Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 127: Thánh Nữ của Ma Hoàng 11

Edit: Xanh Lá

Dưới chân là mặt đất lát bạch ngọc, bước trên đó không có chút cảm giác lạnh băng nào, ngược lại còn hơi ấm áp, nhưng đối với Đường Khanh, gạch bạch ngọc này lại như gạch nung nóng bỏng, mỗi một bước giẫm lên đều khiến lưng cô ứa ra mồ hôi lạnh.

Trong trí nhớ của thân thể này, trước đây từng xuất hiện một vị Thánh Nữ không trong sạch, kết cục cực kỳ thê thảm, cô cảm thấy mình có khả năng sẽ may mắn trở thành vị thứ hai được sách sử ghi lại.

“Thống Thống, ngươi nói xem nếu lát nữa ta bị thiêu, nên chạy đi đâu mới tốt?”

Hệ thống thật ra cực kỳ bình tĩnh, “Tìm Ma Hoàng nha, chẳng lẽ hắn sướиɠ xong liền trở mặt không nhận người?”

Đường Khanh bị câu “sướиɠ xong” kia làm cho khϊếp sợ, hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ. Thật lâu sau, cô mới nói: “Rốt cuộc ngươi thấy ở đâu loại chữ nghĩa này vậy?”

“Ồ, khoảng thời gian trước đó bị nhốt trong phòng tối, ta thuận tiện xem mấy quyển sách, trong đó có một quyển gọi là tổng giám đốc bá đạo gì đó, nhìn còn khá đẹp, ngươi muốn không?”

Đường Khanh: “…… Không nghĩ tới ngươi là loại hệ thống này.”

“Ai nha, ta cảm thấy Ma Hoàng còn rất giống tổng giám đốc bá đạo trong sách, ngươi nói xem ngươi có cần phục vụ hắn thật tốt hay không, nói không chừng hắn cao hứng lên, liền không tìm Thần Ánh Sáng gây chuyện nữa.” Nói xong lời cuối cùng, hệ thống càng thêm cảm thấy ý tưởng này không tồi.

Đường Khanh bị luận điệu này của hệ thống làm cho cả kinh, hoàn toàn không nói được gì, cuối cùng cô sống không còn gì luyến tiếc nói: “Đừng đọc mấy loại sách lung tung rối loạn nữa, đứng đắn mà làm một hệ thống đi.”

“Ngay cả ký chủ cũng không đứng đắn được, ngươi cảm thấy ta làm một hệ thống bị động gắn trên người ký chủ. còn có thể đứng đắn sao?”

Đường Khanh hoàn toàn chịu thua hệ thống nhà mình, nhưng vào lúc này, cô cũng đã đi tới trước bức tượng Thần Ánh Sáng.

Làm Thánh Nữ, cô phải dẫn dắt giáo chúng Quang Minh Giáo, bao gồm Giáo Hoàng khấu tạ Thần Ánh Sáng.

Ngay khi cô vừa quỳ xuống, đột nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, khẽ thổi loạn lọn tóc trước mắt cô. Lọn tóc vừa lúc che đi khϊếp sợ trong mắt, cô trợn mắt há hốc miệng nhìn bóng đen xuất hiện trước mặt mình. Còn chưa đợi cô làm ra bất cứ hành động gì, bóng đen kia liền ôm lấy cô từ sau lưng.

“Lâm Lâm, đã lâu không gặp, nhớ ta không?”

Đường Khanh cảm thấy giữa trán mình đã có mồ hôi lạnh, cô thật cẩn thận nhìn bốn phía, phát hiện không có ai chú ý tới mình, lúc này mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng bóng đen kia lại được voi đòi tiên, không biết xấu hổ mà hôn lên vành tai cô.

“Hệ thống! Vương bát đản kia lại tới nữa!”

Hệ thống ngây cả người, hỏi: “Ai, ai tới?”

“Ma Hoàng!”

Nghe ký chủ nói vậy, hệ thống lại lần nữa nghiêm túc nhìn mọi nơi, sau đó xác định nói: “Nhưng ta không nhìn thấy hắn nha.”

Đường Khanh chấn kinh, cũng trợn tròn mắt, rõ ràng mình xác thực cảm nhận được hắn, vì sao xung quanh không ai thấy hắn được, chẳng lẽ ma lực của hắn đã vượt qua cả hệ thống? Nghĩ vậy, trong nội tâm cô đột nhiên lắc đầu, không có khả năng, Ma Hoàng vẫn là vai ác, cuối cùng phải bị Thần Ánh Sáng chính phái tiêu diệt, nếu như hắn lợi hại đến vậy, sao về sau có thể bị Thần Ánh Sáng hạ gục trong nháy mắt đây. Trừ phi Thần Ánh Sáng còn lợi hại hơn hắn……

Như nghe được tiếng lòng cô, Ma Hoàng đột nhiên khẽ nói bên tai cô, “Lâm Lâm, nàng xem, Thần Ánh Sáng của nàng ở trước mặt ta cái gì cũng không làm được. Nàng nói đi, nếu ta ở trước mặt hắn bá chiếm nàng, hắn sẽ thế nào nhỉ?”

Đường Khanh thiếu chút nữa buột miệng thốt ra ngươi điên rồi, cũng may cuối cùng cô nhịn xuống, hiện giờ không ai biết hắn tồn tại, nếu như mình nói gì kỳ quái, không chừng sẽ xảy ra chuyện.

Vì thế, cô chỉ có thể chịu đựng không nói, chẳng qua ánh mắt trước nay cao ngạo lại mang theo một tia khẩn cầu.

Rõ ràng là ôm cô từ phía sau, nhưng không biết sao hắn lại có thể biết ánh mắt cô.

