Manh Phi Đãi Gả

Quyển 2 - Chương 52

Edit: Boringrain

Trận chiến đã bắt đầu, các bạn có thể ném dép được rồi, nhưng mà ném ít thôi, vì đây chỉ là màn khởi động thôi, ôi, cuối cùng cũng đến quyển 2, thấy tên quyển mà cả người mình rạo rực cả lên. He he, chúc các bạn cuối tuần vui vẻ

“Nàng biết ta sẽ tới sao?” Phong Cô Tình đứng thẳng trước bàn đọc sách. Hắn hôm nay không giống như Phong Cô Tình mà nàng từng gặp 3 lần, một thân hắc y, tựa như nhiên tiên đã nhập vào ma đạo, toàn thân tỏa ra hàn khí lạnh lẽo ghê người, con ngươi đen cũng trở nên lạnh lùng đến vô tình.

Thủy Băng Tuyền cũng không đứng lên: “Trữ Thiên Kỳ bản lĩnh quả không nhỏ, có khả năng điều động Phong Cô Tình ngươi. Lần này ngươi đến đây, mục đích chắc cũng không đơn giản nhỉ?” Hương Hàn có nói, người trong giang hồ đều không muốn có quan hệ gì với hoàng thất, Trữ Thiên Kỳ lại có thể khiến Phong Cô Tình tự mình ra tay, chỉ vì nàng? Trữ Thiên Kỳ cũng quá coi trọng nàng rồi!

“Đợi lát nữa chẳng phải nàng sẽ biết sao?” Phong Cô Tình giọng nói trầm thấp như tâm tình, bóng dáng chợt nhoáng lên, chớp mắt Thủy Băng Tuyền đã ở trong lòng hắn!

Nhìn Thủy Băng Tuyền bị kiềm chế, toàn thân không thể động đậy, Phong Cô Tình đường hoàng nói: “Nàng là một nữ nhân thông minh, hẳn nên biết đêm nay nàng sẽ trốn không thoát.” Nàng tưởng có thể nhờ Giang Dĩ Bác mà tránh qua kiếp nạn này sao? Nàng cũng quá xem thường Phong Cô Tình hắn rồi! Chỉ cần là người, ai cũng có nhược điểm, Giang Dĩ Bác cũng không ngoại lệ…

Thủy Băng Tuyền cười tự giễu, thì ra đây chính là công phu điểm huyệt của cổ đại?

Hương Hàn đẩy cửa tiến vào, thấy tình cảnh của tiểu thư, sắc mặt đại biến: “Phong Các chủ, ngươi muốn thế nào?” Lo lắng của tiểu thư quả nhiên không sai, mục tiêu của Phong Cô Tình lại là tiểu thư? Vậy còn Giang công tử? Vì sao hắn vẫn chưa xuất hiện?

“Đừng si tâm vọng tưởng nữa, ngươi đang nghĩ vì sao Giang Dĩ Bác chưa đến phải không? Bởi vì hiện tại Giang Dĩ Bác cũng không có khả năng phân thân, hắn bây giờ phải đi cứu tổ mẫu của hắn (bà nội), nếu không sẽ không kịp. Mà giữa nàng và tổ mẫu, hắn hiển nhiên chọn người thân rồi.” Phong Cô Tình dường như muốn đả kích Thủy Băng Tuyền nên cố ý nói những lời này cho nàng nghe.

Thủy Băng Tuyền lòng trầm xuống, Phong Cô Tình là có chuẩn bị mới đến! Cả Giang Dĩ Bác cũng bị tính toán chu toàn! Những điều này đều là Trữ Thiên Kỳ nghĩ ra sao? Nàng không tin!

Hương Hàn nghe Phong Cô Tình nói, biết hiện tại chỉ có thể tự mình xuất thủ, tuy biết mìnhh không phải là đối thủ của Phong Cô Tình, thân thế vẫn lao tới, cố gắng cứu người đang bị Phong Cô Tình khống chế trong lòng…

“Không biết tự lượng sức” Dễ dàng hóa giải thế tấn công của Hương Hàn, trong mắt Phong Cô Tình tỏa ra sát khí, đánh ra một chưởng, Hương Hàn vừa lao đến liền bị một khí bắn trúng, thân thể trọng thương rơi trên mặt đất…

