Chén mua là thật.
Sau khi hết giờ làm, Lâm Túc và Tiêu Tử Ngọc cố ý đi một chuyến tới siêu thị, chọn chọn lựa lựa tìm giống như đúc của Diệp Đồng.
Phải biết rằng Lâm Túc con người này không vào siêu thị nhưng lúc này vào siêu thị thì quen thuộc như nhà mình, ngay cả chén để chỗ nào đều biết rõ ràng.
Tiêu Tử Ngọc trợn mắt há miệng, đi theo sau Lâm Túc, cùng Lâm Túc lang thang trong siêu thị.
Buổi tối siêu thị đông người náo nhiệt, Lâm Túc xuất hiện nhanh chóng thu hút đông đảo ánh nhìn bên cạnh, vóc người cân xứng cao gầy, trong lúc giơ tay nhấc chân từ trong xương cốt toát ra sự dịu dàng uyển chuyển, không che dấu được khí chất cao quý, xuyên qua đám đông xung quanh thật sự không hợp.
Tiêu Tử Ngọc thở dài nhân lúc Lâm Túc dừng bước nên tiến tới bên cạnh, mặc dù có chút không đành lòng nhưng cô vẫn nên nói ra sự thật tàn khốc:
"Lão bản, chén của ngài thật sự có thể không cần bồi thường đó."
"Mua sắm rất tốt." Lâm Túc không giống như Tiêu Tử Ngọc xoắn xuýt có nên bồi thường hay không, lần trước cùng Diệp Đồng đi mua thức ăn, lần này chỉ có thể mượn cơ hội mua chén để trải nghiệm lại cảm giác đã lâu chưa từng có.
"Chị vui vẻ là được." Tiêu Tử Ngọc ngẩn tò te trả lời một câu, bá đạo đơn thuần đi dạo siêu thị, quả thật lần đầu tiên trải nghiệm.
Tiêu Tử Ngọc làm thư ký thân cận kiêm bạn bè của Lâm Túc, đương nhiên biết tất cả về Lâm Túc, cô nhìn Lâm Túc mua chén chăm chú như vậy, trong lòng không khỏi thở dài.
Ở trong mắt cô, Diệp Đồng là cô gái tốt, năng lực học tập rất mạnh, vô luận là vẻ ngoài hay tính cách hầu như không thể soi mói, quan trọng nhất là nguyện ý bao dung tất cả cho Lâm Túc, hơn nữa cô toàn tâm toàn ý vì Lâm Túc mà suy nghĩ, nói tiếp cũng ngốc.
Lúc này rất bội phục sự xuất hiện của Diệp Đồng đã âm thâm thay đổi cách sống của Lâm Túc. Giá trị con người Lâm Túc rất cao tiền-ăn-mặc-ở-đi lại đều không thiếu, tất cả đã có người chăm sóc, nhưng từ khi cùng Diệp Đồng bên nhau, Lâm Túc bỏ đi cách sống vốn có.
Bởi vì hoàn cảnh sinh ra cả sự từng trải cùng quan niệm sống và tuổi tác chênh lệch nhau, cho nên các phương tiêu dùng, tiền tài, tam quan đều có sự bất đồng, nhưng Lâm Túc sẽ hạ cái tôi mình xuống, tôn trọng Diệp Đồng, làm hết sức để tiến gần đến cuộc sống của Diệp Đồng, mà Diệp Đồng cũng cố gắng kéo gần sự chênh lệch, bao dung lý giải lẫn nhau vì vậy sau này ở chung rất ít khi mâu thuẫn.
Tỷ như Diệp Đồng đi siêu thị mua thức ăn, Lâm Túc sẽ đi cùng cô, hỗ trợ cầm đồ giúp, cũng không cảm thấy chuyện mua thức ăn là phiền phức hay là loại chuyện cô không muốn làm. Diệp Đồng thích tự mình xuống bếp, Lâm Túc sẽ chủ động giúp, Diệp Đồng quét dọn vệ sinh, Lâm Túc cũng sẽ theo giúp, tuy rằng thường xuyên bị Diệp Đồng ghét bỏ vì làm không tốt nhưng cô vẫn thích, cảm thấy đó mới là sống.
