Manh Phi Đãi Gả

Quyển 1 - Chương 34: Viếng thăm (ii)

Edit: Boringrain

“Giang thiếu gia đại giá quang lâm, lão phu cảm thấy thật vinh hạnh!” Thái độ tiếp đón của Thủy lão gia vô cùng niềm nở, thậm chí đích thân rót trà mời Giang Dĩ Bác…

“Thủy thế bá khách khí rồi, Dĩ Bác hôm nay không mời mà đến, mong thế bá thứ lỗi” Giang Dĩ Bác nét mặt ôn hòa nói.

“Ha hả, Giang thiếu gia khách khí, không biết lần này Giang thiếu gia đến có việc gì không?” Thủy lão gia nhìn Giang Dĩ Bác, dè dặt hỏi.

“Dượng, Tuyền nhi đâu?” Thái độ của Trương Quang Duệ đối với Thủy Toa Lâm có chút lạnh nhạt.

Thủy lão gia kinh sợ nhìn thoáng qua Giang Dĩ Bác, bọn họ thực sự là đến tìm Tuyền nhi sao? Ông ta vừa định lên tiếng thì thấy Hương Hàn đi tới.

“Hương hàn thỉnh an lão gia cùng các vị công tử” Hương Hàn hướng về phía Thủy lão gia, hơi cúi người hành lễ. Nhìn qua tình hình ở đại sảnh, trong lòng Hương Hàn không khỏi trào phúng. Thảo nào tiếu thư đối với lão gia một chút cảm tình cũng không có, Thủy lão gia này thật là một kẻ nịnh hót điển hình.

Về lý mà nói, ông ta tốt xấu gì cũng là chủ quản của một trong ngũ đại thế gia, tuy rằng đứng hàng thấp nhất, so với Giang gia, Vân gia thua kém rất nhiều. Nhưng về tuổi tác, ông ta là trưởng bối, bọn họ phải kính ông ta một phần mới đúng! Ông ta hay thật, kính ngược lại bọn họ!

Nhưng mà…Cũng phải nói lại, Giang Dĩ Bác đích thân tới đây, Thủy lão gia biểu hiện như vậy cũng là hợp lý….

Nam nhân này, có khả năng đứng đầu ngũ đại thế gia, chắc chắn có năng lực phi thường! Hắn hôm nay đến tìm tiểu thư cũng khiến nàng kinh ngạc không ít!

“Tuyền nhi đâu?” Nhìn qua bộ dạng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh của Hương Hàn, Thủy lão gia tự cảm thấy bản thân đáng xấu hổ, Hương Hàn có thể trấn tĩnh như vậy còn ông ta lại….. Có điều, Hương Hàn còn ít tuổi mà đã có can đảm cùng sự hiểu biết đến thế, thật không bình thường chút nào.

Hương Hàn hướng về phía Thủy lão gia, mặt không biến sắc trả lời: “Hồi bẩm lão gia, Tam tiểu thư cho Hương Hàn tới mời ba vị thiếu gia đến Đông Uyển gặp mặt.” “Cái gì? Chuyện này………” Thủy lão gia nhanh chóng quay lại nhìn phản ứng của Giang Dĩ Bác.

Thật ra, từ lúc Hương Hàn đến Giang Dĩ Bác đã ngồi ngay ngắn lại trên ghế, nghe Hương Hàn nói xong, trên mặt lộ vẻ tươi cười hữu lễ.

“Không biết ba vị thiếu gia có muốn đi hay không?” Không nhìn sắc mặt tối sầm của Thủy lão gia, Hướng Hàn chuyển tầm nhìn sang Giang Dĩ Bác. Tuy trong miệng nàng hỏi “ba vị thiếu gia”, nhưng ai cũng nhìn ra được, lời này của nàng là hướng đến người nào.

Nét cười trên mặt Giang Dĩ Bác càng rõ ràng hơn: “Vậy thỉnh cô nương dẫn đường” Nữ tử tự xưng Hương Hàn này quả thật không đơn giản, cước bộ mềm mại, ăn nói rõ ràng, nét mặt trấn định, lạnh lùng, đối diện với hắn cũng không có chút khϊếp đảm nào! Nàng hẳn là thị nữ mà Thủy Băng Tuyền mua từ Ỷ Lệ lâu với giá 2 ngàn lượng bạc, Ỷ Lệ lâu là sở hữu của Phong Cô Tình, như vây….Nàng cùng Phong Cô Tình có quan hệ như thế nào? Thủy Băng Tuyền có biết chuyện này không?

