe lại có việc làm, có cơm ăn, thì đều đồng thanh hớn hở. Lúc này trời rét căm căm, muốn về nhà cũng chẳng có chỗ che thân, được tiếp tục ở lại làm việc, đối với họ mà nói đã là hạnh phúc lớn lao.
Sở Vĩ Tín nhíu mày suy tư. Tường thành? Bắc vương phi sao lại muốn dựng tường thành? Hơn nữa còn ở biên giới? Đồng ý là chỗ biên giới thường xây tường thành, công sự bảo vệ, nhưng suốt bao năm qua, chưa ai từng nghĩ tới việc phải xây tường thành ở Bắc cảnh cả.
Hơn nữa, tuy nói Bắc cảnh là đất phong, nhưng hằng năm đều phải nhận sự cứu tế của triều đình… Nay lại xây tường làm đường? Triều đình sẽ chịu ngồi yên mà nhìn sao? Đợi kẻ có tâm dâng một bản sớ, chỉ e…
“Sở tướng quân…” Hương Hàn lên tiếng nhắc nhở!
“À.” Hắn sực tỉnh, lại bắt đầu phát huy công lực khuếch trương âm thanh: “Những ai có công xây dựng, đợi đến lúc hoàn thành, sẽ theo nhân khẩu mà chia đất.”
Một câu cuối, khiến người người ngây dại, ngay đến Sở Vĩ Tín cũng đờ đẫn theo… Chia đất ư? Theo nhân khẩu mà chia đất ư?
Thủy Băng Tuyền không để ý đến bọn họ, đôi mắt lạnh lùng thoáng lóe tinh quang, khóe môi uốn cong một nụ cười: “Hương Hàn, hồi phủ.” Mục đích của nàng xem như đã đạt được! Chia đất không chỉ để khích lệ, mà cũng là đánh dấu ngày đi lên của Bắc cảnh! Đất đai rộng lớn hoang phế, nếu chịu thương chịu khó, chẳng mấy chốc mà màu mỡ bội thu.
“Dạ, tiểu thư.” Hương Hàn đỡ tiểu thư lên xe ngựa, quay đầu quét qua vô số khuôn mặt mững rỡ đến ngơ ngác của lê dân, không nén nổi nụ cười.
Dưới tài năng của tiểu thư, tin chắc Bắc cảnh sẽ phát triển và lớn mạnh không ngừng!
…..
Theo sau công trình đập nước, những công trình mới rục rịch bắt đầu, thương nhân Bắc thành cũng xôn xao sục trào… Bởi lẽ phủ nha lại ra thêm một bố cáo đấu giá, bên dưới ghi rõ chỉ cần người có năng lực đều có thể đến chỗ tri phủ báo danh nã thϊếp, phí báo danh năm mươi lượng một người!
Toàn thể thương nhân thấy vậy thiếu điều té xỉu, điên rồi ư… cái này đâu chỉ là ăn cướp? Phải nói là quang minh chính đại vơ vét tài sản giữa ban ngày ấy chứ…
Nhưng, còn cách nào đây? Tình thế lúc này là một bên thích chặt chém, bên kia buộc cam lòng dâng đầu cho người ta xử…
Mặc dù hận Bắc Vương phi đến nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Trên đó còn ghi rõ một câu, nói gì mà mọi người cứ tùy theo khả năng, không cần quá miễn cưỡng… Đây không phải là chế nhạo bọn họ keo kiệt 50 lượng bạc sao!
Cơ hồ mọi người đều ôm tư tưởng, thả thỏ mồi sói, lại không biết mình đang lỡ chân tiến vào hang của con soi gian manh, giảo hoạt…
Thế là mọi thương nhân rào rạt động lên, ra sức gom tiền góp bạc, đem hết mọi tài lực ra … đấu giá!
Mở đường, dựng thành, cơ hội của Bắc thành đã rành rành ra đó, còn không nhận ra thì đúng là kẻ ngu si đui mù!