Nhưng sau khi Diệp Đồng rời đi, không ai làm những món ăn gia đình cho Lâm Túc ăn nữa, cũng không ai quét dọn vệ sinh, càng không có người vừa ghét bỏ Lâm Túc là người cái gì cũng không biết lại chê cười Lâm Túc là sát thủ nhà bếp.
Cũng không lâu lắm, Lâm Túc lại khôi phục cuộc sống vốn có, ngày ngày tuy rằng tốt đẹp nhưng khiếm khuyết niềm vui, cô chưa bao giờ vào lại siêu thị ồn ào cũng không làm việc nhà, lại càng không rửa chén.
Diệp Đồng bất ngờ rời đi, là đả kích rất lớn với Lâm Túc, ý chí sa sút một khoảng thời gian. Tiêu Tử Ngọc đến giờ vẫn không có cách nào tưởng tượng, năm ấy không biết Diệp Đồng chịu đựng bao nhiêu sự tuyệt vọng mới quyết định không từ mà biệt, cũng không cách nào tưởng tượng Lâm Túc tan tầm về nhà đối mặt với kết quả đó thế nào.
Rõ ràng hai bên đều không sai, một hiểu lầm lúc nào cũng có thể tháo rỡ, lại nhất định phải dằn vặt nhau, vậy chỉ trách trước đây hiện thực quá tàn khốc, tạo thành kết cục không cách nào cứu vãn được.
Nếu hai người đều buông xuống, hoặc bên cạnh đều có niềm vui mới vậy thì mọi người đều vui mừng, nhưng trong lòng hai người chỉ có đối phương..
Tiêu Tử Ngọc nhìn Lâm Túc đang đếm chén, từng cái từng cái cẩn thận đặt vào xe đẩy, thấy trên mặt Lâm Túc là nụ cười nhàn nhạt, nghĩ Lâm Túc những năm nay không dễ dàng, trong lòng chua xót, cô xoay lưng đi không dám nhìn Lâm Túc, lấy điện thoại ra gởi tin nhắn cho La yêu nghiệt: "Tổng tài và tổng giám dịu dàng của mình, khi nào mới có thể hòa thuận như lúc ban đầu?"
Không chỉ cô quan tâm Lâm Diệp, người bên cạnh biết chuyện Lâm Diệp cũng đều quan tâm.
Một phút đồng hồ sau, La Hoan rất nhanh trả lời: "Hai người buông xuống cũng chính là bắt đầu."
Tiêu Tử Ngọc không nói gì, đến khi nào hai người họ mới có thể buông xuống, thái độ của Diệp tổng giám đối với lão bản nhà cô trước sau đều ôn hòa, lão bản cũng không chút hoang mang, xác suất thành công lại không quá lớn.
Nửa tiếng sau, rốt cuộc mua xong 40 cái chén phải bồi thường, hơn 5kg. Lâm Túc xách không được, Tiêu Tử Ngọc cũng không xách nổi, cuối cùng vẫn là nhờ nhân viên siêu thị giúp hai người đem lên xe.
Lái xe về đã 7 giờ tối, Lâm Túc nhận được điện thoại của người nhà, bảo cô về nhà ăn cơm tối nên không có trở về phòng của mình, mà nhờ Tiêu Tử Ngọc quay đầu xe về nhà một chuyến.
Lúc nói chuyện phiếm, Tiêu Tử Ngọc chợt nhớ tới một chuyện quan trọng:
"Lão bản, lịch trình thứ 2, Diệp tổng giám đi chung với ngài đến xưởng trang phục."
Lâm Túc cũng không bất ngờ, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ chọc người, khẽ Ừ.
Cửa sổ xe kéo xuống một nửa, gió đêm thổi vào lạnh đến thấu xương, lại làm cho đầu óc người khác tỉnh táo, tóc bên thái dương của Lâm Túc bị gió lạnh thổi lay động, cô mím môi, giữa chân mày nhíu lại, tay phải buông xuống, những đầu ngón tay tinh tế điểm trên đùi.