Thủy Băng Tuyền nhìn Hương Hàn bị Phong Cô Tình chưởng ngã trên mặt đất, Hương Hàn rõ ràng không phải đối thủ của Phong Cô Tình, trong lòng nàng ấy cũng biết rõ, nhưng vẫn cố giao chiến cùng Phong Cô Tình vì nàng? Trong lòng chợt có chút giật mình…

Phong cô Tình nhìn Hương Hàn vẫn kiên trì đứng dậy, phất tay một cái, khiến cái chén trên bàn bay về phía Hương Hàn…Hương Hàn bị điểm huyệt, toàn thân không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn Thủy Băng Tuyền bị Phong Cô Tình đưa đi! Phẫn nỗ dâng trào trong đáy mắt…nàng bây giờ thật sự hận, hận bản thân mình bất tài! Không có khả năng cứu tiểu thư. Phong Cô Tình vô sỉ, điểm huyệt đạo của nàng, với võ công của nàng muốn đả thông huyệt đạo cũng cần ít nhất hai canh giờ…

Phong Cô Tình ôm lấy Thủy Băng Tuyền nhanh chóng phi thân ra ngoài cửa sổ…

Cùng lúc đó, Giang Dĩ Bác dù thông minh thế nào cũng không đoán ra được bà nội hắn lại tính kế lừa hắn.

Nghe tin Phong Cô Tình động thủ với bà nội, hắn vô cùng khϊếp sợ, không kịp suy nghĩ, đã chạy tới đây. Nhưng bà nội vẫn bình yên vô sợ…Đợi đến lúc hắn cảm thấy việc này có gì bất ổn thì hắn đã ngã xuống!

“Bà nội, vì sao?” Bà nội lập mưu tính kế, hắn quả thực không thể ngờ đến! Nhưng mà…vì sao bà lại làm như vậy chứ? Lúc này đây hắn đã thua, thua Vân Tại Viễn, chỉ là không biết Vân Tại Viễn dùng cách gì để bà nội động thủ?

Lão nhân toàn thân cẩm y, dáng vẻ quý phái, những sợi tóc bác được búi chỉnh tề ngay ngắn, đôi mắt sâu hoắm, nhưng lại sáng ngời thâm thúy, càng tôn thêm vẻ minh mẫn của bà!

Bà chính là Giang lão phu nhân, nữ nhân quyền thế một tay làm chủ Giang gia! Một nữ nhân đã trãi qua những tranh đấu không thua gì phi tử chốn hậu cung, năm tháng đã để lại trên mặt bà không ít những dấu vết của những tháng năm từng trãi đó!

Giang lão phu nhân đặt chén trà trong tay xuống, phất tay bảo hai nha hoàn đi ra!

Nhìn đứa cháu duy nhất khiến bà luôn kiêu ngạo, tận sâu trong đáy mắt tỏa ra ý cười thỏa mãn! Năm đó, bà cố tâm bôi dưỡng cho con trai mình có thể trở thành chủ nhân của Giang phủ, đáng tiếc ông trời không đáp ứng mong mỏi của bà, kết quả là, để lại cho bà, chỉ một đứa cháu duy nhất Giang Dĩ Bác!

Điều vui mừng là Dĩ Bác rất hợp tâm ý của bà, có khí chất hơn người!

Cả đời này, bà đã không có mong ước gì nữa, chỉ cầu cho khi bà còn sống, có thể nhìn thấy đứa cháu ưu tú của mình thành gia lập thất!

Lúc Dĩ Bác mới trưởng thành, bà đã đích thân chọn bốn thị tỳ, đều có xuất thân trong sạch thuần khiết, trăm người chọn một! Bà hy vọng có thể để Dĩ Bác vì Giang gia mà con đàn cháu đống!

Đáng tiếc là, đã ba năm trôi qua, mà bốn người kia, không ai có khả năng sinh cho Giang gia một đứa cháu nào, dù là con trai hay con gái. Điều này khiến bà vô cùng tức giận! Nhưng mà bà cũng không biết phải làm sao!

Nếu Dĩ Bác đã không muốn những nữ nhân này sinh con cho mình, thì dù bà có tốn công sức chọn nhiều nữ tử cũng vô dụng mà thôi!

Không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại chờ đợi…Trên đời này nhiều nữ nhân như vậy, còn sợ không có người vừa ý Dĩ Bác sao?

