Lúc này, Diêu Linh thì thào,
“Này con người, có thể nói cho ta biết điểm bù ánh sáng là gì không? Nói ra thì ta sẽ bỏ qua, còn nếu không thì ta sẽ ăn thịt hết các ngươi.”
Cô lưu loát tuôn một tràng dài như vậy khiến Phó Hằng đâm hoài nghi có phải cô nhóc này vẫn chưa ngủ không, nhưng quan sát kỹ thì thấy cô đúng là đã ngủ thật, chắc là đang nằm mơ.
Phó Hằng nhìn người dưới trăng, tim mềm nhũn ra, giảng giải cho cô,
“Điểm bù ánh sáng là cường độ ánh sáng mà ở đó cường độ quang hợp và cường độ hô hấp bằng nhau.”
Vừa dứt lời thì nhận ra cô đã chìm sâu vào giấc ngủ, không định đáp lời anh nữa.
Phó Hằng bật cười, cô thế mà trong mơ còn muốn học hỏi. Sau đó bất giác nhớ lại ngày xưa, cô từng viết lên sách giáo khoa rằng,
“Đầu có thể rơi, máu có thể đổ, chỉ có sách vở của Phó Hằng là không thể bỏ.”
Nụ cười trên môi Phó Hằng chợt vụt tắt, sắc mặt anh hơi tái đi. Vì cô đang bị bệnh nên anh mới có được cơ hội này, nếu đầu óc cô vẫn còn minh mẫn có lẽ cả đời cũng không muốn nhìn thấy anh đúng không? Lại càng không thể giống như bây giờ, cười với anh, cùng anh nói chuyện phiếm …
Anh không khỏi cảm thấy mình thật bỉ ổi.
Phó Hằng im lặng một hồi, sau đó dém chăn cho cô rồi lấy món đồ ban ngày y tá đưa cho anh ra.
Vị y tá mới vào đây làm là trợ lý riêng của anh.
Phó Hằng nhẹ nhàng xoa cổ tay cho cô, trên đó bị bầm một mảng lớn.
Động tác của anh rất nhuần nhuyễn, dù nhiều năm đã trôi qua mà vẫn thuần thục như cũ.
Bôi thuốc cho cô xong anh mới quay về giường của mình, nằm xuống.
Phó Hằng lắng nghe tiếng hít thở của người bên cạnh, cảm thấy thật bình yên.
Ngày hôm sau, Diêu Linh mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó nhận ra bạn cùng phòng còn chưa dậy.
Anh ngủ rất ngay ngắn, khuôn mặt vốn tràn đầy tính xâm lược nhưng vì mắt đang nhắm, cộng thêm hàng mi dài nên mềm mại đi không ít.
Diêu Linh chống cằm, ngồi ở mép giường, ngắm nghía anh người yêu cũ.
Năm đó rốt cuộc cô làm sao cua được anh vậy? Thật ra giờ nghĩ lại, cô cảm thấy đám nữ sinh hồi xưa ngứa mắt cô cũng đúng.
Uầy, cô phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tìm ra lý do khiến anh bị bệnh, rồi mang anh ra khỏi đây. Dù sao cô cũng kiếm ra tiền, đến lúc đó cô sẽ giúp anh chữa bệnh. Cô sẽ cố gắng bôn ba kiếm tiền, anh chỉ việc ngoan ngoãn ở nhà xinh đẹp như hoa, chờ cô về là đủ rồi.
Diêu Linh ở đây lâu như vậy, tất nhiên thấu tỏ, những người được đưa vào đây đều đã bị người nhà bỏ rơi. Nhưng họ vẫn còn lương tâm nên mới tìm tới đây, chi phí ở đây không đắt đỏ, họ không những rảnh nợ mà lòng cũng thanh thản:
anh xem tôi đã chi tiền thuê người chăm sóc nó, anh còn muốn thế nào nữa?
Vì thế, khi Phó Hằng tỉnh lại liền bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn anh trông rất gian.
Phó Hằng:
“…..”
Anh bỗng nhớ hồi họ yêu nhau cũng có lần cô nhìn anh với ánh mắt kiểu đó rồi giây kế tiếp
chợt hôn anh một cái, hôn xong liền bỏ chạy.
Vì thế, tai Phó Hằng đỏ lên, mong chờ hành động tiếp theo của cô.
Sau đó anh thấy Diêu Linh nhảy nhót, ngâm nga,
“Mặt trời đã lên cao ~ Tôi cười với con người ~ Chim nhỏ hỏi mới sáng sớm, sao cậu lại cười với con người? Vì con người ở đây đẹp nhất ~”
Sau đó đi rửa mặt.
