Edit: Xanh Lá
Đường Khanh sửng sốt, vừa định tiếp tục dò hỏi, lại đột nhiên nhớ ra hướng đi của thế giới ban đầu, bên trong Thủy Thành có người làm phản, đây cũng là lý do vì sao Thủy Thành lại là thành trì đầu tiên chịu khổ xâm lược, căn bản là do Quang Minh Giáo chủ bên trong thành đã mở pháp trận phong tỏa bóng tối, nên mới để ác linh tràn vào.
Tuy ác linh đã xâm nhập đại lục ánh sáng, nhưng nếu không chặn lại nguồn này, sẽ chẳng thể gϊếŧ hết được ác linh.
Không chút nghi hoặc, Đường Khanh liền tuyên bố đi Thủy Thành trước dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Tôi…… có thể biết vì sao lại muốn đi Thủy Thành trước không?”
Vì phòng ngừa rút dây động rừng, Đường Khanh đương nhiên sẽ không nói ra chuyện có người làm phản, chỉ tùy ý lấy cớ, “Thủy Thành vị trí đặc thù, dễ thủ khó công, trước hết bảo vệ nó, nếu như ở Yến Thành xảy ra chuyện gì, Thủy Thành vẫn là một đường lui.”
Lời này hợp tình hợp lý, cũng không ai hoài nghi tính chân thật trong đó cả, vì thế Thủy Thành liền trở thành đích đến.
“Thánh Nữ đại nhân, tình hình ở thành trì của tôi không nghiêm trọng lắm, tôi có thể cùng ngài đến Thủy Thành.”
Lời này vừa ra, lại có thêm hai người khác phụ họa.
Thời điểm mấu chốt này, bao nhiêu người cũng không chê thừa thãi, vì thế sau bữa sáng ngắn ngủi, Đường Khanh liền một đường đi thẳng tới Thủy Thành.
Càng tiến vào sâu, ác linh lại càng nhiều, nếu nói lúc trước chẳng qua là không trung vẩn đυ.c, dân chúng bị bệnh dịch, thì hiện tại ở hầu hết những nơi họ đến đều có thể nhìn thấy tung tích ác linh.
Một đường này đi cực kỳ gian khổ, mặc dù có Đường Khanh hệ chữa trị làm hậu thuẫn, mọi người vẫn mất không ít thời gian mới rốt cuộc đi tới Thủy Thành.
Thành chủ Thủy Thành sớm đã chết trận, hiện giờ người quản lý Thủy Thành chính là giáo chủ phân giáo Quang Minh ở Thủy Thành.
Lão giáo chủ thấy mọi người thì hết sức kích động, thậm chí sau khi nhìn thấy Đường Khanh, nếu không phải cô ngăn cản, cũng thiếu chút nữa liền quỳ xuống.
“Thánh Nữ đại nhân, ta còn tưởng sẽ không thấy được ngài tới đây nữa.” Nói xong, lại chảy xuống hai hàng nước mắt.
Mấy giáo chủ còn lại thấy vậy, cực kỳ đồng cảm như bản thân mình cũng bị như thế, đồng loạt tiến lên an ủi, chỉ có Đường Khanh mắt lạnh mà nhìn.
Ác linh ở Thủy Thành rất nhiều, cho dù dùng hết lực lượng của mọi người, trong một khoảng thời gian cũng căn bản không cách nào gϊếŧ hết tất cả ác linh, nhưng Đường Khanh thì chỉ đơn giản dồn toàn bộ dân chúng còn sống vào cùng nhau, đợi sau khi chữa khỏi tất cả những người bị bệnh dịch, liền cho kỵ sĩ hộ tống bọn họ đến Diêu Thành.
Nhóm kỵ sĩ sao lại chịu đồng ý, bọn họ sở dĩ tới đây chính là để bảo vệ cô.
“Bảo vệ ai cũng đều là bảo vệ, các ngươi đưa dân chúng đến nơi an toàn, ta cũng có thể thuận tay hành sự.”
Đám kỵ sĩ không lay chuyển được cô, cuối cùng chỉ có thể nói: “Chúng tôi có thể đi, chẳng qua nếu ngài có chuyện gì, nhất định nhớ rõ không nên tùy tiện hành sự.”
Trong khoảng thời gian ở chung này, Thánh Nữ khiến bọn họ đặc biệt bội phục, vô tư như vậy, đổi thành bất cứ ai trong bọn họ, chỉ e đều khó có thể làm được.
Nhóm dân chúng vừa rời đi, Đường Khanh lập tức hạ một mệnh lệnh khiến mọi người khϊếp sợ.
“Cho nổ Thủy Thành.”
“Cái gì?”
Ánh mắt Đường Khanh lạnh lùng, nhìn giáo chủ Thủy Thành, đột nhiên nhếch môi, “Lão giáo chủ mấy ngày nay vất vả rồi.”
Ánh mắt lão giáo chủ có chút né tránh, như sợ hãi cô nhìn ra điều gì, cúi đầu nói: “Không vất vả, không vất vả.”
“Sao lại không vất vả đây, hợp tác với Ma tộc chính là rất mệt đó, rốt cuộc…… Ma tộc trước nay đều chuyên lật lọng cả.”
Lời Đường Khanh nói khiến lão giáo chủ chấn động lui về sau mấy bước, chẳng qua ngoài miệng vẫn nói: “Thánh Nữ đại nhân đang nói gì vậy, sao ta có thể cùng cấu kết với Ma tộc chứ.”
“Có phải hay không, nổ Thủy Thành sẽ biết.”
