Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình

Chương 109: Ngủ một giấc không rời giường nổi

Nhớ cái quỷ, một khi lâm trận thì không hề kết thúc, đêm hôm qua cầu hôn hai người phóng túng đến hơn nửa đêm, cuối cùng ngay cả đi tắm cô cũng không có sức lực, cô trực tiếp hôn mê.

Nếu không phải bị hồi chuông điện thoại đánh thức, Diệp Đồng chỉ muốn nằm thẳng cẳng trên giường sau đó ngủ một giấc đã đời, mặc kệ tất cả.

Ở phương diện trên giường thường xuyên yếu thế, dù làm thế nào cũng chọc không nổi lão hồ ly này, Diệp Đồng cảm giác chính mình quá ngốc, hết lần này tới lần khác không nhớ mà đi tin tưởng lời ma quỷ của Lâm Túc.

"Đồng bảo, em nên dậy rồi." Lâm Túc nói bên tai Diệp Đồng: "Chúng ta về nhà."

"Thời gian không còn sớm."

"Cục cưng?"

Bên tai cực kỳ ồn ào, Diệp Đồng rúc vào trong ổ chăn sau đó cuốn chăn che đầu lại.

"..."

Vé máy bay đã đặt lúc 8 giờ sáng sớm nay, Lâm Túc liên tục dụ dỗ lừa gạt đều thất bại, Diệp Đồng ngủ một giấc thật sự dậy không nổi.

..........

Vì vậy mấy tiếng trước ba mẹ Diệp nhận được điện thoại của con gái, vừa đến 4 giờ chiều, đúng giờ lái xe chạy thẳng đến sân bay trong nội thành.

Lúc đầu đã nói 12 giờ có thể về đến nhà ăn cơm trưa, hai vợ chồng còn cố ý sáng sớm tinh mơ liền thức dậy đi mua thức ăn, bận rộn hơn nửa ngày cơm nước đều được nấu chính, kết quả con gái gọi một cú điện thoại đến nói đổi vé máy bay, cũng không sao, máy bay ngay khi hạ cánh, hai người bọn họ chỉ có thể kịp ăn cơm chiều.

Hôm nay con gái dẫn 'đối tượng' về nhà, gương mặt hiền lành của mẹ Diệp không giấu được vẻ mừng rỡ, ba Diệp thì ngược lại vẻ mặt nghiêm túc.

Đến sân bay, hai vợ chồng nhìn thấy cảnh tượng hối hả ở sân bay, mẹ Diệp đã quá quen thuộc bà đi tới vừa chờ đợi vừa hối thúc ba Diệp ở sau lưng:

"Ông Diệp, ông nhanh lên một chút được không, tụi nhỏ tới rồi."

"Bà gấp cái gì." Ba Diệp nói: "Còn 10 phút nữa."

"Có thể không vội à, đó là đại sự cả đời của con gái, còn nữa 'con rể' cũng tới." Mẹ Diệp kéo chồng mình bước nhanh về phía trước, tìm được cửa ra của hành khách bà kiển chân trông ngóng.

Ba Diệp thấy vợ mình cao hứng, thầm nghĩ cũng không phải chưa từng gặp, lần trước tết còn lấy thân phận khách quý tới nhà làm khách, bây giờ mới vài ngày, đã đem con gái bảo bối của ông... Ba Diệp không nói tiếng nào, đứng ở bên cạnh vợ kiên trì chờ đợi.

Qua 10 phút, trong đoàn người đông đúc đi ra ngoài xuất hiện hai dáng người cao gầy cực kỳ nổi bật, hai người tay trong tay, tư thế thân mật, thu hút đông đảo ánh mắt, nhưng một trong hai người mặt mày lạnh lùng khí thế quá mạnh mẽ khiến cho người qua đường không dám đến gần.

"Lâm Túc." Diệp Đồng vừa đi vừa lắc lắc cánh tay Lâm Túc: "Gặp ba mẹ em, chị có khẩn trương không?"

"Cục cưng, vấn đề này em hỏi rất nhiều lần rồi." sau khi mềm mỏng đến cứng rắn lôi Diệp Đồng thức dậy người kia vẫn cứ hỏi.

"Ở trước mặt ba mẹ em, không được gọi em cục cưng." Diệp Đồng sửa lời.

Lâm Túc thuận theo:

"Được."

Theo đoàn người đi chưa được mấy bước, từ trong biển người Diệp Đồng đã tìm được bóng dáng của ba mẹ mình, lại lắc người kia:

"Chị không khẩn trương?"

"Chị không khẩn trương, nhưng chị thấy em khá khẩn trương." Nếu hỏi tiếp, không khẩn trương cũng bị làm cho khẩn trương, dù sao chính thức gặp phụ huynh khó tránh khỏi sẽ có chút lo lắng, Lâm Túc vừa nghĩ vừa quay đầu qua, sát đến bên tai Diệp Đồng khẽ nói: "Đừng sợ, có chị ở đây."

