Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 107: Cứu mạng, biến thành mèo! 13

Edit: Xanh Lá

Tình huống thình lình xảy ra khiến Đường Khanh xem mà như lọt trong sương mù, chẳng qua hận ý trong mắt Dạ Khuynh Tuyết cô lại nhìn ra rất rõ. Mang theo nghi hoặc, cô nhìn về phía người nào đó.

Mặc Diệc ôm cô vào trong ngực, tươi cười ôn hòa, “Em biết vì sao Dạ Khuynh Nhan lại bị tai nạn xe cộ chứ?”

Đường Khanh tuy cứu Dạ Khuynh Nhan, nhưng cô cũng không quá để ý vấn đề này, trước mắt thấy hắn đột nhiên mở miệng, tức khắc bừng tỉnh.

“Meo ô!”

“Thật thông minh, chính là do chị gái cô ta làm. Tuy anh không rõ vì sao cô ta muốn gϊếŧ em gái mình, chẳng qua nếu đã là ân nhân cứu mạng của em, tóm lại anh cũng phải giúp một phen.” Hắn sớm đã “vơ” cô mèo nào đó thành người của mình, nếu là đã là ân nhân cứu mạng của cô, hắn đương nhiên phải báo ân giúp cô rồi. Huống hồ, tiểu gia hỏa có thể cứu Dạ Khuynh Nhan một lần, nhưng không có nghĩa có thể cứu cô ta lần hai, trừ phi kẻ khởi xướng dừng tay lại.

Mặc Diệc vốn định cho Dạ Khuynh Tuyết một trận giáo huấn, để cô ta biết khó mà lui, nhưng hắn lại xem nhẹ lòng thù hận của phụ nữ.

Dạ Khuynh Tuyết tuy đã bị thương, nhưng hận ý trong lòng lại càng sâu hơn nữa. Ngày đó cô ta phái người đâm xe vào Dạ Khuynh Nhan cũng không phải muốn lấy mạng cô ấy, mà chỉ muốn nhắc nhở để cô bớt xen vào việc người khác mà thôi. Nhưng dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới Mặc Diệc lại báo thù giúp Dạ Khuynh Nhan, còn đâm xe làm bị thương cánh tay cô ta. Chỉ suýt nữa thôi, cánh tay cô ta đã bị chặt đứt rồi!

Tưởng tượng đến đây, cô ta liền hận không thể xé nát Dạ Khuynh Nhan. Nhất định là con bé đó làm thủ đoạn gì sau lưng, nếu không sao Mặc Diệc lại coi trọng nó!

Dạ Khuynh Nhan hoàn toàn phải chịu tai bay vạ gió, tuy đoán được việc mình bị thương là do “chị gái tốt” kia, nhưng cô ấy chẳng qua là con gái riêng, không quyền không thế căn bản không đấu lại người ta được. Theo nguyên tắc không thể trêu vào thì trốn là được, cô ấy chuẩn bị dọn ra khỏi Dạ gia, nhưng đúng vào lúc này lại bị ông Dạ đột nhiên triệu kiến.

Trong thư phòng Dạ gia, ông Dạ trầm mặt nhìn con gái thứ hai bước vào, lạnh giọng nói: “Con muốn rời khỏi Dạ gia?”

Dạ Khuynh Nhan cũng không thích người cha này, nếu có thể, cô tình nguyện làm một cô nhi. Đáng tiếc, từ sau khi mẹ cô mất, người cha ngay từ đầu vốn chẳng quan tâm đến cô này lại đột nhiên xuất hiện, còn đón cô về Dạ gia, nhưng những năm gần đây, ngoại trừ tiền, ông ta chưa từng cho cô chút tình thân nào cả, thậm chí còn mưu toan muốn cô trở thành công cụ liên hôn hỗ trợ việc làm ăn của ông ta.

Mặc dù thiện lương, nhưng cô lại chán ghét người cha này đến cực điểm, cho nên nghe ông ta mở miệng, cô chỉ mặt không biểu cảm nói: “Cha có chuyện gì sao.”

“Con biết vị kia của Mặc gia, vì con mà đâm xe khiến chị con bị thương chứ.”

“Đâm xe bị thương? Sao con biết được.” Dạ Khuynh Nhan như vừa nghe một truyện cười, người chị kia sống hay chết thì liên quan gì đến cô. Chẳng qua ngay sau đó, cô lại bắt được một tin tức quan trọng. Cái gì gọi là vì mình? Trừ phi tai nạn xe cộ của mình là do cô ta gây ra. Nghĩ vậy, hai mắt cô đột nhiên trừng lớn, “Cha biết con bị thương là do Dạ Khuynh Tuyết?”

Ông Dạ nhìn chằm chằm cô con gái thứ hai này, như muốn nhìn xem cô có đang gạt người hay không.

“Ta không có hứng thú với chuyện các con bị thương, chẳng qua nếu vị kia của Mặc gia đã ra tay, có phải con cũng nên bày tỏ lòng thành một chút?”

Dạ gia đã đang trên đà xuống dốc, nếu không có Mặc gia nâng đỡ, vậy sẽ rất nhanh biến mất ở thành phố B. Vốn ông ta muốn cho Dạ Khuynh Tuyết liên hôn với Mặc gia, nhưng dường như vị Mặc gia kia căn bản chướng mắt Dạ Khuynh Tuyết, ngược lại đứa con gái riêng ông ta trước nay không để trong mắt này lại được vị kia ưu ái, thậm chí còn vì nó mà ra tay giáo huấn Dạ Khuynh Tuyết.

