Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 137: Thánh Nữ của Ma Hoàng 21

Edit: Xanh Lá

Đường Khanh đã sớm đoán được hắn có thể tìm được mình, rốt cuộc trên đại lục này, muốn né tránh hắn nhất thời đều rất khó, chỉ là dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, sau khi cô ẩn giấu tung tích của mình, gia hỏa này thế mà chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã tìm thấy cô.

Giận lật bàn, có còn để cô yên ổn công lược tiếp hay không vậy.

Người cũng đã đứng ngay trước mặt mình, phản kháng đều là dư thừa cả, cô lẳng lặng nhìn Ma Hoàng quyến rũ mặc trên người bộ y phục đỏ, đột nhiên nói: “Có một việc ta rất hiếu kì.”

“Ừm?”

“Nhân vật Ma Hoàng này, rốt cuộc có từng tồn tại hay không.”

“Đã từng tồn tại.”

“Đã từng?”

“Ừm, đáng tiếc bị ta gϊếŧ.”

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Ma Hoàng, lại khiến Đường Khanh vô cùng khϊếp sợ. Hắn…… thế mà đã gϊếŧ nhân vật phản diện của mình sớm như vậy!

So sánh với sự khϊếp sợ Đường Khanh, hệ thống cũng cực kỳ chấn động, hắn hiện tại đã không gửi gắm hy vọng gì vào ký chủ nữa, nhiệm vụ này chỉ e sẽ không hoàn thành, cho dù nam chính có lập tức chết đi, nhưng nếu hắn chết đi, quy tắc thế giới sẽ bị nhiễu loạn, cho nên hắn không thể chết được, vì thế nhiệm vụ lần này không có khả năng hoàn thành.

“Khanh Khanh.”

Vào lúc mấu chốt hệ thống lại đột nhiên mở miệng tất có chuyện quan trọng cần nói, Đường Khanh miễn cưỡng phân chia tinh thần đáp lại: “Làm sao vậy?”

“Nhiệm vụ của thế giới không hoàn thành được, ngươi hiện tại cố kéo dài đi, trong lúc này……” Nghĩ đến Thần Ánh Sáng và Ma Hoàng tinh thần phân liệt, mặc kệ bên nào cũng không thể trêu vào, hắn thở dài, “Chú ý an toàn.”

Lời nhắc nhở ấm áp của hệ thống khiến Đường Khanh cảm động suýt nữa rơi lệ đầy mặt, “Ngươi mẹ nó sao lại không nói sớm!”

“Nói sớm hữu dụng sao?”

Đường Khanh:……

Quả thật như lời hệ thống nói, nói sớm căn bản vô dụng, bởi từ rất sớm trước đây cô đã bị Thần Ánh Sáng theo dõi! Ma tộc tập kích ở biên cảnh, phỏng chừng cũng là hắn cố ý tính kế mình!

Quá ‘con mèo nhà nó’ xấu xa rồi!

Bắt nạt người ta đến tận cùng nha!

“Nói đi, ngươi muốn làm gì ta.” Đường Khanh nhụt chí nhìn Ma Hoàng trước mắt đẹp như yêu nghiệt.

“Ta nói rồi, ta muốn Lâm Lâm vĩnh viễn ở bên cạnh ta.” Ma Hoàng vừa nói, vừa lấy thần quả ra, tiếp theo, hắn hỏi: “Lâm Lâm tự mình dùng, hay để ta giúp nàng dùng?”

“Ta tự mình ăn.” Đường Khanh đoạt lấy thần quả, với sự hiểu biết của cô đối với gia hỏa này, để hắn hỗ trợ khẳng định không phải chuyện gì tốt.

Thần quả vẫn vô cùng mỹ vị như cũ, chẳng qua lần này cô ăn lại cảm thấy vô vị.

Trong nháy mắt cô ăn xong thần quả kia, Ma Hoàng ôm cô vào lòng, tiếp theo biến mất bên trong sơn cốc này.

Thần lực cường đại đột nhiên dũng mãnh lan tràn toàn thân, mặc dù có Ma Hoàng ôm, cô vẫn cảm thấy như mình sắp chết, loại cảm giác thân thể bị cưỡng chế xé mở, sau đó có thứ gì đó phá xác thoát ra, quả thực không ổn đến vô cùng!

Cô đã đau đến không thấy rõ bất luận kẻ nào, lại càng không biết mình đang ở đâu, giờ phút này, cô hận không thể bảo người bên cạnh trực tiếp cho cô một đao, quá mẹ nó thống khổ!

Ma Hoàng từ đầu đến cuối đều không buông cô ra, thấy cô thống khổ như thế, hắn nhẹ nhàng mở miệng, “Rất nhanh, Lâm Lâm cố chịu một lúc.”

Đường Khanh đã đau đến sắp mất đi lý trí, sau khi nghe đến lời này, trực tiếp quát lên: “Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!!”

“Ừm, hận đi.” Vẻ mặt Ma Hoàng không dao động.

Nếu giữ cô ở cạnh mình sẽ khiến cô oán hận, vậy…… liền hận đi.

Thời gian từ từ trôi qua, toàn thân Đường Khanh đã đầy mồ hôi ướt nhẹp. Đau nhức qua đi, cô vô lực xụi lơ trong ngực người nào đó, tiếp theo, cô liền nghe được một tiếng cảm thán rất nhỏ.

“Thật đẹp.”