Phó Hằng:
“………”
Khi bữa sáng được đưa đến, Diêu Linh thoáng kinh ngạc. Điểm tâm hôm nay có phải có chút quá tốt không? Trước kia đều là cháo rau cải, nay lại đổi thành bánh bao, trứng gà, còn có thêm một chén cháo thịt nạc.
Cái này không quan trọng, quan trọng là khi Diêu Linh gắp cái bánh bao đưa lên nhìn thì thấy lớp vỏ bánh mỏng như cánh ve, đến mức cô còn nhìn rõ được cả nhân thịt và nước sóng sánh bên trong….. Thoạt trông có vẻ không giống mấy món thông thường, hơn nữa…… chắc cũng không rẻ?
Nhưng mà, là một bông hoa ăn thịt người có văn hóa lại không màng thế sự, cô đâu cần hỏi nhiều làm gì.
Diêu Linh bắt đầu ăn.
Vừa cắn một miếng cô liền thấy cảm động phát khóc. Trời ơi! Hai tháng ở đây, lần đầu tiên cô được ăn đồ ăn ngon như vậy.
Quá hạnh phúc!
Phải kiềm chế! Phải kiềm chế! Mình là một bông hoa ăn thịt người, không thể cư xử như người phàm mắt thịt được, vị y tá này là người mới tới, không giống như những người cũ đã tin chắc mình bị điên, cho nên mình phải bình tĩnh.
Vì thế, dù Diêu Linh đã bị đồ ăn ngon mê hoặc đến mức muốn lăn lộn trên giường nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ như đang nhai sáp, chẳng thiết tha gì.
Song người nào đó nhai sáp mà cũng nhai hết một cái bánh bao, một trái trứng gà và một chén cháo thịt nạc.
Phó Hằng thở phào nhẹ nhõm, ăn nhiều thế là tốt.
Có điều khi cô cúi đầu ăn thì để lộ xương quai xanh rất bắt mắt. Phó Hằng nhớ khi xưa cô tìm mọi cách để giảm béo chính là vì muốn có xương quai xanh như thế này.
Mai mốt cô khỏi bệnh thấy bản thân gầy như vậy, còn có xương quai xanh nhất định sẽ rất vui.
Y tá mới tới là một người thanh niên hơi mập mạp, tên là Dư Ôn, trông có vẻ lịch sự nhã nhặn. Khi bọn cô ăn xong, anh ta liền dọn dẹp chén đũa.
Sau đó dẫn bọn cô ra ngoài phơi nắng.
Diêu Linh ra tới nơi mới phát hiện chỗ bọn cô hay ngồi giờ đã có thêm hai cái ghế nhỏ.
Diêu Linh:
“…..”
Ai hay dữ ta? Ai vậy?
Mỗi lần cô ngồi xổm đều cảm thấy chân tê dại, nhưng một bông hoa ăn thịt người thì đâu thể tìm người ta đòi ghế chứ?
Dư Ôn nhớ lời ông
chủ dặn từ trước, nên cho cô biết,
“Ghế này do một yêu tinh làm, chuyên để yêu tinh dùng, sẽ không ảnh hưởng đến việc cắm rễ và hấp thụ dinh dưỡng.”
Vì thế, Diêu Linh
gắng gượng
kéo người cao to bên cạnh ngồi xuống.
Có cảm giác như… Hoàng hậu đăng quang.
Diêu Linh khua trường bào tưởng tượng lên một cái, thấy quá đã!
Sau khi Diêu Linh ngồi xuống thì tiếp tục quan sát những người khác trong trung tâm.
Hai hôm nay không có chuyện gì xảy ra nên cô cũng không liên lạc với tổ chức.
Chỉ là mấy chuyện lẻ tẻ thì nhiều vô kể.
Mấu chốt ở đây là, tuy nơi này có đủ các loại bệnh trạng nhưng cũng không có quá nhiều ca đáng lưu ý.
Diêu Linh yên lặng ngồi đó, cô là một người kiên nhẫn, nếu không năm đó cũng không tán được đóa hoa kiêu ngạo như vậy.
Đóa hoa kiêu ngạo
giờ phút này đang ngồi cạnh cô, trong làn gió thổi mát mẻ, cảm thấy cõi lòng thật bình yên.
Mãi đến khi người đàn ông liều mạng hôm qua lại xuất hiện.
Sắc mặt Phó Hằng phút chốc trở nên rất khó coi, vị y tá rất hiểu tính tình ông chủ mình, dù sao cũng đã đi theo anh nhiều năm, yên lặng mà…. Yên lặng mà….. lùi về sau hai bước.