“Chuyện này……..Giang thiếu gia…….” Nghịch nữ kia làm sao lại quen biết Giang Dĩ Bác? Còn có vẻ rất thân thuộc? Hơn nữa càng làm hắn không ngờ là Giang Dĩ Bác đồng ý đi tới Đông Uyển gặp mặt? Đã có chuyện gì xảy ra mà hắn không biết sao? Sắc mặt Thủy lão gia hơi do dự, trong lòng dậy sóng!

“Thủy thế bá, thỉnh.” Vân Tại Viễn thấy bộ dạng của Thủy lão gia, thầm nghĩ, chắc hẳn lão nhân này đang thắc mắc lí do bọn họ tới đây, có điều…Hắn nhìn qua Giang Dĩ Bác, rồi nhìn lại Thủy lão gia, trong mắt hiện lên tia phức tạp. Thủy phủ bề ngoài tuy là danh gia phú quý, chen được một chỗ trong ngũ đại thế gia, nhưng người trong ngũ đại thế gia đều biết Thủy Toa Lâm này là nhờ có quan hệ thông gia mới nâng được vị thế của mình, còn việc làm ăn chính của Thủy phủ chỉ dựa vào phần thừa của tứ đại thế gia. Bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể bị đá ra khỏi cái danh xưng ngũ đại thế gia này. Ngẫm lại, Thủy Toa Lâm này không biết nên nói là có mệnh tốt hay không nữa. Thủy Băng Tuyền nếu thật sự có tài năng kinh thế, vậy thì Thủy phủ không cần phải lo nghĩ bị người ta hất chân ra ngoài rồi? Nhưng mà lại nói, nếu Thủy Băng Tuyền thật sự tài giỏi, nhưng lại giấu giếm, nghĩa là nàng cũng không muốn cống hiến cho Thủy gia? Lão nhân này cũng thật là đáng thương…

Hương Hàn nhìn qua động tác của Vân Tại Viễn, hơi hạ ánh mắt: “Lão gia, tiểu thư nói người thân thể không khỏe, biểu thiếu gia cũng không phải người ngoài, Giang thiếu gia và Vân thiếu gia đã có biểu thiếu gia tiếp đãi, người không cần vất vả như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Thủy Toa Lâm nghe Hương Hàn nói vậy, tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong miệng lại nghiến răng nghiến lợi đến nỗi hàm răng muốn rớt ra ngoài, khó khăn cười nói: “Cũng được, Quang Duệ, nhờ cậy cháu rồi, Giang thiếu gia, lão phu chiêu đãi không chu toàn, thỉnh thứ lỗi.” Nghịch nữ này không muốn hắn cùng đến sao? Tuyền nhi cùng Giang Dĩ Bác vì sao lại quen biết? Rốt cuộc là Tuyền nhi đang muốn làm gì?

Trương Quang Duệ trên mặt toát lên vẻ xa lánh, cười nói: “Dượng yên tâm, dượng đã thân thể không tốt nên chú ý nghỉ ngơi nhiều.” Tuyền nhi cùng ông ta vốn quan hệ không tốt, cô vừa qua đời, quan hệ này chắc càng căng thẳng hơn. Ai……

Giang Dĩ Bác làm như vô tình nhìn thoáng qua hai người đang nói chuyện, sau đó chắp tay về hướng Thủy lão gia: “Vậy, Dĩ Bác không quấy rầy thế bá nữa, thế bá chú ý nghỉ ngơi đi ạ.”

“Được…Vậy lão phu không làm phiền nữa, xin cứ tự nhiên…cứ tự nhiên…..” Cố gắng bình tĩnh, hít thở đều, nếu không ông ta sẽ bị nghịch nữ kia làm cho tức giận mà chết.

Nhìn mọi người rời đi, Thủy Toa Lâm suy nghĩ một chút, bây giờ việc quan trọng là hắn cần điều tra vì sao Tuyền nhi lại quen biết với Giang Dĩ Bác? Ở kinh thành, không ai không biết Giang Dĩ Bác, nhưng người có thể làm cho hắn nhận biết lại không nhiều. Mà một kẻ như Tuyền nhi không lý nào lại khiến Giang Dĩ Bác chú ý? Còn tự mình đến nhà viếng thăm?

“Quản gia”

“Dạ, lão gia”

“Ngươi đi hỏi thăm một chút, xem tam tiểu thư quen biết Giang thiếu gia từ khi nào?”