"Em mới không sợ, đó là ba mẹ em, em lo chị sợ..." Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Lâm Túc, cô nhỏ giọng lại, lại bị Lâm Túc sửa sai: "Be mẹ em cũng là ba mẹ chị."

"Vậy hai người không nhận chị thì sao?"

"Sao không nhận. Em thường xuyên nói chị mơ tưởng, em nhìn xem chị lớn lên xinh đẹp, ba mẹ nỡ không nhận chị à?"

"..." Diệp Đồng không còn lời nào để nói, cô dỗi một câu "Bớt chảnh chọe."

Đi một đoạn, cách đó không xa chính là cửa ra, nhưng biển người đông nghẹt, Lâm Túc hơi nghiêng đầu:

"Chị nhìn thấy ba mẹ vợ rồi."

"Chỗ nào?" Diệp Đồng vừa nghe con tim không khỏi nhấc lên, không ngừng bận rộn nhìn xung quanh.

Trùng hợp, mẹ Diệp cũng nhanh chóng nhìn thấy hai người, vội vàng vẫy tay gọi 'Đồng bảo', Diệp Đồng vô thức ngoái nhìn về phía giọng nói kia, cách mấy bóng người miễn cưỡng nhìn thấy rõ ba mẹ cô, Diệp Đồng đi ra ngoài bước chân không khỏi nhanh hơn.

Mẹ cô hào hứng, sắc mặt ba cô ôn hòa cũng không phải quá rõ ràng, nhưng cũng đi tới sân bay đón hai người.

Lâm Túc nhìn thấy ba mẹ Diệp Đồng đi tới, cô cảm thấy vẫn nắm tay thì không quá thỏa đáng, định buông tay Diệp Đồng nhưng lại bị Diệp Đồng nắm thật chặt không buông.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lần này ý nghĩa không giống, Diệp Đồng nhìn thấy ba mẹ thì trong lòng bảy nổi ba chìm, nhưng tên đã bắn ra khỏi cung không thể thu lại, nhân lúc ba mẹ còn chưa đi đến phía trước cô hít sâu mấy hơi, hiện ra nụ cười tươi, nắm tay Lâm Túc đi đến trước mặt ba mẹ, từng chữ từng câu nói:

"Ba mẹ, con giới thiệu với ba mẹ, đây là bạn gái của con, Lâm Túc."

"..." Trực tiếp nói trắng ra cũng làm cho hai vợ chồng đồng thời sửng sốt.

Diệp Đồng dùng cùi chỏ huých lưng Lâm Túc, Lâm Túc nở nụ cười mang theo khiêm tốn đúng lúc chào hỏi:

"Chào chú chào dì."

Mẹ Diệp sớm đã chuẩn bị tâm lý, vừa quan sát Lâm Túc vừa mỉm cười gật đầu trả lời, bà vẫn nhiệt tình như bình thường:

"Được được được, chờ tụi con về nhà ăn cơm."

Mẹ Diệp vừa quay đầy đã thấy chồng mình không lên tiếng, ngấm ngầm đưa tay nhéo nhéo ông ấy, lúc này ba Diệp mới thể hiện ra dáng vẻ trưởng bối nhìn hai người, không lạnh không nhạt ừ một tiếng xem như trả lời. Mẹ Diệp cũng không quan tâm chồng, bà tiến lên nhận lấy vali trong tay Lâm Túc đưa cho chồng mình, một tay ôm con gái một tay ôm Lâm Túc, vẫn cười hiền lành dịu dàng.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

Lúc này hai trái tim xem như đã trở về chỗ cũ, Diệp Đồng và Lâm Túc nhìn nhau, Lâm Túc dùng ánh mắt trấn an lại cô.

Vừa rồi thẳng thắn giới thiệu Lâm Túc, trong lòng Diệp Đồng vốn dĩ có chút thấp thỏm nhưng lông mày mẹ cô hiện ra ý cười lóa mắt, hiển nhiên xem Lâm Túc như con gái, thân thiết trò chuyện, ba cô ừ một tiếng sau đó cùng người bên cạnh nhìn nhìn cũng không nói gì.

Thật ra hai người trước khi về nhà đã thảo luận qua vấn đề xưng hô, tạm thời gọi 'Chú dì', còn giới thiệu thân phận thế nào ngược lại không miệt mài theo đuổi, dù sao ba mẹ đã sớm biết quan hệ của hai người, không cần nói thế nào, huống chi Lâm Túc còn thường xuyên liên hệ với mẹ cô.... nhìn đi mẹ cô rất nhiệt tình với Lâm Túc, so với đợt tết vừa rồi cũng không giảm đi.

