Edit: Xanh Lá
Không thể không nói, Mặc Diệc cực kỳ hiểu bé mèo yêu nhà mình.
Cả hai đến nhà hàng đã chọn gọi toàn những món cô yêu thích nhất, qua một bữa cơm, cơn tức giận của cô đã giảm xuống hầu như không còn.
Rượu đủ cơm no, cô nằm liệt trên chỗ ngồi, nghĩ đến đêm qua, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc thì dược tính trong người anh tản mất khi nào?”
Mặc Diệc duỗi tay rót cho cô ly trà tiêu thực, lúc này hắn thật ra lại không trêu cô nữa, nói đúng sự thật: “Thang máy.”
“Cái gì?”
Đường Khanh lập tức ngồi thẳng, mặt đầy kinh ngạc, “Nếu lúc ở trong thang máy anh đã không có việc gì, vậy vì sao……”
Cô không còn mặt mũi nói tiếp, chẳng qua Mặc Diệc lại nhướng mày nói: “Mỹ nhân trong ngực, em cảm thấy anh là Liễu Hạ Huệ sao?”
Đường Khanh nghẹn lời, quả thực muốn chảy xuống hai hàng lệ.
Bên này, hai người ăm trưa vui vẻ, bên kia, Dạ gia lại nháo đến long trời lở đất, đầu tiên là Dạ Khuynh Nhan vô cớ mất tích, toàn bộ thành phố B đều không tìm thấy cô, sau đó chính là Dạ Khuynh Tuyết, nhìn cảnh sát đột nhiên tới cửa, cô ta lập tức luống cuống.
“Các anh muốn làm gì.”
“Cô Dạ, về chuyện gây tai nạn bỏ trốn ba tháng trước, chúng tôi yêu cầu cô phối hợp điều tra.”
“Tôi không đi.”
Dạ Khuynh Tuyết dĩ nhiên không chịu đi, nhưng cảnh sát lại đưa ra lệnh bắt, bất luận cô ta có đồng ý hay không, cô ta vẫn phải đi.
Hai đứa con gái đều không còn tác dụng, ông Dạ tuy đau lòng, nhưng nghĩ lại mình còn có con trai.
Tuy nhiên ông ta còn chưa kịp cảm thấy may mắn, cảnh sát lại lần thứ hai tới cửa, đứa con trai này của ông ta thì không bị nghi dính dáng đến đầu cơ buôn thuốc phiện, chẳng qua là một người hút ma túy, nên cậu ta vẫn phải vào trại cai nghiện mà thôi.
Trong một đêm, Dạ gia lớn như vậy toàn bộ rơi đài.
Khi Đường Khanh biết chuyện của Dạ gia, cô đã đang ở nước ngoài.
Cô nhìn tin tức đứng đầu trên mạng, không khỏi thổn thức nói: “Lúc trước tiệc mừng thọ của vị Dạ tiên sinh này hoành tráng đến đâu, bây giờ lại rơi vào kết cục như vậy.”
Mặc Diệc kỳ thật cũng không có thâm cừu đại hận gì với Dạ gia, nên việc Dạ gia rơi đài đối với hắn mà nói cũng không đáng kể, ngoại trừ Dạ Khuynh Tuyết.
Những chuyện xảy ra với Dạ gia, chỉ có việc của Dạ Khuynh Tuyết là do hắn làm.
Hắn đã sớm cảnh cáo cô ta, nhưng cô ta lại không biết hối cải, còn tính kế đến trên đầu hắn, nếu chính cô ta muốn tìm chết, hắn không ngại tiễn cô ta một đoạn đường.
“Không để ý tới mấy việc này nữa, anh dẫm em đi ăn kem.”
Vừa nghe đến ăn, Đường Khanh lập tức vứt Dạ gia ra sau đầu, “Được đó, tôi muốn ăn vị dâu tây, ừm…… vị khoai môn cũng không tồi.”
“Mua cả hai cái, em không cần băn khoăn.”
“Nhưng tôi còn muốn để bụng đi ăn cái khác nữa.”
“Chẳng phải còn có anh sao? Ăn không hết cứ dưa anh là được.”
Trên đường phố náo nhiệt, bóng hai người hiện ra thật dài dưới ánh nắng, Mặc Diệc nhìn mèo yêu nhỏ hai tay cầm kem, còn không quên chia sẻ với hắn, ánh mắt hết sức ôn nhu…… Đinh…… Giá trị nhiệm vụ trước mắt: 50 Trạng thái nhiệm vụ trước mắt: Khấu trừ linh dược 20 Tổng giá trị điểm tích lũy trước mắt: 171 Giá trị nhiệm vụ thế giới sau: 80 Kỹ năng thiên phú thắp sáng ở thế giới sau: Sức mạnh ánh sáng (thế giới đặc thù) Giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu, tay cầm kem của Đường Khanh hơi buông lỏng.
Mặc Diệc nhìn kem rơi trên đất, thấy cô dường như đang ngây ra, tưởng cô tiếc kem trong tay, hắn liền cười xoa xoa đầu cô nói, “Chẳng phải một cái kem thôi sao, lại mua nữa là được.”
Đường Khanh hồi thần, một lần nữa tươi cười gật gật đầu, nội tâm lại nói với hệ thống: “Thật đáng tiếc, đã nói sẽ du lịch vòng quanh trái đất, kết quả chỉ mới đi hơn hai mươi quốc gia.”
“Có thể đi hơn hai mươi nước thì biết đủ đi, ta ngay cả kem cũng chưa được ăn này.”