Gã quản gia nghe lời lão gia phân phó mà giật mình, …tam tiểu thư cùng Giang thiếu gia sao? Hai người này một người ở tuốt trên cao được người khác kính trọng, một người đi tới đâu cũng bị khinh thường lại có thể có quan hệ với nhau sao? Có khả năng này không? Nhưng Giang thiếu gia đã đích thân tới nhà tìm, còn có thể là giả sao?

“Ngây người ở đó làm gì? Còn không đi mau?” Thủy lão gia nhìn quản gia ngây ngốc đứng một chỗ thì gào thét lên.

“Dạ, lão gia, nô tài đi ngay.”

………………….

“Oa, ca, muội đã lâu không đến nơi này, ở đây chẳng thay đổi gì cả.” Thanh âm thanh thúy của Thủy Băng Ngọc vui vẻ vang lên.

“Vậy ư?” Thủy Huyền Việt tức giận, nghiêng đầu sang một bên, không buồn nhìn chỗ này đến một lần. Nếu không phải vì Ngọc nhi, mời hắn tới, hắn cũng không thèm tới! Càng huống chi là thưởng thức cảnh sắc chứ?

“Ca, người đừng như vậy mà, để cho Tam tỷ nhìn thấy, nhất định tỷ ấy sẽ không vui.” Thủy Băng Ngọc thấy bộ dạng của tam ca, khuôn mặt tỏ ra lo lắng. Nàng biết, trong phủ, ngoại trừ nàng ra, ai cũng không thích tam tỷ. Nhưng mà từ sau lần nàng bị bệnh nặng đó, mẫu thân và tam ca cũng không cho phép nàng lại gần tam tỷ…

Lúc đó…Thực ra không phải tỷ ấy cố tình đẩy nàng xuống nước, là nàng quấn quít lấy tỷ ấy đòi tỷ ấy đưa ra ngoài chơi, tam tỷ chỉ là lớn tiếng hét nàng một cái. Nàng nhất thời bị dọa nên mới lỡ chân trượt vào trong hồ nước. Nàng nhớ lúc đó khi nàng đang kinh sợ trong nước thì tam tỷ đưa ra muốn kéo nàng lên, khó khăn lắm mới với tới tay nàng, nhưng vì nàng quá sợ hãi, giãy dụa trong nước, tam tỷ thiếu chút nữa bị nàng kéo xuống luôn, tỷ ấy căn bản là không thể kéo nàng lên được, bị ngã phịch ra phía sau…….Vừa lúc đó mọi người chạy đến, thấy Tam tỷ ngồi trên bờ, lại thấy nàng…..Vì thế mọi người đều nghĩ Tam tỷ đẩy nàng xuống hồ.

Cuối cùng tất cả mọi người đều biết nàng ở chung với Tam tỷ, lại đem những lần nàng sinh bệnh trước đó đổ lên đầu Tam tỷ. Nàng sau khi tỉnh lại có giải thích cùng Tam ca và mẫu thân, nhưng không ai chịu tin cả….Còn đuổi nha hoàng thϊếp thân của nàng ra khỏi phủ, cấm nàng không được lại gần Đông Uyển nửa bước, từ sau lần đó, nàng cũng không có cơ hội nói chuyện cùng Tam tỷ.

………

“Ngọc nhi? Muội đang nghĩ cái gì mà thất thần vậy?” Thủy Huyền Việt khẽ lắc nhẹ thân thể của Thủy Băng Ngọc.

“A…Ca, thực ra lần đó muội bị bệnh không phải là do tam tỷ đâu.” Thủy Băng Ngọc phục hồi tinh thần, nhìn qua Thủy Huyền Việt rồi lên tiếng.

“Cái gì?” Thủy Huyền Việt nhất thời không phản ứng được gì. Ngọc nhi sao lại?

“Thật ra…” Vừa mở miệng muốn giải thích, nhưng Thủy Băng Ngọc lại bị đám người đang đi tới hấp dẫn tầm nhìn.

“Ngọc nhi?” Gọi nửa ngày cũng không thấy Thủy Băng Ngọc có phản ứng gì, Thủy Huyền Việt liền quay đầu ra sau nhìn, thấy người đang đến, cằm hắn thiếu chút nữa là cắm xuống đất….Đó, Đó không phải là Giang thiếu gia, người mà hắn luôn sùng kính sao? Sao lại có thể gặp người đó ở đây?