Manh Phi Đãi Gả

Quyển 1 - Chương 43: Nhiệm vụ

Edit: Boringrain

Trữ Thiên Kỳ phất tay bảo người dưới lui xuống, trên mặt hiện lên nét suy tư, Hoàng hậu tặng cho thất hoàng đệ bảy con thiên nga trắng sao?

“Chủ nhân?” Đông quản gia tiến lên một bước, khẽ hỏi, nhưng trong lòng lại cười nhạt, quả là như thế, xem ra ngươi hoàng thượng chọn chính là thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp, vậy đừng trách ông ta đến lúc đó cho “hắn” xem trò hay. (hắn ở đây là ai? hehe mọi người đoán xem?)

“Trước hết không cần vội vàng” Hoàng hậu nương nương không thể có hành động gì lớn được, mẫu phi từng nói, mẫu thân của thất hoàng tử rất có thể là do hoàng hậu hạ lệnh xử tử…Nhưng lúc đó, toàn bộ cung nhân đều bị gϊếŧ, không ai sống sót nên cũng không có khả năng truy ra sự tình! Có điều hoàng hậu chưa bao giờ quan tâm đến chuyện trong ngoài cung, nên tới giờ vụ án này vẫn chỉ là một dấu hỏi lớn trong hậu cung!

“Dạ” Đông quản gia lóe lên ánh mắt thâm sâu, nhưng sắc mặt lại hiện lên vẻ cung kính, thực sự là ông trời có mắt, cho ông ta cơ hội tốt như vậy, nếu ông ta còn không biết nắm giữ chẳng phải là phụ ý tốt của ông trời sao?

……..

Trên đường cái, một bóng dáng xuất hiện từ một ngõ rẽ, đó chính là quản gia phủ lục hoàng tử, Đông Lâm!

Cẩn thận quan sát hai bên đường, xác định không có ai chú ý, sau đó ông ta mới bước nhanh đến một ngõ nhỏ khác, rẽ vào… Tới trước một ngôi nhà bình thường, ông ta dừng lại, khẽ đập cửa!

“Ai?” Bên trong có tiếng hỏi.

“Ta” Thanh âm vừa xong liền có tiếng cửa mở “chi nha”, Đông Lâm lắc mình đi vào, người vừa mở cửa nhanh chóng nhìn xung quanh một lượt, rồi mới đóng cửa lại.

“Chủ nhân” một gã trung niên thấy Đông Lâm đến liền cung kính quỳ xuống hành lễ.

“Đứng lên đi” Thanh âm lạnh nhạt kiềm nén kích động…

Nhưng nhìn chung quanh bốn phía, lại không thấy được bóng dáng ông ta muốn gặp, Đông Lâm hơi nhíu mày lại, khuôn mặt lộ vẻ không vui: “Thiếu chủ đâu?” Vừa nói ông ta vừa phất tay áo ra sau, đi thẳng đến ghế chủ vị ngồi xuống.

“Ông cuối cùng cũng đã quyết định chuyện muốn ta làm rồi à?” Thân ảnh Phong Cô Tình đột nhiên xuất hiện từ phía sau, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười) nhưng lại lộ ra ánh nhìn lạnh đến thấu xương!

Nhìn thấy hắn, ánh mắt Đông Lâm hiện lên một tia vui mừng, ông ta quả thực không nhìn lầm, Phong Cô Tình thật không làm uổng phí tâm huyết của ông ta! Chỉ dựa vào năng lực trở bản thân, có thể trở thành chủ nhân của Vô Tình Các!

“Thực lực Giang Dĩ Bác ra sao?”

“Theo như ta thấy, Giang Dĩ Bác không có ý chen chân vào vũng bùn này, nhưng thực lực của hắn cùng ta không hơn không kém.”

“Vậy sao?” Đông Lâm nhếch cao mi, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, có thể cùng Cô Tình không phân cao thấp? Thảo nảo Giang Dĩ Bác có thể vững vàng ngồi trên vị trí cao nhất của ngũ đại thế gia. Có điều… Chỉ cần hắn không nhúng tay vào chuyện này, ông ta cũng thấy an tâm! Nhưng mà, bớt đi Giang Dĩ Bác lại xuất hiện một hòn đá ngáng đường khác!