Trong khoảng thời gian này hệ thống đã bị những màn khoe ân ái của hai người ngược đủ, mắt thấy nhiệm vụ hoàn thành, cuối cùng cũng cảm thấy mình có thể thở phào một hơi.
Đường Khanh nhìn người nào đó còn đang mua kem cho mình, thở dài, nói với hệ thống: “Còn lại một giờ, xem ra cơm cũng sẽ không kịp ăn.
Đành vậy, trực tiếp đi thôi.”
Mặc Diệc mua xong kem, lại phát hiện người vốn nên ở tại chỗ chờ hắn lại đột nhiên biến mất.
Thoáng chốc, một cảm giác mất mát trống rỗng ập tới trong lòng hắn, nhưng vào lúc này, phía sau hắn vang lên một giọng nói xa lạ.
“Chào ngài, xin hỏi ngài là Mặc tiên sinh sao?”
“Đúng vậy.”
“Ồ, có một vị Đường tiểu thư bảo tôi nói với ngài một chút, cô ấy đi rồi, hy vọng ngài không cần đợi cô ấy.”
Mặc Diệc giật mình tại chỗ, kem trong tay rơi xuống khi nào, hắn cũng hoàn toàn không biết.
Bốn phía vẫn náo nhiệt như vậy, chỉ là tiếng cười nói bên tai rốt cuộc cũng chẳng liên quan tới hắn.
Hắn tựa như đứa trẻ bị vứt bỏ, cuối cùng bị lạc trong đám người…… **** Người khác đều nói có thể sinh ra ở Mặc gia, đó chính là người thắng trong cuộc sống, nhưng hắn lại không vui chút nào.
Bắt đầu từ khi có ký ức, hắn đã biết mình luôn tìm kiếm cái gì đó, hắn không rõ mình làm sao vậy, rốt cuộc mình muốn tìm kiếm cái gì, chỉ biết rằng cảm giác mãnh liệt kia ngày ngày ăn mòn nội tâm hắn, khiến hắn căn bản không cách nào bỏ qua.
Cứ như vậy, ngày này qua ngày khác, hắn sống như cái xác không hồn, đến tận một ngày kia, hắn được một con mèo cứu.
Nói đến cũng nực cười, rõ ràng con mèo kia sau khi trúng đạn gần như không có khả năng sống sót, nhưng hắn lại vẫn ôm nó trở về, thậm chí còn gọi người tìm bác sĩ thú y.
Cũng may, cuối cùng con mèo vẫn sống.
Vào khoảnh khắc biết được Đường Đường không phải mèo bình thường kia, nội tâm hắn vui sướиɠ cực kỳ, thậm chí còn có thể cảm nhận được nội tâm trước nay trống rỗng một lần nữa trở nên sinh động.
Hắn biết, mình đã tìm được thứ mà hắn tha thiết ước mơ.
Ngày tháng chung sống với Đường Đường qua rất nhanh, cũng là thời gian vui sướиɠ nhất đời này của hắn.
Nhưng mà hạnh phúc thường cực kỳ ngắn ngủi, sau khi cô biết tâm ý của mình, cô thế mà lại dứt khoát rời đi, không có lấy một chút do dự nào.
Rõ ràng trước kia cô vì cứu hắn mà không tiếc hôn mê mấy ngày, rõ ràng lo lắng trong mắt cô không chút giả tạo, nhưng vì sao cô vẫn phải rời khỏi! Hắn rất khó hiểu, cũng rất tức giận, nhưng phần nhiều lại là cảm giác bất lực, bởi hắn căn bản không cách nào giữ chặt cô bên cạnh mình.
Cuối cùng trong cơn tuyệt vọng, hắn quyết định đánh cuộc một phen, đánh cuộc nội tâm cô còn có mình, vì thế, hắn cố ý bại lộ bản thân trong cuộc bao vây tấn công kia.
Có thể sinh tồn ở thành phố B, hắn chưa bao giờ phải dựa vào Mặc gia cả, cho nên trận bao vây tấn công kia có người khác hỗ trợ hay không, sao hắn lại không biết? Sau khi nhận ra cô đã đến, hắn cố ý lấy di động đưa lên tai, kỳ thật chỉ có hắn mới biết, cuộc gọi kia căn bản không tồn tại, bởi vốn không có ai gọi cho hắn.
Chẳng qua, cô lại bị lừa.
Tiệc đính hôn chưa từng có nữ chính khác, nhưng hắn lại mặc kệ báo chí viết loạn, bởi hắn còn đang đánh cuộc, đánh cuộc cô có thể lần nữa xuất hiện hay không.
Ngày hôm đó là ngày khó khăn nhất đối với hắn, nhưng cũng là ngày hắn vui vẻ nhất, bởi vì cuối cùng, hắn vẫn cuộc thắng.
Vào khoảnh khắc cô xuất hiện trên tiệc đính hôn kia, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng ngời.
Hắn, đánh cuộc thắng.
Cô, vẫn để ý đến mình.
Vốn tưởng mình sẽ cứ thế cùng cô vui sướиɠ trải qua mỗi ngày còn lại, nhưng cô lại lần nữa mất tích.
Lúc này đây, cô đã mất tích hoàn toàn, dù hắn đốt sợi lông mèo có linh khí mà cô lưu lại kia, cô vẫn không hề xuất hiện.
Cô nói cho hắn đừng đi tìm cô, nhưng cô lại không biết, cô là người hắn tìm kiếm cả đời, sao hắn lại nỡ lòng từ bỏ, sao hắn lại cam tâm từ bỏ đây?