Edit: Xanh Lá
Chuyện về Thôn Thiên Ma Tôn vừa quyết định, Đường Khanh cùng Kỳ Tu liền được tông chủ đưa tiễn rời khỏi Kiếm Huyền Tông. Trước khi đi, ông ấy còn nói mãi, đây chính là khuê nữ bảo bối của Thanh Hư Tử sư đệ, cũng là đứa trẻ ông nhìn lớn lên, để cô lấy thân mạo hiểm thật sự có chút không yên lòng.
“Dao Nhi, nếu có nguy hiểm cũng không nên liều mạng, việc này còn có chúng ta đấy.”
Kỳ Tu nắm tay Đường Khanh, mở miệng trước cô một bước: “Tông chủ yên tâm, Dao Nhi sẽ không có việc gì, huống hồ còn có ta ở đây.”
Thấy thế, tông chủ liền yên tâm không ít, Kỳ Tu này năm đó ông cũng gặp qua, đúng là đứa trẻ thành thật, hẳn sẽ không gạt người.
Rời khỏi Kiếm Huyền Tông, ôn nhu trên mặt Kỳ Tu liền không còn tồn tại, chẳng qua bàn tay nắm lấy tay cô lại một chút cũng không buông lỏng. Đường Khanh giãy giụa vài cái, thấy giãy không ra, mới lạnh lùng nói: “Đã rời khỏi phạm vi của Kiếm Huyền Tông, Ma Tôn cần gì phải diễn kịch tiếp.”
Kỳ Tu cười lạnh một tiếng, “Kiếm Huyền Tông thì tính là cái gì, ngươi cho rằng ta sẽ sợ bọn họ?”
Nghe vậy, Đường Khanh hơi sửng sốt, rất nhanh liền hiểu được, e rằng hắn diễn kịch ngay từ lúc ở Lạc Thủy Thành, chính là để chờ Thôn Thiên xuất hiện.
Thôn Thiên Ma Tôn tính tình kỳ quặc, muốn dụ hắn ta ra cũng chỉ có thể giả làm vợ chồng ân ái, mà Kỳ Tu hiển nhiên rất rõ điểm này.
“Trong thời gian này ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cho ta, nếu không……”
“Ma Tôn yên tâm, Thôn Thiên Ma Tôn chính là kẻ thù gϊếŧ mẹ ta, xem như để báo thù, ta cũng sẽ diễn kịch thật tốt.” Nói xong, thần thái lạnh băng trên mặt hoàn toàn không còn, ngược lại là vẻ ôn nhu như nước, “Nếu đã diễn kịch, tóm lại cũng không thể gọi ngươi là Ma Tôn. Ngươi nói xem, ta nên gọi ngươi là Kỳ Kỳ, hay Tu Tu mới tốt?”
Đường Khanh ngoài mặt tươi cười, nội tâm lại thầm huênh hoang một phen, “Đánh không lại hắn, ta khiến hắn buồn nôn một chút cũng không tồi.”
Hệ thống lần đầu tiên châm nến cầu nguyện cho nam chính, quả nhiên trên đời này chỉ có đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung.
Kỳ Tu vừa nghe lời cô nói, tức khắc khuôn mặt cứng đờ.
Mà Đường Khanh lại giả bộ ngây thơ đáng yêu, tiếp tục nói: “Ừm, ta cảm thấy cứ gọi là Tu Tu đi, dễ nghe.”
Vốn tưởng đối phương sẽ cự tuyệt, ai ngờ, hắn ho nhẹ một tiếng, thế mà lại lạnh giọng nói: “Tùy ngươi.”
Cái này, thật ra lại đến phiên cô sửng sốt, chẳng qua cũng chỉ trong một chớp mắt, rất nhanh cô liền khôi phục như ban đầu, miệng cười xán lạn nói: “Vậy, Tu Tu, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu vậy?”
“Dao Nhi muốn đi nơi nào, liền đi nơi đó.” Luận về kỹ thuật diễn, Kỳ Tu sao lại thua cô được, huống hồ, đây cũng coi như biểu lộ chân tình của hắn.
Lúc trước bắt nạt cô, chỉ là vì bị một kiếm kia khiến hắn không dám tiếp tục khom lưng uốn gối ở bên cạnh cô nữa, nhưng hắn lại không biết lấy thân phận nào, lấy dáng vẻ nào để tới gần cô, nên mới chọn hình thức không thích đáng nhất này.
Nhìn cô tươi cười như hoa, trong một chớp mắt hắn mong thời gian có thể dừng lại, như vậy hắn liền có thể vĩnh viễn có được cô, chỉ là dưới sự điều khiển của lý trí, hắn lại không dám hy vọng xa vời, chỉ có thể tiếp tục ngụy trang bản thân.
Kỳ Tu chỉ mới phát huy một phần mười tình cảm hắn dành cho cô, đã lóe mù hai mắt mọi người.
Ví dụ, để có được nụ cười của mỹ nhân, hắn ngâm mình trong Đông Hải mười ngày mười đêm, chỉ để tìm kiếm một viên châu đẹp.
Lại ví dụ như, chỉ trong một đêm đã san phẳng một trong ba ngọn núi lớn nhất Tu Chân giới – Thanh Miểu Phong, khiến tất cả mọi người chấn động.
Hiện giờ, hắn thế mà chỉ vì một yêu cầu của mỹ nhân, liền cam nguyện giả nữ trang nghênh cưới cô.
Không sai, hai người đã sắp khuấy đảo toàn bộ Tu Chân giới nhưng vẫn không thấy Thôn Thiên Ma Tôn, liền đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, thành thân đi!