Dẫu biết kiểu chi cũng phải tham gia, nhưng bọn họ ai cũng không cam lòng trơ mắt nhìn tiền bay khỏi túi, thế là sau hồi thương thảo bàn bạc, quyết sách tạm thời im hơi lặng tiếng, không đến báo danh, xem ai vội hơn ai…
Nghe Trữ Hy đến báo, Thủy Băng Tuyền nở nụ cười giảo hoạt khiến Trữ Hy cũng thở than thay cho số thương nhân này…
“Trữ quận vương, tấu chương ta bảo huynh viết tới đâu rồi?” Lần này ấy hả, nàng sẽ khiến cho những thương nhân này có chết cũng phải nôn ra bạc cho nàng!
Trữ Hy điềm đạm gật đầu, ánh mắt lơ đãng vô tình liếc qua chỗ Hương Hàn, rồi lập tức lúng túng chuyển dời…
Một cử chỉ cực nhỏ, chưa đầy tích tắc, nhưng không lọt khỏi mắt Thủy Băng Tuyền, nàng nheo mắt, không lộ dấu vết quan sát Trữ Hy, lại như thản nhiên quét mắt qua Hương Hàn…
“Vương phi xem thử còn cần bổ sung gì không!” Trữ Hy rút một quyển tấu chương từ tay áo đưa lên.
Thu Nhi dợm bước định đến lấy, Thủy Băng Tuyền lại đột nhiên lên tiếng gọi: “Hương Hàn.”
“Dạ.” Hương Hàn bình tĩnh, trầm ổn tiến tới chỗ Trữ Hy nhận lấy quyển tấu chương rồi cung kính đưa cho Thủy Băng Tuyền híp mắt không hiểu đang nghĩ gì.
Thủy Băng Tuyền cầm lấy, đôi mắt mơ hồ đầy thâm ý liếc qua hai người, rồi mới cúi đầu đọc tấu chương.
“Thu Nhi, bút.”
Cầm lấy cây bút Thu Nhi đưa tới, con ngươi chớp động vài cái, nàng viết thêm hai câu vào tấu chương mới chịu đóng ấn.
“Trữ quận vương, lập tức giao cho phát quan* tốc hành chuyển đến kinh thành dâng cho hoàng thượng.”
*Phát quan: kiểu như người đưa thư, truyền tin vậy.
Trữ Hy nhận lại, ngó đọc hai câu chèn thêm của Thủy Băng Tuyền, phục sát đất với tâm tư kín kẽ của nàng. Đoan chắc rằng bản tấu chương nhất định sẽ được phê chuẩn…
…………..
Cung Thác ngồi trong đại sảnh vương phủ, phải thật lâu mới đợi được vương phi tiếp kiến.
“Cung công tử!”
“Cung mỗ tham kiến Vương phi!” Ánh mắt hắn thẳng chiếu tới cái bụng nhô lấp lửng của nàng. Từ dạo biết mình mang thai, nàng hiếm khi bước chân khỏi phủ, mãi đến hôm đập nước hoàn công, mới thấy nàng xuất hiện trước mọi người.
“Cung công tử đừng đa lễ, ngồi đi.”
Thu Nhi mang miếng đệm lót lên mặt ghế, Thủy Băng Tuyền thong thả ngồi xuống, trên người khoát dày y phục, bụng cũng đã lớn nhiều, nhưng mọi cử động của nàng vẫn tự nhiên ưu nhã như thường ngày, không hề có cảm giác nặng nề ục ịch.
Tì nữ một bên cung kính dâng trà, Thủy Băng Tuyền ung dung sửa ống tay áo: “Không biết Cung công tử vội gặp bản vương phi có chuyện gì chăng?”
Cung Thác đặt chén trà nóng trong tay, trên môi nở nụ cười đầy thâm ý: “Thành ý của Cung mỗ, dường như vương phi không thấy hài lòng?”
