Tiểu Ôn Nhu

Chương 44: Liên lụy

“Anh thích em ích kỷ vì anh.”

Nhà nghỉ Nam Bình nằm ở số 32 đường Nam Bình, cách trường học khoảng 15 phút xe chạy. Trong xe, Hoắc Yên liên tục gọi điện thoại cho Hoắc Tư Noãn, bàn tay run rẩy không ngừng.

Ban đầu, tín hiệu điện thoại còn có thể kết nối, chỉ là không có người bắt máy, sau đó điện thoại dứt khoát bị người ta ngắt nguồn.

Lâm Sơ Ngữ không đành lòng, an ủi Hoắc Yên: “Nhất định không việc chuyện gì, cậu đừng quá lo lắng.”

Tô Hoàn an ủi: “Đã đến nước này, khả năng bình an vô sự rất nhỏ, chỉ có thể trách chị ta tự làm tự chịu, càng không liên quan gì đến cậu.”

Lâm Sơ Ngữ cau mày nói: “Yên Yên đã lo lắng như vậy, cậu còn ngồi đó châm chọc.”

“Cậu ấy nói không sai!” Tay Hoắc Yên nắm chặt điện thoại, cắn rắng nhẫn tâm nói: “Không cần biết kết quả thế nào, đều là chị ta tự làm tự chịu, càng không liên quan đến người khác!”

Tô Hoàn dời ánh mắt xuống, thấy Hoắc Yên nắm tay thành nắm đấm, các khớp xương trắng bệch.

Không lo lắng là không thể, cho dù có bất hòa, nhưng cuối cùng vẫn là chị em cùng chung huyết thống.

Rất nhanh, xe taxi dừng trước cửa nhà nghỉ Bình Nam.

“Các vị, cần mấy phòng?” Cô gái đứng trước quầy phục vụ hỏi.

“Vừa rồi có một người đàn ông đỡ một cô gái say khướt tới không?” Tô Hoàn vội vàng hỏi: “Cô gái đó, ừm… khuôn mặt rất giống cậu ấy.”

Nhân viên lễ tân đánh giá Hoắc Yên, nhíu mày khó khăn trả lời: “Có một trường hợp, nhưng đây là nhà nghỉ tư nhân, chúng tôi không được tiết lộ bất cứ điều gì.”

“Cô gái đó là chị gái tôi, bị người đàn ông đó lừa đến đây.” Giọng nói của Hoắc Yên rất lo lắng: “Xin hãy đưa chìa khóa phòng cho chúng tôi, cứu người quan trọng!”

Nhân viên lễ tân lắc đầu: “Cái này không được, chúng tôi kinh doanh nhà nghỉ hợp pháp, vì an toàn của khách hàng, chúng tôi không thể đưa chìa khóa cho các cô.”

Mắt thấy giằng co không xong, Hứa Minh Ý đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Kinh doanh nhà nghỉ hợp pháp, nghỉ lại đều cần hai người đăng ký, tôi cược 5 hào, một nam một nữ vừa mới đi vào kia, nữ không hề đăng ký thân phận.”

Tô Hoàn trực tiếp nện một cục tiền lên bàn: “Vậy tôi cọc thêm một ngàn tệ, đưa chìa khóa cho chúng tôi.”

Nhân viên nhìn một xấp tiền giấy màu hồng trước mặt, cũng có chút dao động, đưa tay với lấy cục tiền: “Vậy… chìa khóa không thể cho các cô, nhưng số phòng…”

Lại không ngờ, một bàn tay của Hứa Minh Ý đập lên cọc tiền kéo trở về, nhét vào trong túi xách của mình, môi mỏng khẽ nhếch một nụ cười nhạt: “Không cá cược gì hết, trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát đi, thuận tiện mau lẹ, hai người đến đăng ký mà chỉ một người có chứng minh thư, đây coi như là làm trái quy định, báo cảnh sát là chính xác nhất.”

Nói xong anh ta lấy điện thoại ra.

Nhân viên lễ tân thấy thế, hoảng hốt: “Đừng… đừng báo cảnh sát, tôi có thể cùng mấy người lên lầu nhìn, nếu như quả thật có biến, cũng có thể đối phó.”