“Bà nội…” Dĩ Bác lấy tay chống đỡ đầu, cố găng mở mắt, nhưng mà tầm mắt cực kỳ mơ hồ hỗn loạn khiến lòng hắn cũng cực kỳ kinh hãi!

“Đừng cố nữa, Dĩ Bác ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, ngày mai tỉnh lại, sẽ thấy tinh thần sảng khoái hơn!” Âm thanh lưu loát thong thả nói.

“Người đâu”

“Dạ, lão phu nhân!”

“Hầu hạ thiếu gia nghỉ ngơi cho tốt!” Nhìn bóng dáng đứa cháu trai đang được các tỳ nữ đưa xuống dưới, Giang lão phu nhân than nhẹ một tiếng, bà làm nhưu vậy, không biết có đúng hay không? Hy vọng đừng khiến cho Dĩ Bác quá tức giận! Nhưng mà, có thể đạt được huyết ngọc, cơ hội tốt như vậy bà cũng không muốn bỏ qua!

Lấy tay đảo đảo chuỗi phật châu (chuỗi hạt mà mấy người niệm Phật hay dùng đó), nhắm mắt dưỡng thần một lát rồi mới lên tiếng: “Được rồi đó, các ngươi ra đi!”

Từ trong hậu đường, hai người nhanh chóng đi ra, chính là Vân Tại Viễn và Vân La Y!

Hai người quỳ gối trước Giang lão phu nhân, vẻ mặt cảm kích vô cùng: “Đa tạ bà đã thành toàn!”

“Được rồi, việc này ta cũng không phải vì hai người các ngươi, các ngươi nên đi đi!” Nếu không phải vì huyết ngọc kia, hai người này dù có dập đầu cầu xin, bà cũng sẽ không đồng ý lừa Dĩ Bác như vậy. Người khác có thể không biết, nhưng bà là bà nội hắn, còn không hiểu rõ tính tình của hắn sao, đứa cháu này, ngay đến bà đã trãi qua biết bao sóng gió, đôi khi cũng cảm thấy sợ hãi!

Có điều, bà cũng suy nghĩ cặn kẽ, xác định chuyện này không ảnh hưởng gì tới Giang gia nên mới dám làm vậy. Nếu không phải huyết ngọc có là một bảo vật bà rất coi trọng thì bà cũng không lừa đứa cháu này!

Vân La Y lại dập đầu cúi lạy một cái rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Đại ân đại đức của bà, La Y vô cùng cảm kích!” Nếu không phải không còn cách nào khác, nàng cũng không muốn đi nước cờ này!

“Ta chỉ đáp ứng giúp các ngươi giữ Dĩ Bác lại một đêm, về phần mưu tính có thành hay không, là chuyện của các ngươi. Có điều…” Bà từ từ mở mắt, nhãn thần nhìn thẳng về phía Vân Tại Viễn: “Ngày mai khi Dĩ Bác đã tỉnh lại, Vân gia các ngươi có năng lực gánh chịu sự tức giận của Dĩ Bác hay không, ta cũng không quan tâm đến!”

“Tại Viễn hiểu rõ!” Vân Tại Viễn đương nhiên hiểu rõ mối quan hệ lợi, hại trong đó!

“Tốt, ở đây giao cho ta, các ngươi đi đi! Dĩ Bác đêm nay tuyệt không làm gì được!” Nhãn thần lại rơi vào người Vân La Y, Vân gia cho rằng để cho nàng ta tiến cung, là có thể khiến toàn gia trở mình?

“Dạ” Vân La Y hai tay dâng lên huyết ngọc.

Giang lão phu nhân liếc mắt, ý bảo tỳ nữ bên cạnh cầm đến! Sâu trong đáy mắt hiện lên một tia sáng không nhìn rõ, huyết ngọc này cuối cùng cũng vào tay bà!

Cẩn nhận nhẹ nhàng cầm lấy miếng huyết ngọc, trong mắt Giang lão phu nhân hiện lên ý cười! Vân gia lần này đến huyết ngọc cũng đã giao ra, xem ra số cũng chỉ đến đây thôi…

Thiên hạ tam kỳ ngọc: Lam ngọc tăng tuổi thọ, Huyết ngọc trừ vạn độc, Ô ngọc dưỡng dung nhan.

Tam đại ngọc nay đều thuộc về Giang gia, đây có phải là ý trời không?