Edit: Xanh Lá
Đường Khanh đang nghĩ xem làm thế nào để mang Hứa Văn Thanh đi, thuận tiện cũng
kéo mấy người giáo sư Vương đi cùng, rốt cuộc thì nếu chỉ có một mình nữ chính cũng sẽ không thể nghiên cứu ra thuốc chữa trị, mà y thuật cổ của cô tuy lợi hại, nhưng trước mắt chỉ có y thuật hiện đại mới là cốt yếu, y thuật của cô chỉ có thể phụ trợ mà thôi.
Trong lúc cô đang đau đầu hết sức, đột nhiên, cửa phòng thí nghiệm bị người mở ra.
Người tới không phải ai khác, chính là vị công tử Triệu gia kia, Triệu Khải Siêu, hắn ta mặc một thân âu phục giày da, mặt đầy kiêu ngạo, mà bên cạnh hắn ta có một cô gái chừng hai mươi tuổi đi theo. Cô gái kia vốn còn đang nở một nụ cười nịnh nọt, chỉ là khi nhìn thấy Đường Khanh, cả khuôn mặt cô ta đều trở nên dữ tợn.
“Hạ Mộc!”
Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi kia, cùng sự căm hận không chút giấu giếm khiến Đường Khanh hơi nhướng mày. Trong cốt truyện ban đầu của thế giới không thấy nhắc đến tên cô nàng đó.
Cô gái kia thấy cô không nói gì, vừa định mở miệng lần nữa, lại thấy Triệu Khải Siêu đột nhiên nói: “Cô quen biết cô ấy?”
Bỗng dưng, cô gái kia thu lại hận ý đầy mặt, nỗ lực ôn nhu nói: “Triệu thiếu, người phụ nữ này chính là nữ chủ nhân tương lai của Sở gia, sao tôi lại không biết chứ.” Chỉ là, trong khi cô ta cố sức ôn nhu, đôi tay nắm chặt kia cùng sát ý trong mắt căn bản không che giấu được.
Lời cô gái kia nói khiến hứng thú trong mắt Triệu Khải Siêu sâu thêm vài phần, “Nữ chủ nhân tương lai của Sở gia? Thiến Thiến, cô xác định không nhớ lầm?”
Cô nàng có tên Thiến Thiến kia hơi sửng sốt, ngay sau đó tươi cười ngọt ngào nói: “Triệu thiếu, là tôi nói sai, nữ chủ nhân tương lai của Sở gia chính là em gái ngài, sao có thể đến lượt cô ta chứ. Cô ta, chẳng qua là một con chó bị Sở gia chơi chán vứt bỏ mà thôi.”
Cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không, Đường Khanh luôn cảm thấy lúc cô nàng kia nói ra câu cuối cùng, gương mặt cô ta có chút vặn vẹo.
“Cô chính là Hạ Mộc đã gây xôn xao lúc trước?” Triệu Khải Siêu nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên cười nói: “Quả nhiên có vài phần sắc đẹp, chẳng trách ngay từ đầu Sở Việt đã vì cô mà không cho Triệu gia chúng tôi sắc mặt tốt.”
Lời Triệu Khải Siêu nói khiến vẻ mặt cô gái kia căng thẳng, tiếp theo cô ta rất nhanh liền dán lên, nịnh nọt nói: “Triệu thiếu, chẳng qua là người phụ nữ Sở Việt chơi chán mà thôi, loại phụ nữ này không đáng để ngài nhìn thêm một cái.”
Trên mặt Triệu Khải Siêu treo nụ cười, nhưng động tác tiếp theo lại khiến cô ta choáng váng.
Một tiếng tát thanh thúy vang lên trong phòng thí nghiệm, mặt cô nàng kia đã sưng đỏ, trên mặt đầy vẻ không dám tin, “Triệu thiếu……”
“Bổn thiếu coi trọng ai, không tới phiên cô lắm miệng.” Nói xong, liền ngay cả liếc cũng không liếc cô ta một cái, há miệng chính là một tiếng, “Cút.”
Cô nàng kia có chút không cam lòng, nhưng lại không dám tiến lên, do dự mãi, cuối cùng chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn Đường Khanh, sau đó tâm bất cam tình bất nguyện rời đi.
Đường Khanh cạn lời nhìn một màn trước mắt, đây quả thực là tai bay vạ gió mà, cô thật sự chẳng muốn đối mặt với Triệu Khải Siêu này chút nào nha.
Chẳng qua, Triệu Khải Siêu lại không định buông tha cho cô, “Hạ tiểu thư.”
Hắn tươi cười nho nhã, gương mặt anh tuấn khoác lên dáng vẻ thân sĩ này, thật ra lại đặc biệt đẹp mắt.
Giáo sư Vương không đành lòng nhìn người của mình bị làm bẩn như vậy, vừa định tiến lên, lại bị Đường Khanh ngăn cản.
“Triệu tiên sinh, chào ngài, xin hỏi ngài tới phòng thí nghiệm có chuyện gì sao?”
“Vốn dĩ có việc, chẳng qua sau khi nhìn thấy cô, tôi đã lập tức quên rồi.” Hắn thấy cô tỏ thái độ lãnh đạm cũng không có chút không vui nào, ngược lại mỉm cười tiến đến, “Hạ tiểu thư còn chưa dùng bữa tối đúng không? Chi bằng chúng ta tìm một chỗ, ăn một bữa thật ngon, thế nào?”