"Lão bản, hôm nay Diệp tổng giám tâm trạng không quá tốt, ngài có muốn hỏi thăm chút không?"
Tiêu Tử Ngọc không nghe thấy Lâm Túc nói, cười khan vài tiếng tiếp lời:
"Hai người là bạn hợp tác, em cảm thấy quan tâm nhau một chút cũng không có gì."
Nghe cũng có đạo lý, nhưng Lâm Túc không muốn cho Diệp Đồng quá nhiều phiền phức, hoặc ép cô quá chặt, lần này mượn lý do công việc tiếp cận Diệp Đồng cũng không quan minh chính đại, quá bị phản cảm.
Nhưng cái gì cũng không làm thì càng không có được sự chú ý, tới gần một cách phù hợp mới có thể hòa hoãn quan hệ, Lâm Túc suy nghĩ, quyết định lên "dây cót" mở wechat Diệp Đồng thăm dò một chút.
Trong một phút đồng hồ, gõ xuống hàng chữ, không gì ngoài hỏi thăm có phải hôm nay tâm trạng không tốt phải không, sau đó Lâm Túc xóa bỏ câu hỏi hời hợt đó, chỉ gởi đi hai chữ: "Đồng Đồng."
Lâm Túc không biết Diệp Đồng đang làm gì, càng không biết hôm nay Diệp Đồng đã gặp phải chuyện gì, Diệp Đồng sau khi rời khỏi công ty cảm xúc tuột xuống rất thấp, Kỷ Hoài Thu nhìn thấy Diệp Đồng giậm chân,cơm tối xong cũng không rửa chén, kéo cô đi tới quán bar trong giới thả lỏng tâm trạng.
Dù sao ngày mai mọi người cũng không phải đi làm, tối nay quẩy thôi, Kỷ Hoài Thu gọi một đám bạn bè tới bồi Diệp Đồng thả lỏng, ở quán bar nhất định sẽ uống rượu, cảm xúc cần phải trút ra nên Diệp Đồng bị mời rượu nhiều nên cũng uống một ít, bởi vì có Kỷ Hoài Thu ở đây, cô cũng không lo lắng, tùy ý tận hứng thỏa thích, lúc này tự nhiên nhận được một tin nhắn "Đồng Đồng" không rõ ràng từ Lâm Túc.
Là người tính cách lại ôn hòa dịu dàng, trước đó bị người phụ nữ đê tiện kia cách ứng*, tức giận bị đè nén, vừa nhận được tin nhắn của bạn gái cũ không rõ ràng, đổi lại là ai cũng không nhịn được tức giận.
*Cách ứng /膈应/ một từ vựng tiếng Trung. Có nghĩa là ghê tởm, không thoải mái nhưng không đến mức nôn mửa. Thường được sử dụng ở miền Nam và Bắc Trung Quốc.
Vì vậy Lâm Túc vừa gởi tới chưa được nửa phút, điện thoại liền hiện lên chữ "Đồng", cô ngây ngốc vài giây, bắt máy sau đó nhanh chóng truyền tới đủ các loại âm thanh ồn ào ầm ĩ cùng với giọng tức giận:
"Lâm Túc, tên lừa gạt!"
Thậm chí Lâm Túc chưa kịp phản ứng bên kia đã kết thúc cuộc trò chuyện, gọi lại thì bị đối phương tắt máy, gọi lần nữa thì khóa máy.
WOW, Tiêu Tử Ngọc rõ ràng nghe thấy Diệp Đồng mắng bá đạo tổng tài là tên lừa gạt:
"Lão bản, Diệp tổng giám ở quán bar sao? Nghe ra tâm trạng thật sự không tốt, hơn nữa khả năng còn có liên quan đến chị."
"Em tra xem họ ở quán bar nào." Buổi chiều Diệp Đồng lên xe Kỷ Hoài Thu, Lâm Túc đã đoán được Kỷ Hoài Thu mang Diệp Đồng đi.
"Được." Tiêu Tử Ngọc vừa gọi điện thoại vừa nói: "Chủ động gọi điện qua chửi, hơn nữa còn uống rượu, lão bản, chị suy nghĩ kỹ xem, hôm nay thật sự không chọc Diệp tổng giám giận chứ?"