Rèm mi dài của Thủy Băng Tuyền rũ xuống che khuất đáy mắt, môi đỏ mọng vẽ vòng cung mơ hồ: “Bản vương phi nào thấy thành ý của công tử đâu?!”
“Lần trước vật tư cho đập nước, là Cung Thác thành ý không đủ, nhưng lần này y như Vương phi mong muốn, đã cầu tới tận cửa, vương phi người hà tất khó dễ Cung mỗ đây?” Mày kiếm đã có dấu hiệu giật giật, con ngươi đen thẫm nhàn nhạt bắn ra hàn khí! Vụ vật tư lần trước, hắn đã sớm hiểu rõ, dẫu có hạ giá thấp cách cỡ nào, cũng không đến lượt hắn nhúng tay. Đường đường Giang gia nào thiếu chút bạc còm, chẳng qua là nàng mở đường để Giang Dĩ Bác tiến chân Bắc cảnh mà thôi. Hiệu buôn Tường Phúc bây giờ đã trở thành nơi đầu tiên bách tính tin chọn còn gì?
Thủy Băng Tuyền thờ ơ tựa không cảm giác được lãnh ý của Cung Thác,
đưa tay nhẹ vỗ bụng, nhóc con lại không ngoan rồi! Từ lần đầu máy thai, đứa trẻ ngày nào cũng nghịch ngợm quấy phá trong bụng, nhưng từng chút khiến lòng nàng dịu nhu tình. Nàng đã thật sự quan tâm tới đứa bé, để ý từng động tĩnh, tưởng tưởng ra dáng dấp của con thơ…
Ngay lúc Cung Thác thấp thỏm, cho rằng nàng sẽ không lên tiếng, thì Thủy Băng Tuyền lạnh lùng ngước mắt liếc nhìn hắn: “Vậy lần này ngươi có bao nhiêu thành ý?”
Cung Thác nghe vậy, môi nhếch lên: “Chỉ cần Vương phi lên tiếng, Cung Thác sẽ tận lực hoàn thành!”
Bàn tay vuốt ve bụng của Thủy Băng Tuyền hơi dừng lại, mặt mày bình thản nhìn không ra nàng đang nghĩ gì!
Yên lặng tựa trầm tư, hồi lâu sau nàng mới lại mở lời: “Vậy lần đấu giá này, hãy chứng tỏ thành ý của ngươi, để ta cân nhắc ngươi có bao nhiêu giá trị.”
Cung Thác giật giật chân mày, thầm nghĩ nữ nhân này không đi làm cường đạo thật đáng tiếc. Nàng chừng như không róc một lớp thịt của hắn thì không cam lòng vậy! Lẽ nào… là cố ý? Nàng ta phát hiện ra gì chăng?
“Xin Vương phi chỉ rõ!” Có khả năng này không? Cung Thác âm thầm suy đoán!
“Đầu tiêu! (bỏ thầu giá cao nhất)” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng ném lại hai chữ.
Hắn cả kinh, đầu tiêu ư? Nàng…
“Dường như Vương phi quá xem trọng Cung mỗ thì phải?” Ngũ đại thế gia đã có tới hai gia tộc, còn có Vương gia tài lực không kém, nàng dựa vào cái gì cho rằng Cung gia hắn có đủ sức cạnh tranh?
“Cung công tử cứ trở về suy nghĩ cho kỹ, bản vương phi chờ xem thành ý của ngươi.”
Cung Thác nheo nheo mắt, rõ ràng trời đông rét buốt, vậy mà lưng hắn đã túa đầy mồ hôi ướt đẫm, bởi cái ánh mắt bình tĩnh, tự tin đến ghê người của nàng… Nàng vì sao chắc chắn hắn sẽ đáp ứng?
“Cung mỗ nhất định suy nghĩ cẩn thận, cáo từ!” Cung Thác đứng dậy chắp tay.
“Không tiễn!” Thủy Băng Tuyền nhướng mày cười mỉm, gật đầu thi lễ.