Nói xong cô ta lập tức tới cửa bảo vệ, đưa cho bảo vệ một cái thẻ phòng: “Anh và mấy bạn này tới phòng 313 nhìn xem.”

Hoắc Yên và bạn bè vội vàng lên lầu, thật xa đã có thể nghe thấy tiếng khóc nháo của con gái, trong lòng Hoắc Yên run lên, âm thanh này quá quen thuộc, là của Hoắc Tư Noãn.

Cô không kịp nghĩ nhiều, chạy tới trước cửa phòng 313 dùng sức đập cửa.

Trong phòng truyền ra giọng nói không kiên nhẫn của một người đàn ông: “Ai vậy!”

Bảo vệ vội vàng nói: “Phục vụ nhà nghỉ.”

Người đàn ông hung hăng quát: “Không cần, cút!”

Mấy người đều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng nắm chắc, Hứa Minh Ý nhìn bảo vệ nói: “Gào thế này còn không mở cửa, nhà nghỉ của các anh ngày mai đóng cửa đi.”

“Cái này…” Bảo vệ khó khăn nói: “Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, có một số việc tạo tiếng động hơi lớn, cũng có thể hiểu.”

Tô Hoàn nghiêm nghị chất vấn: “Não anh bị hồ dán sao, đây là rêи ɾỉ trên giường hay là cưỡиɠ ɧϊếp,

trong lòng không có chút kiến thức nào mà cũng dám ra ngoài mở nhà nghỉ hả?”

Giọng nói của cô nàng hơi lớn, gần như là gầm lên, khiến màng nhĩ của Hứa Minh Ý đang đứng bên cạnh cũng phải chấn động, anh ta nghiêng đầu nhìn qua, trong lòng tự nhủ cô gái nhỏ ngày thường nhìn dịu dàng ấm áp nhưng không phải hạng người có thể đắc tội được nhé.

Bảo vệ vội vàng tìm thẻ phòng rồi mở cửa ra.

Hoắc Yên lập tức xông vào, đã thấy Hoắc Tư Noãn quần áo bị xé rách ngồi trong góc giường, ôm đùi, trên mặt nước mắt như mưa, lớp trang điểm bị trôi lem nhem, cực kỳ chật vật.

Nhưng Hoắc Yên nhìn thoáng qυầи иᏂỏ còn mặc trên người cô ta, đôi tất cao màu đen bị xé rách nhưng vẫn còn mặc được.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Mà người đàn ông kia nửa người trên trần trụi, lăn từ trên giường xuống. Đột

nhiên nhiều người xông vào như vậy, hắn ta còn không kịp phản ứng, ngẩn người, lập tức gào lên: “Chúng mày là ai, làm cái gì vậy.”

Tô Hoàn kéo bảo vệ ra phía trước, chỉ vào thẻ công tác của anh ta: “Cảnh sát, kiểm tra phòng, nhận được tố cáo, ở đây có hoạt động phạm tội mại da^ʍ.”

Nghe vậy, người đàn ông kia giật mình kêu lên, vội vàng nói: “Phạm tội cái gì, tôi cái gì cũng chưa làm.”

Hắn ta muốn quay người chạy mất, nhưng Hứa Minh Ý hờ hững lôi ví tiền từ trong quần ngoài của anh ta ra, trong ví có chứng minh thư.

“Ừm, chạy đi, chạy trời không khỏi nắng.”

Người đàn ông kia dừng lại, nhìn về phía Hứa Minh Ý, uy hϊếp: “Anh muốn thế nào?”

Hứa Minh Ý nhìn sang cái quần cộc màu đen của hắn ta, ung dung nói: “Lúc trước anh cởϊ qυầи, nên nghĩ tới hậu quả.”

Lúc này Hoắc Tư Noãn đã sớm tỉnh rượu được hơn nửa, cả cơ thể co rúm ngồi trong góc giường, bị dọa đến hồn vía lên mây, bờ môi run lẩy bẩy.