Từ trong ngực áo, ông ta lấy ra một cuộn giấy: “Giúp ta hoàn thành việc này, sau này ngươi không còn thiếu nợ gì ta cả. Ngươi là Vô Tình Các chủ của ngươi, chúng ta xem như chưa hề quen biết.”

Phong Cô Tình khóe miệng nhếch lên, cười như có như không: “Ông chỉ có một cơ hội, ông đã suy nghĩ kỹ chưa?” Thờ ơ cầm lấy cuộn giấy kia, vừa mở ra, nhìn thấy dòng chữ trên đó, đôi mắt Phong Cô Tình liền trầm xuống…

Đông Lâm nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Phông Cô Tình liền nhíu mày: “Thế nào? Không muốn làm sao? Ngươi đừng quên ban đầu ta vì nguyên nhân gì mới cứu ngươi? Lẽ nào…”

“Được rồi…” Thanh âm u ám, lạnh lẽo cắt đứt những lời nói chưa kịp nói ra. Trong nháy mắt, cuộn giấy trong tay hắn liền trở thành cát bụi bay vào không trung…

Hạ mắt hỏi: “Ngươi thật sự muốn ta làm giúp ngươi việc này chứ?”

“Đúng vậy” Chỉ cần hắn giúp ông ta, kế hoạch mà ông ta tỉ mỉ vạch ra sẽ không có bất kỳ sơ hở nào… Đến lúc đó, ông ta muốn xem thử sắc mặt của người kia sẽ ra sao, đây cũng là mục đích tồn tại của ông ta tới bây giờ, nên không gì có thể cản trở được.

Lúc này, Phong Cô Tình vì đang cố gắng kiềm chế bản thân hồi tưởng lại quá khứ mà khí huyết dâng trào cuộn cuộn… Trong đầu lại hiện lên tờ giấy vừa bị hắn bị biến thành tro bụi, trầm mặc không lên tiếng, hắn sở dĩ ở kinh thành đợi tin tức của ông ta, là vì lời hứa thực hiện một nguyện vọng cho ông ta, nhưng bây giờ chuyện ông ta yêu cầu lại là…

“Cô Tình, lẽ nào ngươi không muốn làm sao?” Theo những gì ông ta biết về Cô Tình, chỉ cần ông ta đưa ra yêu cầu, hắn nhất định sẽ đáp ứng, nhưng bây giờ lại chần chờ như vậy? Đông Lâm hơi nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá Phong Cô Tình!

“Được, chuyện làm ăn này, ta làm, sau này ta cùng ngươi không ai nợ ai” Cắn răng gằn từng chữ một, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên tia chết chóc dọa người.

“Tốt” Ánh mắt thâm sâu nhìn thoáng qua Phong Cô Tình, trong lòng đột nhiên thấy buồn bã… Ông ta tuy có thể vì báo thù mà không từ thủ đoạn, nhưng ông ta thật sự coi hắn như con mình, thật lòng chăm sóc, đối đãi. Cô Tình, lúc mà tâm nguyện ta được hoàn thành cũng có thể chính là lúc ta lìa khỏi cõi đời này, có lẽ đây là lần cuối cùng ta gặp con, con có biết không?

Phong Cô Tình nhìn qua Đông Lâm một cái, rồi xoay người đứng dậy rời đi… Hắn vĩnh viễn không quên lúc đó vì sao lại bị người này đưa đi… Tuyệt đối không quên!

“Chủ nhân, thiếu chủ?” Nam tử trung niên nhìn Phong Cô Tình rời đi, lên tiếng hỏi Đông Lâm đang mang một vẻ mặt thương tâm. Chủ nhân luôn coi thiếu chủ như con ruột của mình. Nhưng mà…Ai! Thiếu chủ cùng chủ nhân đều là người có tính tình cực đoan, không ai chịu thể hiện tình cảm của bản thân, cũng không chịu chấp nhận tâm ý của đối phương,

“Hắn biết nên làm thế nào” Hạ mi mắt che dấu đi ánh mắt thương tổn, phút chốc trong mắt lại hiện ra tia dứt khoát.

………..