Lâm Túc ngưng mi:
"Không có."
Giọng quả quyết nói. Tiêu Tử Ngọc nói với điện thoại vài câu liền tắt máy, lắc đầu:
"Trong vòng nửa tiếng, tra được kết quả cho chị."
"Chị cũng đừng lo lắng, Diệp Đồng lớn như vậy, biết làm sao chiếu cố chính mình, huống chi còn Kỷ Hoài Thu bên cạnh em ấy."
"Ừm." Lâm Túc trả lời, tâm trạng lại bị cuộc gọi khi nãy làm nhiễu loạn, yên lành thì Diệp Đồng sẽ không đi quán bar, mặc dù biết người kia không có việc gì nhưng chung quy không an tâm.
Lúc nói chuyện, lái xe tiến vào tiểu khu, dừng ở trước một biệt thự ba tầng.
Tiêu Tử Ngọc cảm thấy bá đạo tổng tài cần xe, vì vậy cô để xe lại, đón xe khác về nhà.
Lâm Túc vào nhà, vừa thay dép bông xong, một bóng người hoạt bát nhào tới cô:
"Cô cô, người đã về rồi!"
Cháu gái nhỏ hào hứng chạy tới, nhào vào lòng cô, Lâm Túc ôm cháu gái tư thế vững vàng, giơ tay không khách sáo nhéo mặt cháu gái:
"Ranh con, buổi chiều ở công ty cãi nhau với người ta làm gì?"
Lâm Sanh chu miệng:
"Không có nha."
"Còn nói không có, cô cô đều nghe thấy hết." Lâm Túc khẽ cười, quát quát chóp mũi thanh tú của cháu gái, dắt tay đi tới phòng ăn.
Cháu gái nhỏ là một tay Lâm Túc nuôi lớn, kém cô 10 tuổi, cháy gái từ nhỏ đã kề cận cô, so với mẹ ruột càng thân hơn, Lâm Túc ở nhà cũng cực nuông chiều cháu gái.
Cạnh bàn ăn có một đôi nam nữ ngồi ngay ngắn, đích thị là anh và chị dâu, hai vợ chồng đều là giáo sư đại học, nửa đời người dạy dỗ người, học thức uyên bác, nhẫn nại vô cùng. Lâm Phong là giáo sư khoa sử, tướng mạo tuấn tú, đeo kính vàng, toát ra khí chất ôn văn nho nhã. Mà Lâm phu nhân là giáo sư ngành kinh tế, qua tuổi năm mươi nhưng bảo dưỡng tốt, phong thái uyển chuyển, toát ra khí chất thư hương thanh cao cao quý.
"Anh hai, chị dâu."
"A Túc đã về rồi." Lâm Phong vừa cười vừa quay đầu nhìn Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân nhận được ám chỉ, đứng lên nghênh đón Lâm Túc, nắm tay cô, ánh mắt hàm chứa oán trách:
"Đứa nhỏ này rốt cuộc chịu về nhà rồi, em xem cơm nước sắp lạnh luôn, mọi người đều chờ em."
Lâm Túc nở nụ cười:
"Chị dâu tự mình xuống bếp, làm sao em dám không trở về nhà."
Sau đó người một nhà ngồi xuống ăn cơm, bầu không khí bàn ăn rất ấm áp. Cháu gái nhỏ khá hoạt bát, có cái miệng muốn mưa có mưa muốn gió có gió của cháu gái, chọc cả nhà cười không ngừng, Lâm gia gia giáo mặc dù nghiêm nhưng gia phong hòa thuận, không giống các nhà giàu khác tranh quyền đoạt lợi, tương đối chú trọng năng lực giỏi giang, dù thân là con trai trưởng Lâm Phong theo văn bỏ thương, để Lâm Túc thừa kế xí nghiệp.
Rất nhanh cơm nước xong xuôi, người một nhà ngồi ở sofa nói chuyện phiếm, Lâm Sanh dựa vào lòng cô cô không chịu đi, làm nũng tới lui, Lâm phu nhân nhìn không được xách lỗ tai con gái:
"Ba mẹ nói chuyện với cô cô con, con nít đi lên lầu ngủ."