Mà Đường Khanh muốn làm nam chính ghê tởm lần cuối cùng, liền dứt khoát đưa ra điều kiện với hắn, yêu cầu hắn phải mặc nữ trang.
Trong thời gian này Kỳ Tu sủng cô đến mức tất cả nữ tử đều vô cùng hâm mộ, ngay lúc hắn cảm thấy đây chính là trạng thái bình thường, liền nghe được yêu cầu này của cô, cũng thực sự ngây ra mất một lúc.
“Ngươi nói gì?”
“Thành thân có thể, chẳng qua ngươi phải giả nữ trang.”
Trong thời gian này Đường Khanh đã phát huy tính cách của nguyên chủ Phượng Dao đến vô cùng nhuần nhuyễn, muốn kiêu ngạo thế nào thì kiêu ngạo thế đó, muốn tùy hứng ra sao thì tùy hứng như vậy, dù sao cô cũng coi đây như bữa tối cuối cùng, nếu không trả thù một chút thì sẽ không còn cơ hội.
Nếu nói thiếu niên đáng yêu Kỳ Tu cô không nỡ ngược, thì với Kỳ Tu thành niên trước mắt này, cô lại không có gánh nặng tâm lý quá lớn. Rốt cuộc thì cô cũng biết đây hết thảy đều là diễn kịch.
Khuôn mặt Kỳ Tu có chút vặn vẹo, ngay khi hắn muốn cự tuyệt, lại nghe đối phương thản nhiên mở miệng nói.
“Tu Tu à, hôn lễ bình thường thì có gì vui chứ, Thôn Thiên Ma Tôn sẽ bởi vì một hôn lễ nho nhỏ mà chạy tới gϊếŧ người sao? Nếu như có thể chọc tới điểm mấu chốt của hắn, tất nhiên sẽ biến thành ân ái đến kinh ngạc, khiến hắn không chịu đựng nổi nha. Ví dụ như, ngươi vì có thể nghênh cười ta mà giả nữ chẳng hạn.” Đường Khanh nói rất nghiêm trang, thấy hắn im lặng, lại bày vẻ mặt tùy ý nói: “Nếu ngươi không đồng ý, vậy việc này coi như từ bỏ.”
Kỳ Tu vừa nghĩ đến việc thành thân bị từ bỏ, do dự lúc trước liền hoàn toàn mất sạch, cho dù là diễn kịch, hắn cũng muốn thành thân với cô. Rốt cuộc hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ tới cô sẽ nguyện ý gả cho mình.
“Được.” Đối phương đáp ứng dứt khoát cực kỳ, còn như sợ cô đổi ý mà lại nói ngay: “Ta lập tức gọi người đi chuẩn bị tất cả.”
Trong thời gian qua, Kỳ Tu cũng thu phục không ít thủ hạ tài ba, có chỗ đứng vững chắc ở Tu Chân giới. Lúc này hắn thành thân, còn mở tiệc chiêu đãi tất cả nhân sĩ danh tiếng trong giới Tu Chân. Hôn lễ hoành tráng thế này cũng coi như độc nhất trong Tu Chân giới, càng miễn bàn đến lần này tân lang quan còn giả thành tân nương tử.
Nhất thời, toàn bộ Tu Chân giới sôi nổi nghị luận.
Trong lòng Thanh Hư Tử còn có chút vướng mắc, nhưng dù không đồng ý với hôn sự này của khuê nữ bảo bối – cho dù tông chủ đã nói với ông đây là giả – thì ông cũng không muốn bỏ lỡ chút nào, vì thế ông vẫn lạnh mặt xuất hiện ở hiện trường. Chẳng qua khi ông nhìn thấy Kỳ Tu mặc nữ trang, những vướng mắc trong lòng kia cũng bớt đi không ít.
Có thể mặc nữ trang, còn làm rầm rộ như vậy, không màng thể diện đến mức này, ông vẫn phải bội phục.
Chẳng qua cũng không thể không thừa nhận, gương mặt này của Kỳ Tu, dù có mặc giả nữ cũng không có nửa điểm không ổn. Đương nhiên vẫn kém hơn khuê nữ nhà mình! Nhìn nữ nhi nhà mình mặc hồng trang, tư thế hiên ngang, quả thực đẹp đến khiến người ta loá mắt a.
Thanh Hư Tử ngước gương mặt kiêu ngạo, vẫy vẫy tay về phía Đường Khanh.
“Dao Nhi, lại đây.”
“Dạ!” Đường Khanh tung tăng nhảy nhót chạy qua, có thể nhìn ra tâm tình cực kỳ không tệ.
“Dao Nhi, đây là lễ vật cha tặng cho con, nhận lấy.” Khuê nữ của mình không biết từ khi nào lại thích thi châm, vì thế ông liền cố ý cho người tìm bộ Huyễn Dạ châm này.
Nghe nói Huyễn Dạ châm này sớm đã thất truyền, hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện, mọi người đồng loạt cảm thán Thanh Hư Tử thật yêu thương con gái, ngay cả bảo bối như vậy cũng có thể tìm ra.
Thanh Hư Tử đang mắt đầy thương yêu nhìn khuê nữ của mình, bên tai lại đột nhiên truyền đến lời nói khiến ông thiếu chút nữa muốn động thủ đánh người.
“Cha, người cũng thật bất công, Dao Nhi có quà, sao con lại không có chứ? Hiện giờ con cũng là con của người nha.” Kỳ Tu mặc hồng trang mỹ diễm, lúc này lại làm nũng nói ra lời này, không có nửa phần không hài hòa, ngược lại còn dẫn dắt mọi người trêu đùa, nhao nhao cười nói Thanh Hư Tử bất công.