Ở trong mắt ông Dạ, con gái chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi, dù là con gái lớn của ông ta đi nữa, chỉ cần có thể hữu ích với Dạ gia, ông ta cũng sẽ không chút do dự dâng ra ngoài.

Dạ Khuynh Nhan luôn biết cha mình máu lạnh, lại không nghĩ ông ta đã máu lạnh đến mức này, ngay cả đứa con do người vợ cưới hỏi đàng hoàng của mình sinh ra, ông ta cũng chẳng quan tâm. Vốn tưởng “người chị tốt” kia sẽ khác với mình, không ngờ trong mắt ông ta lại đều giống nhau.

“Muốn đi bày tỏ thì tự cha đi đi, con không rảnh.” Hiếm khi cô ấy kiên cường một lần, nhưng ông Dạ lại cười lạnh một tiếng.

“Nếu con không đi, bằng tốt nghiệp đại học B đời này con đừng hòng lấy được.”

Dạ Khuynh Nhan tức đến khó thở. Ngay khi cô thiếu chút nữa đạp cửa rời đi, lại nghe ông Dạ lạnh giọng nói, “Đừng tưởng con ra khỏi cái cửa này còn có thể tiếp tục tồn tại ở thành phố B. Không có Dạ gia, không một công ty nào dám thuê con cả.”

“Một Hoa Quốc to như vậy, cha cho rằng chỉ có thành phố B? Con không tin cha có thể một tay che trời!”

“Vậy con có thể thử xem.”

Một phen giằng co, Dạ Khuynh Nhan nắm chặt tay lại. Dạ gia ở thành phố B có uy tín danh dự, lại làm bạn với Mặc gia, căn bản không có mấy công ty dám đắc tội bọn họ. Mặc dù có chăng nữa, một người không có văn bằng lại không có hậu trường chống lưng như cô, quả thật không cách nào sinh tồn ở thành phố này.

Về phần các thành phố khác, tuy nói bàn tay Dạ gia không vươn được dài như vậy, nhưng nếu cô không có bản lĩnh cao thì sẽ không bao giờ có thể làm chuyện mình thích.

Dạ Khuynh Nhan có chút không cam lòng. Cô nỗ lực lâu như vậy, lại bởi vì một câu của ông Dạ, mà toàn bộ đều mất đi.

Ông Dạ lạnh nhạt nhìn cô, thấy cô do dự, đột nhiên mềm giọng đi một chút, “Khuynh Nhan, luận tướng mạo luận địa vị, toàn bộ thành phố B không ai hơn được vị kia của Mặc gia, huống hồ dù thế nào người ta cũng giúp con một lần.”

Dạ Khuynh Nhan cúi đầu, thật lâu sau, cô hít sâu một hơi, thỏa hiệp nói: “Gặp mặt thì có thể, chẳng qua con không thể bảo đảm điều gì khác.”

Ông Dạ thấy cô đồng ý, tức khắc tươi cười đầy mặt, “Vậy mới đúng chứ, để ta sắp xếp một chút cho các con gặp mặt.”

***

Lại qua mấy ngày, Đường Khanh vẫn nằm trong văn phòng như cũ, vừa phơi nắng vừa nghịch di động của ai kia. Bỗng cửa văn phòng bị mở từ bên ngoài, đột ngột như vậy khiến cô sợ tới mức suýt ném văng điện thoại.

“Ai nha, hóa ra đúng là nuôi một con mèo thật.”

Người đến là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, chẳng qua do chăm sóc kỹ lưỡng nên thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi, hơn nữa đôi mắt cười cong cong kia, khiến người ta cảm thấy cực kỳ ôn nhu.

Mặc Diệc ngẩng đầu nhìn đối phương, khẽ nhíu mày, “Sao mẹ lại tới đây, không phải mẹ đang ở Pháp à?”

“Thằng nhóc này con nói chuyện kiểu gì thế, nói thế nào mẹ cũng là mẹ con.” Lời tuy nói với Mặc Diệc, nhưng ánh mắt bà lại nhìn chằm chằm Đường Khanh, nhìn đến mức cô mèo nào đó hết dám cử động.

Mặc Diệc thấy cô cứng đờ, đang chuẩn bị đến giải cứu cô, ai ngờ mẹ mình lại xuống tay trước một bước, ôm cô vào trong ngực.

“Không phải trước kia con không thích động vật nhỏ à, mẹ nghe người ta nói con nuôi một con mèo, mới đầu mẹ còn không tin đâu.” Bà Mặc ôm mèo yêu thích không buông tay, căn bản không chịu trả Đường Khanh cho con trai mình.

“Mẹ nói đi, rốt cuộc mẹ tới làm gì.”

“Ồ, mẹ nghe nói gần đây con coi trọng một cô gái, còn vì cô ấy mà làm không ít chuyện.”

Mặc Diệc nhướng mày, cũng không phủ nhận. Hắn quả thật coi trọng một cô gái, cũng thực sự vì cô ấy mà làm không ít chuyện, chẳng qua hắn dám khẳng định, cô gái mẹ mình muốn nhắc tới kia chắc chắn không phải Đường Đường của hắn.

Bà Mặc thấy hắn không phủ nhận, tức khắc kích động lên. Đứa con trai này bà nuôi ước chừng hơn hai mươi năm, chưa bao giờ thấy nó rung động với cô gái nào, bà vốn tưởng đời này không có hy vọng ôm cháu, đã bắt đầu có ý định bức hôn, bây giờ rốt cuộc con bà cũng có nơi có chốn.

“Mẹ đã nói chuyện với cha cô ấy rồi. Nếu con đã thích, vậy hãy hẹn gặp một lần đi.”