Đuổi con gái đi, Lâm Phong nghiêm túc đẩy kính, nhìn em gái mình, không nói lời thừa trực tiếp vào vấn đề:
"A Túc, nghe nói cô bé kia quay về công ty?"
Chuyện hai người năm đó ở nhà ầm ĩ không gỡ được, ba kiên quyết không đồng ý, anh hai chị dâu đều rõ ràng, Lâm Túc cũng không giấu diếm anh chị, gật đầu cũng không nói gì.
Quả thật nghiệt duyên, quanh đi quẩn lại tránh cũng không tránh được, Lâm Phong che mặt thở dài, ánh mắt nhìn về phía Lâm Túc chất chứa yêu thương:
"Đã lâu như vậy vẫn chưa buông xuống sao?"
Lâm Túc trầm mặc, trên mặt hiện ra nụ cười khẽ:
"Không có gì gọi là buông xuống hay không, trước sau đều là kết quả này."
"Vẫn có thể thay đổi chứ?"
"Anh nói không sai." Lâm phu nhân đứng lên đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Túc, thân mật kéo tay Lâm Túc, nhẹ giọng nhẹ lời nói:
"A Túc, ba đã qua đời, không ai ép em, chị với anh em cũng không ép em, nếu như em thật sự thích cô bé kia, em cùng cô bé đó giải thích rõ ràng, cô bé đó sẽ tha thứ cho em, nếu trong lòng em vẫn còn người ta, tốt hơn là, hai đứa có thể một lần nữa bắt đầu."
Lâm Phong phụ họa cho vợ mình:
"Đúng vậy, dù sao chúng ta đều thoáng, không giống ba cố chấp, chỉ cần hai đứa sống tốt là được."
Nhớ tới năm ấy em gái chống lại ba chịu dày vò cay đắng, Lâm Phong cắn răng, nhìn Lâm Túc không phản ứng gì, vỗ ghế sofa trừng mắt với cô, giọng gấp gáp:
"Em cũng không thể cả đời thắt cổ ở một thân cây, em tìm người phụ nữ khác ngoài đứa bé kia cũng được."
"Nói bậy gì đó." Lâm phu nhân bị lời của chồng chọc tức mà cười, cầm gối ở sofa đánh tới Lâm Phong:
"Anh làm như vậy có khác gì ba, A Túc thích ai là quyền lợi của em ấy, anh lão điên khùng này đừng quan tâm, có giỏi đi quan tâm con gái anh á!"
Con gái giống cô cô thích con gái, kỳ nghỉ Trung thu đem về "con dâu" cho hắn, mấu chốt là "cha vợ" của con gái tới giờ còn chưa đồng ý, Lâm Phong bị lời của vợ làm nghẹn, nói lẩm bẩm vài tiếng rồi không nói nữa.
Lâm Túc biết anh chị vì tốt cho cô, cô cười với họ lời còn chưa kịp nói điện thoại chợt rung lên, cô lấy ra nhìn là tin nhắn của Tiêu Tử Ngọc:
"Lão bản, quán bar Thời Manh, Diệp tổng giám uống nhiều rồi, mau tới!"
Lâm Túc biến sắc, đứng lên cầm áo khoác mặc vào, bỏ lại một câu rồi vội vàng rời đi:
"Anh hai chị dâu, em còn có việc, em đi trước."
Đã trễ như thế này còn có việc gì, Lâm Phu nhân vội đứng lên đưa Lâm Túc ra ngoài, chỉ có thể cam chịu và lo âu nhìn cô lên xe, lái xe biến mất trong đêm tối, lúc này mới xoay người đi vào, ngồi bên cạnh Lâm Phong:
"Anh nói xem tính cách con bé giống ai?"
"Còn phải nói." Lâm Phong kiêu ngạo ngồi thẳng lưng, cười ha hả nói: "Nhất định là giống anh, anh là anh ruột con bé."
"Nói bậy." Lâm phu nhân chọt trán Lâm Phong.