Mây đen che khuất ánh trăng, Phong Cô Tình đứng ở chỗ tối, xa xa nhìn qua cửa sổ… Nàng hiện đang làm gì? Có phải lại nghĩ ra trò gì để đối phó với hắn không? Lại nghĩ đến những việc hắn phải làm, trong lòng bỗng thấy chút đau đớn? Rồi tự cười giễu, hắn cũng biết tới cảm giác đau đớn sao? Một ngươi không có trái tim làm sao biết đau đớn đây? Thực là buồn cười…

“Tiểu thư, hôm nay mây đen lại phủ kin bầu trời, không thể ngắm trăng được rồi.” Hương Hàn lên tiếng giọng tiếc rẻ.

“Ừ, xem ra đêm nay sẽ có một trận mưa!” Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, nói.

Hương Hàn vừa trải giường vừa hỏi: “Tiểu thư, người nói hôm nay Phong Cô Tình có tới hay không?” Hắn đã đến hai đêm liên tục, đêm nay không biết có tới nữa không?

Thủy Băng Tuyền nghe vậy liền lên giọng trêu chọc; “Ngươi nhớ thương hắn rồi sao?”

“Làm gì có chứ…” Hương Hàn há mồm vừa định giải thích…

“Tuyền nhi muốn gặp ta?” Một đạo bóng dáng bay qua từ cửa sổ, khuôn mặt mặt cười tà! Chính là Phong Cô Tình!

“Thế nào? Thì ra là ngươi thương nhớ ta à? Liên tục ba đêm liền đều đến đúng giờ, Phong Cô Tình, ngươi cuối cùng là muốn làm gì? Cứ nói thẳng mục đích của ngươi ra đi, đỡ mất công ngày nào cũng lượn tới lượn lui.” Thủy Băng Tuyền nghiêm túc nói. Tên này dù không biết mệt, nhưng nàng cũng không hơi đâu cùng hắn chơi đùa!

“Mục đích? Nàng đoán thử xem?” Đôi mắt âm u, sâu không thấy đáy, vầng trán cũng hiện nét mờ ám! Tới nay, hắn cùng nàng quen biết, hoàn toàn xuất phát từ sự hiếu kỳ của hắn đối với nàng!

Thủy Băng Tuyền mỉm cười ngồi trên nhuyễn tháp, chăm chú quan sát ánh mắt của nam nhân đối diện! Nhưng nàng bây giờ không nhìn thấy sự dao động trong lòng hắn!

Hơi nhếch mép cười châm biếm, nàng không tìm việc, việc lại ngang bướng tìm tới nàng!

Người cùng có quan hệ với Thủy Băng Tuyền? Ngoại trừ Trữ Thiên Kỳ thì còn là ai nữa? Nhưng mà hôn sự cũng đã hủy bỏ! Vì sao lại tới tìm nàng? Thủy Băng Tuyền có thể gây ra ảnh hưởng gì chứ? Trương phủ cũng không hề tham gia vào trận tranh đấu này…

Phong Cô Tình khôi phục thần sắc, ngồi xuống ghế, nhìn thoáng qua Hương Hàn, thờ ơ lên tiếng: “Theo như ta biết, Trầm gia trước giờ ẩn cư không tranh với đời, càng không dễ dàng bước chân ra giang hồ, không ngờ lại có ngoại lệ?”

Hương Hàn lạnh lùng trấn định, khuôn mặt cười nhạt lễ phép, bình tĩnh nói: “Không tranh với đời? Phong Các chủ nói quá rồi.” Chỉ cần là người có chút thông tuệ sẽ hiểu được trên đời này mãi mãi không có gia tộc nào lại không tranh với đời cả! Ngay đến Trầm gia …cũng không ngoại lệ!

Thủy Băng Tuyền nhìn vào mắt Hương Hàn, lên tiếng: “Hương Hàn, ngươi lui xuống trước đi!” Xuất thân của Hương Hàn, nàng cũng không cần Phong Cô Tình nói cho mình biết.

“Dạ, tiểu thư” Hương Hàn cảm kích nhìn Thủy Băng Tuyền. Lòng thầm hạ quyết tâm, đã đến lúc nàng cần thẳng thắn nhìn lại quá khứ của chính mình.