Hoắc Yên liếc cô ta một cái, nhìn sang Tô Hoàn: “Báo cảnh sát đi.”

“Không được báo cảnh sát!” Hoắc Tư Noãn đột

nhiên nói: “Không thể báo cảnh sát, nếu không… nếu không tôi liền xong đời.”

Hình tượng sụp đổ, tiếng xấu lan xa.

“Không báo cảnh sát, để tên khốn này ung dung ngoài vòng pháp luận sao!” Hoắc Yên chỉ vào tên đàn ông, nghiêm túc chất vấn cô ta.

“Tao mặc kệ, mày không thể báo cảnh sát!” Tâm trạng Hoắc Tư Noãn kích động: “Tuyệt đối không thể báo cảnh sát.”

“Hoắc Tư Noãn, nếu chị thật sự để ý tới hình tượng của mình như vậy, đêm hôm khuya khoắt đã không ra ngoài một mình uống rượu say đến chết.”

Hoắc Tư Noãn nhìn sang Hoắc Yên, nước mắt trên mặt còn chưa khô: “Mày tới chế nhạo tao phải không? Tao biết, mày ước gì tao mau chóng bị chơi xong, mày muốn ồn ào để tất cả mọi người đều biết, đúng hay không!”

Lâm Sơ Ngữ đi tới, phẫn nộ: “Cô đúng là không biết lý lẽ, Yên Yên biết cô xảy ra chuyện nên rất lo lắng.”

Hoắc Yên cúi đầu nhìn Hoắc Tư Noãn, chút hi vọng cuối cùng trong đầu đối với cô ta cũng mất sạch: “Tôi tới đây không phải vì cái gì mà tình chị em, giữa tôi và chị, tình chị em sớm đã không còn tồn tại, tôi cứu chị vì đạo nghĩa, nhưng chỉ một lần, từ nay về sau tất cả mọi chuyện của chị đều không liên quan đến tôi.”

Nói xong quay người rời đi, Tô Hoàn quay đầu nhìn Hứa Minh Ý một cái, Hoắc Yên giơ đầu ngón tay ra bắn, chứng minh thư của người đàn ông lập tức bay ra ngoài cửa sổ.

Ban đêm, Tô Hoàn từ giường của mình bò sang giường Hoắc Yên phía đối diện, chui vào chăn của cô, đầu đặt bên cạnh cổ Hoắc Yên.

“Làm loạn cái gì?” Giọng nói của Hoắc Yên hơi khàn.

Tô Hoàn cười hì hì, nói: “Không có chị ruột, còn có chị em là tớ nha, đừng buồn.”

Hoắc Yên nói giọng buồn buồn: “Tớ mới không buồn đâu, hôm nay đã nói rõ ràng, tớ rất vui vẻ, người đối xử tốt với tớ tớ nhất định sẽ trân trọng, người đối xử không tốt với tớ tớ sẽ không lưu luyến.”

“Cậu có thể nghĩ thông suốt như thế là tốt.” Tô Hoàn ôm chặt eo Hoắc Yên: “Ngủ thôi.”

“Ôi, về giường cậu nằm đi.”

“Tớ muốn ngủ với cậu, mềm mềm, ôm

đặc biệt dễ chịu.”

“Tớ… tớ không quen ngủ cùng người khác.”

“Không quen cũng phải quen.” Tô Hoàn cây ngay không sợ chết đứng nói: “Chẳng lẽ sau này kết hôn, ông xã muốn ôm cậu ngủ, cậu cũng sẽ đuổi anh ta xuống giường sao.”

Hoắc Yên: …

**

Sáng hôm sau, Hoắc Yên nhận được một tin nhắn của Hứa Minh Ý: “Xin lỗi, hôm qua lão tứ bức cung nhục hình cả đêm, tôi không chịu được, tạch rồi tạch rồi.”

Hoắc Yên: “…”

Hoắc Yên: “Chữ tín cơ bản làm người đâu?”