Diệp Đồng lôi kéo mẹ mình, như con nít mềm giọng làm nũng:

"Mẹ, mẹ nấu món ngon gì, cả ngày con vẫn chưa ăn, đói quá."

"Cả ngày chưa ăn?" Mẹ Diệp mở to mắt, quay đầu nhẹ giọng hỏi Lâm Túc: "Túc Túc, con đói bụng không?"

"..." Túc Túc? Diệp Đồng dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn mẹ mình.

"Dì, con vẫn ổn." Lâm Túc nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không có đói."

"Đứa nhỏ này, lần trước không phải gọi vậy? Tại sao bây giờ lại gọi dì?" Mẹ Diệp trực tiếp coi nhẹ con gái, trách Lâm Túc.

"Mẹ!"

"Ai ya." Mẹ Diệp vui mừng ra mặt: "Này mới đúng chứ."

"..."

Hai cha con nhìn dáng vẻ hai 'mẹ con' kia tình thâm, không lên tiếng.

Diệp Đồng nhớ ra mấy hôm trước gọi điện thẳng thắn với mẹ, cô kéo Lâm Túc xuống nước, Lâm Túc lại trực tiếp gọi một tiếng mẹ, ai biết hai người đã bí mật nói chuyện gì.

Trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng, nhưng trên mặt mẹ Diệp mang theo vui mừng cho dù ai nhìn cũng sẽ biết, tuy nói gần đây thông qua các con đường hiểu thêm về Lâm Túc, thậm chí sau tết bà tự mình liên lạc, thường xuyên trò chuyện này nọ, nhưng hôm nay lần thứ hai gặp mặt, Lâm Túc mang đến cho bà cảm giác khác lạ, giống như đeo lên chiếc kính có chọn lọc, nhìn thế nào cũng thuận mắt.

Ba Diệp biểu hiện rất lãnh tĩnh so với vợ mình mặt mày vui vẻ, ông cũng như rất nhiều người cha khác khi con gái dẫn 'đối tượng' về nhà khiến cho ông có cảm giác con gái bảo bối bị heo ủn, huống chi 'đầu heo' này còn là nữ...

So với lần đầu gặp mặt nhiệt tình, thái độ của ba Diệp đối với Lâm Túc lãnh đạm hơn rất nhiều, nhưng lần trước gặp mặt ba Diệp vẫn lưu vài phần hảo cảm với Lâm Túc, cũng không cố ý làm khó làm dễ, nhưng liên quan đến chuyện cả đời của con gái thì phải khác, ông phải giữ được tỉnh táo, không thể giống vợ hồ đồ.

Trên đường về nhà, ba mẹ Diệp từ đầu đến cuối đều nhìn thấy nhẫn trên ngón áp út của hai người... Hai vợ chồng thông qua tin tức tất nhiên cũng biết hôm qua hai người đã cầu hôn nhau....

Cùng nhau lên xe, mẹ Diệp ngồi ở vị trí lái phụ quay đầu lại nhìn con gái:

"Đồng bảo, sắc mặt con không tốt lắm, có phải ngồi mấy tiếng trên máy bay nên mệt mỏi?"

Tối hôm qua hơn nửa đêm cô mới có thể ngủ không mệt sao được, Diệp Đồng ngoan ngoãn gật đầu trả lời mẹ:

"Mẹ, lát nữa về nhà con ngủ bù."

"Cái đứa nhỏ này, không phải lại thức đêm làm việc chứ? Mẹ nói với con rất nhiều lần, người trẻ phải chú ý nghỉ ngơi, không được liên tục thức suốt đêm, công việc mỗi ngày đều làm không hết, kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng không thể quan trọng hơn cơ thể khỏe mạnh."

Bất luận mẹ Diệp nói gì Diệp Đồng cũng thuận theo trả lời, sau đó nhân lúc mẹ quay đầu đi, cô đưa tay chuẩn xác tìm được cánh tay Lâm Túc nhéo một cái, nhìn thấy Lâm Túc nghiêng đầu với vẻ mặt vô tội nhìn mình, Diệp Đồng vừa nhéo vừa trừng người kia.

Mấy người họ nói đông nói tây, nửa tiếng sau liền nhanh chóng đến nhà.

Bởi vì thân phận của Lâm Túc, Diệp Đồng còn tưởng rằng cô bảy dì tám sẽ xếp mấy vòng xung quanh, không ngờ về tới trong nhà vẫn bình yên.