Đường Khanh cực kỳ muốn nói không được, nhưng cũng biết với thế lực trước mắt của
Triệu gia, cô vẫn phải cẩn thận ứng phó, nếu không vừa chọc vị gia này không vui, quỷ biết mình còn có thể tiến vào phòng thí nghiệm hay không nữa.
“Có thể thì có thể, chẳng qua…… ngài chờ tôi một chút được chứ? Rốt cuộc, trên người tôi vẫn còn mặc áo blouse trắng nha.”
Thấy cô đáp ứng, Triệu Khải Siêu có lý nào không chịu, lập tức gật đầu nói: “Vậy tôi liền ở chỗ này chờ cô.”
“Được.”
Đường Khanh mỉm cười rời đi, chẳng qua ngay khi cô xoay người, sắc mặt liền lập tức lãnh đạm.
“Hệ thống.”
“Đây!”
“Ngươi có thể đưa nữ chính vào không gian của ta từ khoảng cách xa chứ?”
Hệ thống chần chừ trong thoáng chốc, nhỏ giọng nói: “Về bản chất mà nói, tổng bộ hệ thống chủ bên kia không cho phép việc này.”
“Tức là có thể đúng không?”
“Khanh Khanh, ngươi như vậy là trái với……”
Không đợi hắn nói xong, Đường Khanh cười lạnh một tiếng, “Ha hả, bởi vì lỗi của hệ thống chủ các ngươi, mà hại ta gia tăng độ khó. Thế nào? Cái tội này còn muốn ta gánh sao?”
Hệ thống đuối lý, cuối cùng chỉ đành nói hết sức cẩn thận: “Vậy, để ta đi hỏi tổng bộ một chút.”
“Nhanh chút, ta không có thời gian. Đúng rồi, lúc ta mang Hứa Văn Thanh đi, ngươi nhớ phải tạo ra cho ta một cảnh tượng giả lập, đỡ cho đến lúc đó chúng ta còn chưa đi đã bị người ta bắt lại.”
Trở lại phòng nghỉ tạm của mình, Đường Khanh trước tiên thay sang một bộ váy trắng, tiếp theo lấy ra đồ trang điểm lúc trước đã thuận tay nhét vào không gian, vừa trang điểm vừa chờ tin tức từ hệ thống.
Trang điểm là trình tự rất phức tạp, chẳng qua đến lúc đó cô cũng có lý do để giải thích vì sao cô để Triệu Khải Siêu chờ lâu như vậy.
Hệ thống cũng không khiến cô đợi lâu, sau khi cô tô xong son môi, liền lên tiếng: “Khanh Khanh, tổng bộ đáp ứng rồi, chẳng qua…… tổng bộ sẽ giảm giá trị điểm của thế giới.”
Khóe miệng Đường Khanh giật giật, cô biết ngay cái hệ thống rác rưởi này sẽ không dễ dàng tạo thuận lợi cho cô như thế!
“Giảm bao nhiêu?”
“Giá trị điểm ban đầu là một trăm, hiện tại hạ xuống còn tám mươi điểm.”
Nghe vậy, Đường Khanh suýt nữa buột miệng chửi thề, khó khăn lắm mới tới một thế giới có giá trị điểm lớn một chút, kết quả thế mà lại hạ giá trị điểm của cô!! Phải biết rằng lúc trước cô cực khổ bao nhiêu làm xong một thế giới cũng chỉ được có vài điểm đến hơn mười điểm thôi đó!
“Khanh Khanh, đây là quyết định của tổng bộ, ta cũng không có cách nào.” Hệ thống cảm thấy có chút áy náy, cũng may Đường Khanh không phải người tính toán chi li, không lâu sau liền lười chẳng thèm tức giận, rốt cuộc bên kia là hệ thống chủ, mình có làm gì cũng chẳng qua được hắn.
Bên kia, sau khi Triệu Khải Siêu sai người lấy máu của Hứa Văn Thanh xong, đợi mãi không thấy Đường Khanh trở lại, sắc mặt không khỏi trở nên u ám. Ngay khi hắn ta chuẩn bị gọi người bắt Đường Khanh đến đây, cô rốt cuộc cũng khoan thai tới muộn.
Nếu nói lúc trước hắn ta đã chờ đến mức kiên nhẫn hoàn toàn không còn, thì hiện tại sau khi nhìn thấy Đường Khanh, lập tức mọi sự khó chịu đều biến mất.
Mỹ nhân như vậy, đừng nói chờ một tiếng đồng hồ, cho dù có chờ một ngày đi chăng nữa, vậy cũng xứng đáng nha.
“Triệu tiên sinh.” Đường Khanh mỉm cười mở miệng.
Kinh diễm qua đi, hắn ta lập tức nhiệt tình nói: “Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn tối.”
Hiện giờ chính là tận thế, bên ngoài căn bản không có nhà hàng gì cả, cho nên nơi Triệu Khải Siêu dẫn cô đến chính là Triệu gia. Tốt xấu gì cũng là người quản lý căn cứ an toàn thành phố B, mặc dù là tận thế, hoàn cảnh sống vẫn tương đối không tệ.
Đường Khanh đã được hệ thống trợ giúp mà mang Hứa Văn Thanh đi, về phần đám người giáo sư Vương, tốt xấu gì cũng là người có tài năng thực sự, trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không gặp nguy hiểm nào.
Triệu gia đèn đuốc sáng trưng, xung quanh còn có vô số vệ sĩ, hơn nữa trong đám vệ sĩ này còn có không ít người dị năng, muốn phá vây rời khỏi nơi này, e là không phải chuyện dễ.