Hứa Minh Ý: “Tiền tài đúng là đáng quý, uy tín càng đáng quý hơn, nhưng nếu so với tôn nghiêm, cả hai đều có thể ném được, tối hôm qua lão tứ lột sạch quần áo của tôi, dùng dây lưng trói vào ghế tựa, không những không cho tôi ngủ còn nói muốn đặt tôi dưới lầu ký túc xá nữ thu phí thăm quan, tôi… tôi chỉ có thể bán mấy cô…【che mặt】”

Hoắc Yên: “Rất bạo lực. 【mồ hôi】”

Phó Thời Hàn biết chuyện này, lại án binh bất động, thậm chí không nhắc một chữ, điều này khiến Hoắc Yên cảm thấy bất an, tiết buổi sáng không nghe được gì vào đầu, sau khi tan học Hoắc Yên tra được thời khóa biểu của Phó Thời Hàn trên hệ thống đào tạo liền vội vàng đi tìm anh.

Tiết học vẫn chưa kết thúc, giáo viên đang dạy quá giờ.

Hoắc Yên đứng ở cửa ra vào đợi một lúc, bởi vì tối qua ngủ quá muốn, hiện giờ cơn buồn ngủ đang ập đến, cô dứt khoát dựa vào tường chợp mắt một lát.

Mười năm phút sau, giáo viên cuối cùng cũng cho nghỉ, bạn học trong phòng cầm sách giáo trình cười cười nói nói ra ngoài.

Thẩm Ngộ Nhiên nhìn thấy Hoắc Yên đầu tiên, gọi Hứa Minh Ý tới bên cạnh cô.

Hoắc Yên dựa đầu vào tường, gật gà gật gù ngủ say.

Thẩm Ngộ Nhiên có ý đồ xấu, nháy mắt với Hứa Minh Ý một cái, lôi bút dạ cồn của mình ra, vẽ lên mặt Hoắc Yên mấy cái râu mèo.

Phó Thời Hàn lặng lẽ đứng sau lưng bọn họ từ bao giờ: “Đêm qua lão nhị bị trừng phạt, có vẻ cậu cũng rất muốn được trải nghiệm một lần nhỉ?”

Thẩm Ngộ Nhiên liền vội vàng ném bút dạ vào tay Hướng Nam: “Tất cả đều là chú ý xấu của cậu ấy, chúng tớ chính là bị ép buộc, ha ha, đói quá, lão nhị, đi đi đi, đi ăn cơm!”

Nói xong lôi léo Hứa Minh Ý chạy nhanh như chớp, không còn bóng dáng đâu nữa.

Hướng Nam bất đắc dĩ cười cười, đem bút dạ cắm vào cổ áo Phó Thời Hàn, sau đó đủng đỉnh rời đi.

Hoắc Yên bị ồn ào đánh thức.

Mở mắt chính là sống mũi cao thẳng của Phó Thời Hàn.

Ngón tay thon dài trắng nõn của anh đang nghịch nghịch cái bút dạ màu đen.

Hoắc Yên vội vàng lôi cái gương nhỏ mang theo bên người ra, soi gương một chút liền phát ra tiếng kêu sợ hãi—

“Phó Thời Hàn!”

Phó Thời Hàn ngẩn người, nhìn bút trong tay mình, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại vì bị vẽ lung tung.

“… Trong này, có khả năng có hiểu nhầm.”

Hoắc Yên nhíu mày, giận dỗi nhìn anh: “Phó Thời Hàn, anh có thể trưởng thành một chút không!”

Phó Thời Hàn: …

**

Bên bồn rửa tay, Hoắc Yên dùng sức lau mặt mình, thỉnh thoảng lại ném ánh mắt phẫn nộ lên người Phó Thời Hàn.

Phó Thời Hàn nhìn cô lau đến đỏ bừng mặt, buông tiếng thở dài bất đắc dĩ, cởϊ áσ khoác của mình ra, làm ướt dưới vòi nước rồi nâng cằm của Hoắc Yên lên, dùng lớp vải áo mịn màng nhẹ nhàng thay cô lau sạch vết mực trên mặt.

“Làn da trên mặt rất mỏng, bình thường rửa mặt không nên dùng quá nhiều sức.” Anh vừa lau vừa nhỏ giọng dặn dò: “Nếu không da sẽ bị tổn thương.”