Hắn chằm chằm quan sát nàng thật lâu mới quay lưng bước đi…
“À, nhờ ngươi chuyển lời với Ngũ hoàng huynh, nói bản vương phi rất mong chờ thành ý của hắn!” Bất thình lình, giọng nói mang theo tiếu ý vọng đến khiến hai chân Cung Thác như khựng lại, hắn từ từ xoay người đối diện với Thủy Băng Tuyền đang chực tươi cười.
Ánh mắt hắn lóe lên một tia mơ hồ, đứng đối diện với Thủy Băng Tuyền một lúc, lát sau khuôn mặt nghiêm nghị mới làm như nghi hoặc thắc mắc: “Vừa rồi là Vương phi nói với Cung mỗ ư?” Tâm tư như treo ngược cành cây, hoảng sợ đến kinh hoàng, nàng, sao có thể…
Thủy Băng Tuyền tươi cười không nói, đứng dậy đi vào nội đường bên trong, đưa lưng về Cung Thác thì ý cười biến mất tăm, chỉ còn lại khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng. Thực sự là hắn, Nam Vương!
………
Vẻ mặt Giang Dĩ Bác vẫn thản nhiên thong dong như thường ngày, không hề có chút biến sắc với những lời Thủy Băng Tuyền nói!
“Huynh dường như không hề kinh ngạc?” Thủy Băng Tuyền nhướng mày hỏi.
Nụ cười của hắn lại càng tươi: “Không sai.” Cung gia vốn chỉ là một thương hộ thuộc hạng trung, trong một thời gian ngắn lại có thể nhảy vọt thành thủ phủ Bắc thành, chứng tỏ Cung Thác là kẻ có năng lực và dã tâm! Lại nói, Nam Vương, hắn chẳng mấy xa lạ! Cũng là kẻ dã tâm bừng bừng hệt Cung Thác, hai ngươi hợp lại, đúng là ăn khớp với nhau! Từ lúc biết Cung Thác chuyển việc làm ăn tới Nam cảnh, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn.
Thủy Băng Tuyền nhíu mày: “Huynh biết từ sớm rồi?”
Giang Dĩ Bác bật cười trầm thấp, thanh âm cực êm tai: “Là đoán thôi!”
“Nói xem huynh nghĩ thế nào về Nam Vương!”
“So với Cung Thác thì hơn một chút!” Cũng là lí do vì sao Cung Thác chuyển việc làm ăn với Nam Cảnh!
Thủy Băng Tuyền ‘Ồ’ lên như ngộ ra điều gì, lại giảo hoạt hỏi: “So với huynh thì sao?” Cung Thác không phải đối thủ của Giang Dĩ Bác, điểm ấy nàng hoàn toàn không chút nghi ngờ.
Giang Dĩ Bác tà tứ liếc mắt: “Tuyền Nhi thật sự muốn biết ư?”
Thủy Băng Tuyền mỉm cười, đổi đề: “Việc hợp tác, trước mắt huynh cứ điều người của mình tiếp quản đi.”
Giang Dĩ Bác gật đầu đáp: “Ta đã an bài xong xuôi, à, phải rồi, vài ngày nữa ta phải trở về kinh thành một chuyến.” Phủ đệ ở đây đã gần xong, hắn cũng cần chuyển mọi thứ tới Bắc thành rồi!
Thủy Băng Tuyền hơi ngẩn ra, trở về kinh thành ư?
Nhìn thoáng Thủy Băng Tuyền không nói lời nào, hàng mày hắn hơi động, nàng sao lại suy tư rồi?
Thủy Băng Tuyền lúc này mới bĩnh tĩnh lên tiếng: “Ta biết rồi.” Nhưng trong lòng như có gì chợt nhói!
………….