“Lâm Lâm đây là đang …… cầu ta?”

Không thể lên tiếng, cô chỉ có thể khẽ gật đầu một cái gần như không thấy được.

Cũng may, sức quan sát của Ma Hoàng cực kỳ tinh tế, dĩ nhiên cũng có thể thấy hành động này.

“Nếu cầu ta, vậy thế nào cũng phải cho ta chút ngon ngọt chứ.” Nói đến đây, Ma Hoàng lại đột nhiên nói: “Chỉ là ta cũng chẳng thiếu gì nha. Chi bằng nàng nghĩ một biện pháp, thế nào?”

Chịu đựng xúc động muốn bùng nổ, trong Thánh điện Quang Minh, không ai nhìn thấy Thánh Nữ trước nay luôn cao quý, hiện giờ ánh mắt đã bi hận lại mang theo một tia bất đắc dĩ khó thấy được.

Thánh Nữ hận Ma Hoàng uy hϊếp, lại hận bản thân mình bất lực.

“Thánh Nữ đại nhân của chúng ta đang tức giận?” Vẫn là hành động thân mật như cũ, nhưng vì nghi thức bái tạ Thần Ánh Sáng đã kết thúc, Thánh Nữ cũng liền đứng lên, mà hắn vẫn như cũ vờn quanh ôm cô từ phía sau, chẳng qua đầu lại dựa vào vai cô.

Hơi thở ấm áp phun ra. Loại cảm giác kỳ dị này khiến Đường Khanh thiếu chút nữa muốn quăng hắn.

“Hệ thống, vẫn không nhìn được tung tích Ma Hoàng sao?”

“Không thể.” Hệ thống biết ký chủ không có khả năng lừa mình, nhưng giờ phút này hắn quả thật không thấy bóng dáng Ma Hoàng đâu. Trong đầu hệ thống hiện lên ý nghĩ giống Đường Khanh lúc trước, chẳng qua hắn không phủ định ý nghĩ này, hệ thống chủ bên kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, so với bất kỳ ai khác, hắn đều rõ ràng hơn.

Hệ thống không thấy được, thậm chí không cảm nhận được Ma Hoàng, vì thế Đường Khanh chỉ có thể dựa vào bản thân.

Ma Hoàng đợi một lát, thấy cô không nói gì, tiếp theo đột nhiên nói: “Ta đã quên mất đấy, hiện tại Thánh Nữ đại nhân của chúng ta quả thực không dám nói gì nha.” Nói xong, hắn lại cực kỳ hiểu lòng người mà nói: “Một khi đã vậy, ngon ngọt này liền để ta nghĩ thôi.”

Đường Khanh trầm mặt xuống, khuôn mặt không biểu cảm, không ai biết giờ phút này Thánh Nữ đang bị Thần Bóng Tối uy hϊếp, vì không ai có thể nghĩ đến, Thần Bóng Tối lại dám tới đại lục Ánh Sáng – nơi có Thần lực Ánh Sáng mạnh nhất trên thế giới này.

Ma Hoàng cũng không khiến cô đợi lâu, rất nhanh một tiếng cười khẽ truyền vào trong tai cô, tiếp theo hắn nói: “Để Lâm Lâm ở cùng ta mấy tối vậy, cũng không làm khó nàng, liền mười ngày đi.”

Đường Khanh không lập tức trả lời, bởi lúc này cô đã tức đến không chịu được. Dưới đôi mắt phẫn nộ, cô chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, tiếp theo dưới ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, một ngụm máu nóng liền phun ra như vậy.

Trong Thánh điện Quang Minh, hết thảy đều trắng tinh không tì vết, một ngụm máu đỏ tươi như vậy còn đúng lúc phun lên tượng đá của Thần Ánh Sáng, chói mắt đến mức khiến tất cả mọi người dại ra.

Người đầu tiên phản ứng lại chính là Giáo Hoàng, ông nuôi nấng Lâm Na lâu như vậy, tình cảm dĩ nhiên sâu hơn người khác, sau thoáng chốc khϊếp sợ, ông lập tức tiến lên nâng Đường Khanh đang lảo đảo muốn ngã, tiếp theo, ông nôn nóng ra lệnh: “Mau, đi mời y sư đến đây.”

Giọng nói của Giáo Hoàng vừa phát ra, Thánh điện liền nhốn nháo, cũng may có Giáo Hoàng ở đó, rất nhanh liền khôi phục trật tự.

Đường Khanh cũng không hoàn toàn ngất xỉu đi, chẳng qua dáng vẻ này của cô, còn không bằng ngất xỉu luôn.

Thánh Nữ trước nay bình thản cao quý, giờ phút này thân thể run nhẹ, rõ ràng phun ra một búng máu, nhưng cặp mắt kia lại có thần hơn bất cứ kẻ nào, đó là ánh mắt ông chưa bao giờ thấy qua, hận đến vậy, giận đến vậy nhưng lại không thể mở miệng nói.

Giáo Hoàng chưa bao giờ thấy Lâm Na lộ cảm xúc như vậy, tức khắc lo lắng nói: “Lâm Na, rốt cuộc làm sao vậy?”

“Không sao.” Gần như cắn răng nói ra lời này, cô rất nhanh cáo biệt Giáo Hoàng, “Xin lỗi Giáo Hoàng đại nhân, thân thể con có chút không khoẻ, chỉ sợ không cách nào hoàn thành nghi thức cầu nguyện tiếp theo.”

Thánh Nữ đã mang công lao trở về, lấy sức của một người đánh lui ma lực bóng tối, hiện giờ lại hộc máu bên trong Thánh điện, không ai nói cô điều gì, ngược lại đều lo lắng cho bệnh tình của cô.