"Anh lão khùng điên, giống con gái anh không biết xấu hổ."
Lời này vừa dứt, hành lang chợt ló ra một cái đầu, giọng yếu ớt:
"Mẹ bảo bối, con có phải cô cô nhặt được không?"
"..."
9 giờ tối, ngọn đèn thành phố yếu ớt, một chiếc xe màu đen có rèm che hòa vào dòng xe cộ, Lâm Túc lái xe chạy tới quán bar Thời Manh.
Quán bar Thời Manh vốn là quán bar trong giới nổi tiếng, mở rất nhiều năm, lão bản là con gái, tuổi tác xấp xỉ Lâm Túc, nhiều năm trước có duyên ở bữa tiệc cô và nữ lão bản của quán bar này quen biết.
Thỉnh thoảng Lâm Túc cũng sẽ đi tới quán bar Thời Manh, không nhiều bởi vì không thích quán bar ồn ào náo nhiệt, ở bên trong còn là người trong giới, cô đến sẽ bị đủ loại phụ nữ quyến rũ. Lâm Túc tài mạo song toàn, nam nữ ăn thông, người theo đuổi nam nữ già trẻ đều có, con gái nhào tới cô nhiều vô số kể, hoa đào thối rữa nhiều đóa nở, thật ra cô đối với lần này cũng phiền nhưng không phiền lắm.
Lão bản quán bar biết Lâm Túc sắp tới, tự mình ở cửa tiếp đón, Lâm Túc vừa xuống xe, người phụ nữ xinh xắn áo dạ khoác ngoài bước qua nghênh đón, ôm lấy tay Lâm Túc vừa cười vừa nói:
"A Túc, hơn nửa năm cậu không có tới, đêm nay ở chơi."
Lâm Túc gật đầu, rút tay ra:
"Mình có việc, không cùng cậu ôn chuyện được."
"Cậu gấp cái gì, người cũng không chạy." Dư Văn Tú bất đắc dĩ lắc đầu cười, bước nhanh đuổi theo bước chân vội vã của Lâm Túc: "Tử Ngọc đã nói với mình, mình dẫn cậu tìm em ấy, cậu yên tâm, cô bé đó tửu lượng rất tốt, chính là loại ngàn ly không say."
Lâm Túc bước chân liên tục, nghe người kia nói thế liền nhíu mày:
"Dẫn mình tìm em ấy."
"Được được được."
Vừa vào quán bar, âm thanh vang dội, ánh sáng đủ màu sắc kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Lâm Túc nhắm mắt lại, Dư Văn Tú kéo Lâm Túc tới ngồi ghế dài ở một góc bên cạnh.
Dư Văn Tú chỉ chỉ:
"Cậu nhìn kìa, cô bé xinh đẹp rất biết uống, có phải cậu đả thương lòng con gái nhà người ta? Mình để ý em ấy rất lâu, tửu lượng không tệ, thực thú vị."
Xung quanh ghế dài mười mấy người, Lâm Túc liếc nhìn sang, mấy gương mặt quen thuộc, nhìn thấy Kỷ Hoài Thu dựa vào Diệp Đồng, mặt đỏ tới mang tai bưng ly rượu cười hì hì đưa qua cho Diệp Đồng uống.
Đèn ngũ sắc chiếu xuống, cách đó không gần không xa, Lâm Túc rõ ràng nhìn thấy gương mặt Diệp Đồng đỏ ửng, cô không có từ chối rượu của Kỷ Hoài Thu, nhận lấy ngửa đầu uống hết, trong miệng còn nói gì đó, quá ồn ào, cô không nghe rõ.
Lâm Túc không vội nhưng muốn biết Diệp Đồng lẩm bẩm cằn nhằn cái gì, vì vậy chậm rãi đi về phía ghế dài, lần này nghe thấy rõ ràng, Diệp Đồng giọng đứt quãng truyền tới.
"Cáo già tên lừa gạt... Chuyên gạt người, gạt tình cảm người ta... Hoài Thu cậu nói xem, cáo già gạt tình cảm có đáng đánh một trận không..."
----------------Hết chương 27------------