Hoàng cung, thiết triều
Trữ Thiên Kỳ ngồi tuốt trên cao, bao quát hết thảy phản ứng của các đại thần trong điện…
“Các vị ái khanh, có ý kiến gì không?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần cho rằng, sở tấu của Bắc cảnh hoàn toàn không phù hợp!” Người này chính là vị Hoàng quốc cữu lần trước bị Bắc vương phi giáng cho 2 tát. Mối thù tát tai, khắc ghi trong lòng! Lần này thấy tấu chương từ Bắc cảnh, hắn cực lực phản đối vô lý! Hoàn toàn chẳng thiết sống chết của lê dân.
Trữ Thiên Kỳ lại giở tấu chương xem lần nữa, trên đó, là nét bút của Trữ Hy, kể qua về những chuyện xây tường, làm đường của Bắc cảnh, còn có… Ánh mắt Trữ Thiên Kỳ nhíu lại thành một đường, nhìn hai câu cuối: Hoàng thượng, mu bàn tay và lòng bàn tay đều là thịt, không thể bên trọng bên khinh! Lê dân Bắc cảnh cũng là con dân người, xin hoàng thượng ban cho một trăm vạn lượng, muôn họ Bắc cảnh sẽ đời đời nhớ ơn đức cao dày! Bên trên ấn con dấu Bắc Vương…
“Quốc tử giám!” Trữ Thiên Kỳ lên tiếng.
“Có thần!”
“Trích quốc khố 100 vạn lượng bạc điều đến Bắc cảnh!” Bắc cảnh là khối ung nhọt bao năm của Thanh Lăng, nếu dưới thời hắn có thể phát triển lên, giải quyết được khối ung nhọt này, sẽ là một kỳ công vĩ đại, ghi dấu trong lịch sử. Mà dân chúng Bắc cảnh giàu có thịnh vượng, với hắn được nhiều hơn mất! Chỉ cần còn đang nằm trong sự khống chế của hắn, hắn không ngại cho con dân mình được ấm no. Về phần nàng… Khóe miệng nhếch lên, dù nàng thông minh đến đâu, cũng không thoát khỏi tay hắn…
Cái gì… Hoàng đại nhân hoảng hốt ngẩng phắt đầu lên, hoàng thượng thực sự cho Bắc cảnh 100 vạn lượng?
Các đại thần trong điện ai nấy đều ra vẻ tư lự dò xét thánh tâm…
“Lê dân Bắc cảnh cũng là con dân trẫm, nếu có thể giúp họ an cư lạc nghiệp, triều đình nhất định không ngoảnh mặt làm ngơ. Trẫm sẽ phái khâm sai, yết hoàng bảng bố cáo thiên hạ, biểu đạt tâm ý của trẫm với Bắc cảnh!” Nói rồi lại cười suy tư! Thực là một nữ nhân thông minh! Hắn muốn xem nàng có bao nhiêu năng lực đây! Bắc cảnh dưới tay nàng thay đổi cũng không phải là chuyện xấu! Đến lúc đó…
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Các đại thần ở đây đều phải bội phục tâm tư cao minh của hoàng thượng! Một trăm vạn lượng, mua được nhân tâm, dẫu bách tính không thể có ngày an ổn, thì hoàng ân mênh mông vẫn sẽ khắc cốt ghi tâm.
……….
Trữ Hy nhìn tờ cáo thị trong tay, lại càng đồng cảm thương thay cho thương nhân Bắc thành…
Nàng từ đầu đã tính hoàng thượng nhất định sẽ chi bạc, đoan chắc sẽ sớm ngày chuyển đến, không những thế, còn chiêu cáo toàn thiên hạ… Đây chẳng phải là lời cam đoan của bậc đế vương, ủng hộ cho Bắc cảnh sao, chỉ cần là thương nhân, đã không còn chi e ngại, ai nỡ bỏ qua?