Ma Hoàng vừa tán thưởng, vừa duỗi tay sờ sờ đôi cánh màu trắng vừa mới mọc ra kia, đôi cánh mỹ lệ lại thánh khiết, quả thực khiến hắn yêu thích không buông tay.

Cánh mới mọc ra đương nhiên rất mẫn cảm, mặc dù chỉ vuốt ve nhẹ cũng khiến cô có cảm giác quái dị, cả người không thoải mái, chẳng qua hiện giờ không có nửa điểm sức lực, căn bản không cách nào tránh ra, chỉ có thể để tùy ý đối phương đùa bỡn.

Không có sức lực giãy giụa, cô chỉ có thể thử tìm khác phân tán lực chú ý của mình. Nhưng sau khi cô liên hệ với hệ thống, hệ thống trước nay luôn làm bạn bên cạnh cô, lần đầu tiên lại không đáp lại.

“Hệ thống? Hệ Hệ? Thống Thống?”

Liên tục vài tiếng sau, hệ thống vẫn như cũ không có nửa điểm động tĩnh. Nháy mắt, cô đã nhận ra có điều gì không ổn.

Nhiệm vụ không hoàn thành, hệ thống sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, trừ phi……

Thấy cô nhìn mình, Ma Hoàng chậm rãi nói: “Làm sao vậy?”

“Ngươi làm gì.”

“Chỉ là cắt đứt liên hệ nào đó của nàng mà thôi.” Ma Hoàng không chút để ý mở miệng, “Từ rất sớm trước kia ta đã nói với nàng, ta có thể nghe được nội tâm nàng. Cho nên, mỗi lần ta đều có thể nghe được nàng đang đối thoại với ai.”

Tất cả bí mật nháy mắt bị người phát hiện, loại cảm giác này, khiến Đường Khanh bắt đầu sợ hãi.

Hệ thống không còn, nhiệm vụ không cách nào tiếp tục, vậy cô cũng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại thế giới này, mà cô hiện tại lại là thần, có được sinh mệnh vô tận……

“Lâm Lâm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, ta sẽ không thương tổn nàng.”

Lúc này nếu hệ thống ở đây, Đường Khanh khẳng định có thể nghe được cảnh báo về giá trị hắc hóa của hắn, nhưng hiện tại, cô chỉ có thể miễn cưỡng cảm ứng được nguy hiểm.

Cánh vừa mọc ra luôn cực kỳ yếu ớt, thậm chí không cách nào thu lại tự nhiên, Đường Khanh mỗi ngày nhìn vương bát đản Ma Hoàng này thưởng thức cánh của mình, đến tận hai ngày sau, cô rốt cuộc mới có thể thu lại nó.

“Lâm Lâm thật lợi hại, chẳng qua mới hai ngày đã có thể thu cánh.”

Đường Khanh cũng không mở miệng, từ sau ngày đó, cô liền một chữ cũng không nói ra.

Dù sao có thể nghe được nội tâm cô, vậy cứ cho hắn nghe đủ!

Ma Hoàng đối với loại hờ hững này của cô cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Nếu Lâm Lâm đã khôi phục, vậy ta liền không chờ đợi nữa.”

Một câu chờ đợi khiến cô hơi ngước mắt, đường đường là thần ánh sáng cùng bóng tối tập hợp nhất thể, vậy mà còn cần chờ đợi? Đùa cô à?

Nhưng rất nhanh cô biết ngay, đây quả thật không phải đang đùa cô.

Sau khi đối phương ưu nhã cởϊ qυầи áo, cô biết ngay việc lớn không ổn rồi.

“Lâm Lâm, ta muốn nhìn cánh của nàng.”

“Xem cái đại đầu quỷ nhà ngươi!” Lúc này, cô rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà bạo phát ra, “Ngươi cút cho ta!”

“Ngoại trừ bên cạnh Lâm Lâm, nơi nào ta cũng sẽ không đi.”

Ma Hoàng vừa mở miệng, vừa mở ra hai cánh của mình. Vốn tưởng cánh của hắn sẽ thuần màu đen, lại không nghĩ rằng thế mà lại giống với cô, là trắng tinh không tì vết.

“Chẳng phải Lâm Lâm muốn nhìn khuôn mặt của ta sao, hiện tại, liền cho nàng xem đủ.” Hắn ôn nhu nâng đầu Đường Khanh, khiến cô nhìn thẳng vào mình.

Đường Khanh nhìn mái đầu vàng kim trước mắt, không biết từ lúc nào, hắn thế mà đã biến thành dáng vẻ Thần Ánh Sáng.

Khuôn mặt Thần Ánh Sáng và khuôn mặt khi làm Ma Hoàng cũng không khác biệt quá lớn, nếu nói khác biệt duy nhất thì có thể chính là khí chất, Ma Hoàng là yêu nghiệt, mà Thần Ánh Sáng lại là mang một vẻ đẹp cấm dục, cao không thể với.

Tuy rất đẹp, nhưng hiện tại Đường Khanh chỉ muốn chửi ầm lên.

Hai cánh đan chéo vào nhau, cảm giác kỳ dị nháy mắt lan khắp người, tiếp theo cô liền mất đi toàn bộ sức lực.

Nếu nói lúc trước ở cùng Ma Hoàng mười lăm ngày chẳng qua là cảm giác trên thân thể, hiện giờ thêm đôi cánh này, quả thực là thân thể cùng linh hồn kết hợp, tư vị kia, quả thực khiến cô vĩnh viễn khó quên.