Đôi đồng tử đen láy thâm thúy giờ phút này đang chăm chú nhìn cô, lông mi dài phe phẩy trước mắt, hơi thở ôn hòa phả vào má Hoắc Yên, mang theo hương vị bạc hà.

Nhịn tim Hoắc Yên bắt đầu không khống chế được tăng vọt, thình thịch thình thịch.

Đầu ngón tay Phó Thời Hàn nắm cằm nhọn của Hoắc Yên, quay qua trái nhìn, lại quay qua bên phải nhìn.

“Được rồi.”

Mặt mèo đã sạch sẽ.

“Tìm anh có việc gì?” Phó Thời Hàn hỏi.

Vừa mới lăn qua lăn lại, Hoắc Yên suýt chút quên mất, cô tới để thăm dò.

“Tối qua…”

Phó Thời Hàn phát ra tiếng hừ nhẹ, lời nói của Hoắc Yên đến miệng liền bị anh dọa cho ngược trở về.

“Em còn biết đêm qua.” Phó Thời Hàn cầm áo khoác phẩy phẩy, treo bên tay, quay lưng bỏ đi.

Hoắc Yên vội vàng đuổi theo giải thích: “Không nói cho anh là có lý do, một là vì quá muộn, sinh hoạt của anh trước nay theo quy luật, em nghĩ anh đã ngủ rồi.”

Phó Thời Hàn thản nhiên nói: “Em ngược lại tự cho là hiểu anh, ngay cả anh đi ngủ lúc nào cũng biết.”

“Em đương nhiên biết.”

Phó Thời Hàn giống như trừng phạt, thuận tay vỗ sau gáy cô một cái: “Như vậy em gọi Hứa Minh Ý, là không chê muộn sao?”

Hoắc Yên nhỏ giọng càu nhàu nói: “Là Tô Hoàn gọi, không liên quan đến em.”

“Lý do này không thuyết phục.”

Mặc dù cô nhóc này nhìn qua có vẻ ngốc nghếch, nhưng tuyệt đối không phải người sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn, cô có tâm tư kín đáo.

“Tình huống đêm qua, ẩn chứa nguy hiểm thế nào, em không phải không có cân nhắc.”

Phó Thời Hàn quay lại nhìn cô, giận tái mặt, giọng nói cũng lạnh xuống: “Người đầu tiên em nên xin giúp đỡ, hẳn là anh.”

“Thật ra, thật ra em có một chút tâm tư nhỏ.” Hoắc Yên cúi đầu xuống, thẳng thắn khai nhận: “Em không muốn để anh tiếp xúc nhiều với chuyện của chị gái.”

Ánh mắt Phó Thời Hàn dịu xuống rất nhiều, tiến lại gần cô, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao?”

Cô càng cúi đầu thấp hơn: “Chị ấy thích anh mọi người đều biết, nói thế này có vẻ không thích hợp lắm, nhưng em vẫn muốn nói cho anh, chị ấy thích anh khả năng không phải là Hàn ca anh, mà là lợi ích và hư vinh sau này anh có thể mang tới.”

Cô cắn răng, biết sau lưng nói những lời này thật sự rất không ngay thẳng, cũng không phải hành vi quanh minh lỗi lạc, nhưng cô không có cách giấu ở trong lòng.

“Em không muốn để anh và chị ấy có quá nhiều dây dưa.”

Hoắc Yên đột

ngột

ngẩng đầu, ánh mắt kiên định mà cố chấp: “Anh là Hàn ca của em, em sẽ không để bất cứ người nào lợi dụng anh, có lẽ làm như vậy là em có chút ích kỷ, nhưng em…”

Cô còn chưa dứt lời, đột nhiên bị anh ôm vào lòng, đâm thẳng vào l*иg ngực rắn chắc của anh.

Cô nghe thấy nhịp tim nóng bỏng, cũng nghe thấy lời anh nói—

“Anh thích em ích kỷ vì anh.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Yên: Meo meo meo, đại móng heo thật dễ lừa.