Đúng lúc này, Bắc vương phi lại ‘trùng hợp’ thϊếp cáo hai năm miễn thuế, miếng mồi béo bở ngon ngọt như vậy, sao có thể không khiến người ta ngứa ngáy trong lòng…
Thật chẳng biết cuộc đấu thầu tháng sau sẽ náo nhiệt đến cỡ nào nữa?! Đến lúc đó đừng nói là năm mươi lạng bạc phí báo danh, cho dù là 100 lạng, thì cũng phải ngậm ngùi mà chìa ra ấy chứ…
“Trữ quận vương, không tồi, ta giao cho huynh. Mau cho bộ khoái mang thϊếp xuất cảnh ra ngoài.” Nàng đưa trả bố cáo mà miệng cười tủm tỉm không khác gì hồ ly tinh giảo hoạt khôn cùng! Quả thật là ăn tươi nuốt sống không chừa mảnh xương mà, tính toán cặn kẽ, dò tâm đoán ý không sót một ai. Một trăm vạn lượng bạc, nàng chắc chi đã để tâm, chẳng qua thứ nàng cần chính là uy tín của bậc đế vương, kiểu như một loại bảo đảm không hơn không kém!
“Trữ Hy sẽ làm ổn thỏa!” Lại thêm lần nữa lắc đầu, thương thay, xót cho những người còn đang im hơi lặng tiếng đợi xem thái độ của nàng.
Thủy Băng Tuyền hài lòng gật đầu, muốn Bắc cảnh trở thành vùng đất màu mỡ hấp dẫn thương nhân bên ngoài, không thể chỉ một chút mê hoặc như vậy…
“Tiểu thư nhìn rất vui vẻ!” Thấy Thủy Băng Tuyền tươi cười, Hương Hàn cũng nhoẻn miệng cười theo.
“Có người mang thùng lớn rương nhỏ, năn nỉ ta nhận bạc, sao có thể không vui chứ?” Thủy Băng Tuyền vỗ bụng khẽ nói, đúng không con yêu? Mẹ của con có lợi hại không nào?
Hương Hàn cười cười, tiểu thư đối với đứa trẻ trong bụng ngày càng xem trọng, thỉnh thoảng nàng lại bắt gặp người mỉm cười tủm tỉm vỗ nhẹ bụng, bảo đứa trẻ đừng nghịch ngợm nữa.
Hương Hàn cười cười, tiểu thư ngày càng yêu quý đứa bé trong bụng, nàng thi thoảng bắt gặp người mỉm cười tủm tỉm vỗ nhẹ bụng, bảo nó đừng nghịch ngợm nữa.
Mấy ngày nay Giang công tử trở về kinh thành, không còn người thăm viếng giữa đêm khuya, tuy chẳng nói ra lời, nhưng dường như tiểu thư quạnh quẽ hơn.
“Khởi bẩm vương phi, Cao tiên sinh hồi phủ.” Cảnh An cung kính vào bẩm báo.
Thủy Băng Tuyền nghe vậy, lại càng cười xán lạn hơn, tốt lắm, chắc hẳn có thu hoạch rồi?
“Cho hắn vào.”
“Dạ” Cảnh An tức khắc lui ra ngoài.
“Hương Hàn, Đồng Nhi luyện võ thế nào rồi?” Thủy Băng Tuyền cầm chén thuốc Hương Hàn đưa cho, đột nhiên hỏi.
“Hồi bẩm tiểu thư, Đồng Nhi cực có thiên phú, lại vô cùng chịu khó!” Hương Hàn thành thật đáp lời.
Thủy Băng Tuyền gật đầu: “Tốt, nhớ để tâm một chút.”
“Dạ.” Hương Hàn nói xong thì vừa lúc Cao Nho An đi vào phòng khách.
“Vương phi, có cần thêm lò sưởi không ạ?” Thu Nhi xin chỉ thị.
“Không cần, như vậy là tốt rồi!” Bên ngoài tuy lạnh, nhưng trong phòng có lò sưởi, đã đủ ấm rồi. Nói đoạn ngước mắt nhìn Cao Nho An! Hai tháng nay hắn bôn ba cũng không ít nhỉ?
“Tham kiến Vương phi!”
“Đứng lên đi.”