Đã 5 giờ chiều, mẹ Diệp chuẩn bị cơm tối để cho con gái dẫn 'con rể' tương lai lên lầu nghỉ ngơi một lúc. Lâm Túc luôn dùng kính ngữ với ba mẹ Diệp Đồng, lễ nghi gia giáo đều chu đáo khiến cho người ta không thể tìm ra được chút lỗi nào, lời nói khiêm nhường khiến người vui vẻ nhưng khi cô đi theo sau Diệp Đồng khi cô còn chưa bước lên bậc cầu thang, bên cạnh truyền tới tiếng của ba Diệp, Lâm Túc đã bị gọi đi, ba Diệp bảo nói chuyện tâm sự gì đó.

"Mẹ, tình hình ba con thế nào?" Diệp Đồng không thể làm gì khác hơn là đi hỏi mẹ.

"Đứa con ngốc này, yên tâm đi." Mẹ Diệp nhéo nhéo chóp mũi con gái: "Ba con chỉ là muốn khảo nghiệm Túc Túc chút thôi."

"Sẽ không xảy ra chuyện gì hả mẹ." Diệp Đồng cảm thấy hôm nay ba cô nghiêm túc một cách khác lạ, đặc biệt là đối với Lâm Túc ông càng xụ mặt.

"Mẹ, ba con đồng ý?"

Mẹ Diệp nở nụ cười:

"Mẹ cũng không biết có đồng ý hay không, nhưng sáng hôm nay ba con triệu tập đại hội dòng họ, còn mời tộc trưởng tới, ba con nói, chuyện nhà mình ai cũng không được nhúng tay vào, ai dám nhúng tay ông ấy trở mặt với người đó."

Diệp Đồng mở to mắt: "Mẹ, ba con thật sự nói vậy?" Thảo nào trong nhà bình yên không có một họ hàng nào.

"Thật đó." mẹ Diệp cưng chìu cốc lên trán con gái: "Đó là ba ruột của con."

Diệp Đồng ôm cổ mẹ mình, vô cùng thân mật cọ cọ mặt mẹ mình, giọng mềm mỏng:

"Xác nhận không có sai, là ba ruột của con!"

Mẹ Diệp xoa đầu con gái, giọng có chút cảm khái: "Đồng bảo ngốc, con thích thì..." bà ngừng lại, thở dài: "Quên đi quên đi, đều là mệnh, mẹ cũng không cưỡng cầu, chỉ cần con hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi."

"Mẹ." Diệp Đồng nhẹ giọng nói: "Bây giờ con rất vui vẻ hạnh phúc."

Giọng mẹ Diệp dịu dàng mềm mỏng:

"Mệt không, con nhìn quầng thâm mắt của con cũng không giấu được, còn cười ngốc, mau đi ngủ một lát đi."

"Phía ba con..."

"Được rồi, mẹ sẽ giúp con quan sát, không có chuyện gì, con yên tâm ngủ đi." Mẹ Diệp hối thúc con gái lên lầu.

"Cám ơn mẹ."

Diệp Đồng thở phào, xem ra ba cũng đồng ý việc hôn sự này, chỉ là thiếu chút khảo nghiệm, cô nghĩ nên cho Lâm Túc nếm chút mùi đau khổ cũng tốt, để báo thù tối hôm qua bị đè ép đến đau lưng đến bây giờ eo cô vẫn chua xót, hai chân mềm nhũn.

Về phần ba cô cùng Lâm Túc, muốn thông qua khảo sát của ba vợ thì tiếp chiêu thôi... Diệp Đồng hoàn toàn không lo lắng, lão cáo già rất tinh ranh, thành thật mà nói, ba cô có vẻ cũng không phải đối thủ.

Phòng ngủ lầu 3, Diệp Đồng vừa nhìn thấy giường liền ngáp liên tục, mấy ngày nay thiếu ngủ trầm trọng, dính giường chưa đến một phút đồng hồ liền ngủ.

Một giấc này không biết ngủ bao lâu, có lẽ vì là ở nhà, Diệp Đồng ngửi thấy mùi vị gia đình toàn thân đều thả lỏng, ngủ rất say.

Một giác đến trời tối đen nhưng có thể ngay cả mơ cũng nhớ tới Lâm Túc, Diệp Đồng ngủ 2 3 tiếng đã bổ sung đủ, thi thoảng giơ tay sờ sờ bên cạnh, sờ không thấy người dần dần mở mắt, mở đèn vừa nhìn thời gian đã 8 giờ tối.

Diệp Đồng rửa mặt xong xuống lầu, mẹ Diệp trùng hợp nhìn thấy con gái:

"Đồng bảo, dậy rồi, mẹ vừa định đi gọi con."

"Mẹ vất vả rồi." Diệp Đồng tiến tới ôm lấy mẹ mình: "Ba con đâu?"

Diệp phu nhân vỗ vai con gái, cười dịu dàng:

"Yên tâm yên tâm, vẫn tốt mà, ba con cùng Túc Túc đang uống rượu.

"..." Uống rượu?

Với tửu lượng của Lâm Túc?!

-----------Hết chương 109---------