Trong mắt Phong Cô Tình hiện lên một ánh nhìn si mê, nàng không muốn biết rõ về người bên cạnh nàng sao?

Thủy Băng Tuyền như là không thấy được ánh nhìn thâm thúy của Phong Cô Tình, không hề khách khí nói: “Ta rất ghét cảm giác bị người khác xem như con mồi!”

Vẫn chưa ai có thể lợi dụng nàng mà có kết cục tốt lành cả? Ngay cả hắn, Phong Cô Tình, cũng không có ngoại lệ! Nàng không cần biết hắn rốt cuộc nhận được nhiệm vụ gì? Nếu như hắn thông mình, hắn nên biết tránh xa nàng ra! Nếu không…

Phong Cô Tình khóe miệng câu lên thành nụ cười xấu xa, che dấu đi rối loạn trong lòng khi nghe những lời nàng nói, toàn thân thả lỏng dựa vào ghế thái sư. Dáng người nhàn nhã mà mị hoặc, đồng tử đen tối nhìn nàng nháy mắt: “Nàng bây giờ thật xinh đẹp!” Đây là lời thật lòng, vạn loại phong tình trên người nàng, theo mỗi cử động của nàng mà biến ảo… Chỉ cần nàng gật đầu, không biết sẽ có bao nhiêu nam nhân chạy theo nàng! Chỉ là sẽ không có hắn! Bởi vì… Hắn là một kẻ không có trái tim!

“Thật sao? Ngươi mê muội ta rồi sao? Thủy Băng Tuyền bộ dáng biếng nhác nằm trên ghế khẽ liếc nhìn hắn.

“Nếu như ta nói không, nàng có thất vọng không?” Phong Cô Tình dán chặt ánh mắt lên người nàng, tựa như không muốn bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên người nàng.

“Đương nhiên…hơn nữa ngươi thật sự là một mỹ nam!” Lời phía trước là nói dối, nhưng lời phía sau cũng có ba phần chân thật, Phong Cô Tình quả thật vô cùng tuấn mỹ.

“Phụ mẫu ngươi chắc chắn có gen di tuyền rất tốt, mới có thể sinh ra một nam tử xuất sắc như ngươi” Thủy Băng Tuyền nhất thời thuận miệng, vô ý chạm phải một quả địa lôi! (ý nói động chạm đến Phong Cô Tình)

Phong Cô Tình vốn đang nhàn nhã ngồi dựa vào ghế, vừa nghe lời nàng nói, toàn thân cứng ngắc lại, trong mắt cũng hiện lên tia sát khí…

“Vậy sao?” Bên tai hắn tựa hồ lại thấp thoáng vọng lại tiếng kêu thê lương… rồi tiếng máu tươi phun ra… tất cả chỉ vì mẫu thân hắn là tuyệt thế mỹ nhân?

“Ngươi nói nữ nhân lớn lên xinh đẹp là tốt hay là xấu!” Phong Cô Tình dần tới gần nàng, toàn thân toát lên vẻ nguy hiểm, trên mặt lại âm u, mờ mịt, trong đầu chỉ hiện lên câu nói cuối cùng của phụ thân: nữ nhân chính là kẻ gây họa!

Thủy Băng Tuyền nhìn nam nhân này bỗng chốc biến đổi, mắt hơi nheo lại, hắn có vẻ không bình thường!

“Tốt xấu đều có!” Thấy hắn tới gần, cơ thể theo bản năng tấn công hắn, thế nhưng… Nàng phát hiện ra hắn không có ý tấn công nàng, đã vậy, nếu nàng chủ động tấn công chỉ làm cho hắn càng mất đi lý trí…

“Phong Cô Tình” Ghé vào lỗ tai hắn thét lớn, nếu làm vậy mà hắn còn không tỉnh trí lại, nàng buộc lòng phải ra tay.

Thanh âm bên tai khiến Phong Cô Tình hơi hoàn hồn, thấy mình đã tới gần ghế ngồi của Thủy Băng Tuyền thì giật mình kinh hãi, cơn ác mộng này cũng là hồi ức kinh hoàng mà hắn đã cất dấu từ lâu, sao hôm nay lại hiện lên lại?…