Trận pháp của Thủy Thành ở đáy nước, một khi cho nổ Thủy Thành, trận pháp dưới đáy nước sẽ thấy rõ ngay, lão giáo chủ đương nhiên không chịu cho nổ, chẳng qua hiện tại không tới phiên ông ta đưa ý kiến.
Những người khác cho dù có thái độ trung lập, nhưng mấy chục người Đường Khanh mang đến kia đều nghe theo cô cả, ngoại trừ nhóm kỵ sĩ đưa dân chúng đi, trước mắt vẫn còn có mấy chục vị.
Muốn cho nổ một tòa thành cũng không dễ, nhưng người cô mang theo bên cạnh đều là pháp sư cao cấp, cho nên không quá nửa ngày, Thủy Thành đã bị nổ đến chia năm xẻ bảy, mà trận pháp nơi đáy nước cũng dần dần lộ ra.
Trận pháp vừa hiển lộ, mấy người vốn còn bảo trì thái độ trung lập cũng tức khắc phẫn nộ rồi.
Lão giáo chủ dĩ nhiên không có khả năng sống sót, sau khi Đường Khanh giao ông ta cho mấy người còn lại xử trí, liền để mấy vị pháp sư khác lần nữa phong bế trận pháp, mà cô thì bắt đầu tinh lọc vùng đất bị lây nhiễm này.
Rốt cuộc cũng là ngọn nguồn, vừa tinh lọc ước chừng mất một ngày một đêm.
Mọi người mệt mỏi một ngày, lập tức lên đường là gần như không có khả năng, liền đơn giản hạ trại nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Công việc siêu quá tải, Đường Khanh cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là thân thể bị đào rỗng, sau khi lập doanh trại đóng quân xong, cô liền ngayc ả một chữ dư thừa cũng không nói, trực tiếp đi vào lều của mình ngã nằm lên giường, không muốn động đậy nữa.
Nhưng ngay khi cô sắp chìm vào ngủ say, thân thể lại truyền đến một cảm giác kỳ dị, mới đầu cô vẫn chưa để ý, rốt cuộc hiện giờ ngay cả ngón tay cô cũng không muốn động, chỉ là theo thời gian trôi qua, cảm giác khác thường kia ngày càng rõ ràng, ngay cả sự vật trước mắt cũng bắt đầu sinh ra biến hóa.
Tâm bỗng dưng lộp bộp một cái, vừa định phản kháng, lại phát hiện mình không thể động đậy.
Cảnh tượng huyền ảo trước mắt không ngừng thoáng hiện, vốn cô còn có thể giữ lý trí, nhưng theo thời gian chuyển dời, người trước mắt càng tụ càng nhiều, đợi sau khi thấy rõ từng khuôn mặt của đối phương, hai mắt cô đột nhiên phóng đại.
“Chỉ Nhi.”
Một tiếng gọi khẽ tràn ngập tưởng niệm, nhưng cô lại không dám trả lời, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn đối phương.
“Sao Chỉ Nhi lại không trả lời? Là không muốn thấy trẫm sao?” Nam tử khuôn mặt tinh xảo nói đến một nửa, đột nhiên châm chọc một tiếng, “Cũng đúng, lúc trước chính là Chỉ Nhi vứt bỏ ta, hiện giờ không muốn thấy ta, cũng là bình thường.”
Đường Khanh hiện tại hoàn toàn không nói nên lời, nam tử trước mắt luôn miệng gọi cô Chỉ Nhi này, không phải ai khác, chính là nam chính cô cứu vớt mấy đời trước —— Kỳ Quân Túc.
Ánh mắt Kỳ Quân Túc điên cuồng, thấy cô chậm chạp không nói, thế mà lại trực tiếp cúi người áp sát cô.
“Chỉ Nhi không mở miệng, không sao cả.” Nói xong, liền hung hăng hôn lên đôi môi đỏ kiều diễm của cô.
Nụ hôn bất thình lình khiến cả người cô cứng đờ. Cô rất muốn đẩy hắn ra, nhưng trước mắt bản thân không thể động đậy, chỉ có thể cam chịu thừa nhận nụ hôn cực nóng của hắn.
Một nụ hôn kết thúc, vốn tưởng cô có thể được thở dốc, nhưng đối phương lại không cho cô nửa điểm cơ hội, cứ thế trực tiếp thô lỗ xé nát quần áo của cô.
Tuy cực kỳ muốn chửi bậy, nhưng trước mắt cô không thể khống chế được mình, chỉ có thể giận dữ trừng mắt với đối phương.
Ngay khi cô đang nghĩ làm thế nào để ngăn cản hết thảy điều này, người trước mắt đột nhiên biến mất, thay vào đó lại là một người khác.
Khuôn mặt tuấn mỹ như được chạm khắc từ mỹ ngọc kia, chỉ liếc mắt một cái liền khiến người xem tim đập gia tốc, giờ phút này, đôi mắt thâm thúy đang nhìn chằm chằm cô, nếu nhìn kỹ, sự điên cuồng nằm sâu trong mắt kia, không khác gì Kỳ Quân Túc cả.
“Hoàng Thượng để vi thần tìm được rồi.”
Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh, cô liền trấn định xuống, đầu tiên là Kỳ Quân Túc, hiện giờ lại là Phó Minh Trạm, cô nhất định đã bị tiểu nhân hãm hại bằng trò gì đó! Nếu không sao những người này lại có thể xuất hiện trước mặt mình!
Nghĩ vậy, ánh mắt cô lạnh băng một mảnh.
Phó Minh Trạm thấy cô không nói, đột nhiên nhoẻn miệng cười, “Hoàng Thượng đã cởi hết y phục, đây là đang mời ta sao?”