“Tạ ơn vương phi.”
“Việc ta giao ngươi làm tới đâu rồi?” Thủy Băng Tuyền đặt chén thuốc không xuống, sắc mặt ôn hòa điềm đạm hỏi.
Cao Nho An chắp tay trả lời: “Thuộc hạ âm thầm điều tra nghe ngóng ở nhiều nơi, chỉ tìm thấy ba người phù hợp với yêu cầu của Vương phi!” Việc lần này thật là kỳ quái, vương phi muốn hắn phải hỏi thăm rõ ràng nhân phẩm tính cách của người ta! Khiến hắn cả bụng nghi hoặc không biết Vương phi cho tìm những người này có dụng ý chi đây?
Thủy Băng Tuyền nhăn mi, chỉ ba người? Hơi ít! Xem ra Cao Nho An đã y lời yêu cầu của nàng mà cực kỳ nghiêm túc rồi… Như vậy cũng tốt…
“Cao tiên sinh, mấy ngay nay ngươi đến công trường chọn cho ta năm mươi người thành thật đáng tin, tính tình ngay thẳng thật thà!” Thủy Băng Tuyền lại phân phó.
“Dạ”
“Trước mắt cứ an bài cho ba người kia tại phủ nha, vài ngày nữa ta sẽ gặp họ xem sao!” Đáy mắt Thủy Băng Tuyền như có tinh quang lưu chuyển.
“Dạ” Cao Nho An lui xuống.
Thủy Băng Tuyền đứng dậy, lắng ngắm cảnh sắc ngoại đình. Trời đã vào đông, đến mùa xuân sang năm con sẽ ra đời! Con yêu, mãi đến khi con được năm tháng, mẹ mới ý thức được sự tồn tại của con, con có trách mẹ không? Mẹ ngày ngóng đêm mong, chờ đợi được ôm ấp con vào lòng, có thể ban đầu mẹ không được tốt, nhưng con yên tâm, mẹ nhất định sẽ cố gắng làm người mẹ tốt của con!
Bởi con lớn lên trong bụng mẹ, là máu, là thịt của mẹ! Con nói xem có phải đến lúc nghĩ một cái tên cho con không? Nhưng, không biết con sẽ là bé trai hay bé gái nhỉ? Mong là một bé gái dễ thương, nhược bằng con trai, mẹ cũng không biết nên nuôi dạy con thế nào nữa!
……….
Phủ đệ Nam Vương, chẳng thấy chút gì xác xơ tiêu điều của mùa đông lạnh giá. Nào kỳ trân dị thảo, nào tường ngọc lầu vân, hành lang khúc khủy quanh co không thấy điểm dừng, nóc nhà lát ngói lưu ly đỏ rực một góc trời, chái hiên cao vυ't, điêu khắc tuyệt mỹ…
Bên trong một thư phòng trang hoàng hết sức đẹp đẽ cao quý, một nam tử nửa nằm trên tháp, tóc đen búi gọn, đầu cài ngọc quan, áo gấm viền hoa, chẳng phú cũng quý. Vạt áo hơi nới rộng lộ ra làn da như lúa mạch rắn chắc, đôi mắt thâm thúy có thần, lấp lánh tinh quang khiến người e sợ, cao nhã thâm trầm lại mang theo chút kiêu ngạo mơ hồ, Nam Vương – Trữ Thiên Dung.
“Khởi bẩm Vương gia, có bồ câu đưa tin từ Bắc thành!” Một giọng nói âm trầm từ ngoài vọng đến.
“Vào đi.” Giọng đáp trầm thấp còn mang theo chút từ tính, vô cùng quyến rũ.
“Dạ.” Người bên ngoài đẩy cửa bước vào, trên tay cầm ống trúc, cung kính trình lên.
Hắn thành thạo tháo ống trúc, lấy cuộn giấy nhỏ, quét mắt đọc qua, đôi con ngươi tức khắc trở nên lạnh lẽo…