Edit: Xanh Lá
Đoàn người Triệu Bình thấy thế, liền lập tức tiến lên vây quanh, nhưng không đợi bọn họ mở miệng, đám zombie mà bọn họ khó khăn lắm mới dọn sạch sẽ khỏi đại sảnh lại dồn đến đây từ bốn phương tám hướng. Lúc này, bọn họ lập tức nâng vũ khí lên chiến đấu.
Dị năng hệ sét của Triệu Bình lợi hại hơn không ít so với hệ sét thông thường, nên bọn họ đi ra ngoài đều dựa hầu hết vào dị năng của gã, trước mắt gã đã bị đóng băng lại, căn bản không thể ra tay giúp bọn họ được, mà dần dần bọn họ cũng cảm thấy đuối sức.
“Vị tiên sinh này, trước đó chúng tôi có lỗi, nhưng việc cấp bách hiện tại là chống lại zombie! Chứ không phải đấu tranh nội bộ!”
Sở Việt cười lạnh một tiếng, hắn cũng không tính gϊếŧ chết Triệu Bình nhanh như vậy, rốt cuộc cách chết này vẫn là quá dễ dãi với gã ta. Cho nên, sau khi đám người kia mở miệng, hắn liền giải trừ băng trên người Triệu Bình.
Triệu Bình bị đóng băng không nhẹ, trong lòng tức khắc nổi lên sát ý, chỉ là gã cũng hiểu, chỉ với thân thủ hiện tại của mình, có liều mạng cũng không đυ.ng được đến hắn.
“Người anh em này, lúc trước cũng thật có lỗi, chẳng qua không đánh không quen nhau, hiện giờ chúng ta cũng coi như bạn bè.” Triệu Bình giả mù sa mưa vừa cười làm lành nói chuyện, vừa tiến lên hỗ trợ. Chỉ là vừa dứt lời, gã ta lại đột nhiên phát hiện, dị năng hệ sét của mình, thế mà lại mất hiệu lực.
Tức khắc, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất, trở nên kinh hoảng.
Gã ta có thể ngang ngược ở căn cứ an toàn đều là dựa vào dị năng, nếu như mất đi hiệu lực……
Không đợi gã ta nghĩ lại, Sở Việt bên kia đã dứt khoát đá gã vào đàn zombie. Đời trước gã cũng đẩy mình vào giữa đàn zombie như thế, đời này, cũng nên để gã ta nếm thử mùi vị này.
Triệu Bình không có dị năng liền không khác gì người thường, mà đối mặt với zombie khắp nơi vọt tới, gã căn bản không ứng phó được.
Cuối cùng, gã ta té ngã trên đất, mặt đầy hoảng sợ, nhìn zombie khủng bố dữ tợn trên đỉnh đầu giương nanh múa vuốt xé xác bản thân……
“A……”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong trung tâm thương mại, tất cả mọi người đều chú ý tới, chẳng qua trước mắt bọn họ căn bản không có tâm tư tiến lên hỗ trợ, rốt cuộc ngay cả chính bọn họ cũng không chắc mình có thể thoát khỏi chỗ này hay không.
Sợ hãi, sợ hãi tràn ngập nội tâm bọn họ. Bên này, Sở Việt đã dẫn theo mọi người đột phá vòng vây, về tới xe việt dã.
Trong xe việt dã, những người khác thấy còn có người chưa trở về, lập tức nói với Sở Việt, “Sở tiên sinh, mấy người Trương Kiến còn chưa trở về.”
Sở Việt, “Tôi biết, tôi nhìn thấy bọn họ ở tầng hai……” Nói xong, hắn dừng một chút, lúc này mới tiếp tục: “Khi đó, bọn họ đã chết, chết vì dị năng hệ sét.”
Lời này vừa ra, mọi người lập tức hiểu được, vì sao vừa rồi hắn vừa tới liền lập tức chất vấn ai có dị năng hệ sét, hóa ra……
Nếu nói lúc trước bọn họ còn có một tia thương hại với Triệu Bình, hiện giờ lại hận gã thấu xương. Loại người này, chết không hết tội!
Trong xe việt dã, Đường Khanh nhìn Sở Việt điềm nhiên gạt người, không khỏi có chút tò mò, sao hắn lại biết Triệu Bình sẽ ở trung tâm thương mại, còn đoán được gã sẽ xung đột với bọn họ đây?
Như đoán được tâm tư của cô, Sở Việt đột nhiên giải thích: “Mộc Mộc, loại người như Triệu Bình này, muốn biết hắn sẽ đi đâu căn bản không khó. Mà cách làm người của hắn ta, cũng định trước sẽ gây xung đột.”
Triệu Bình tính tình phách lối, gã muốn đi ra ngoài, tất nhiên sẽ huênh hoang khắp nơi, mà loại người như gã, nếu nhìn thấy vật tư trong tay những người khác nhiều hơn mình thì sao lại cam tâm được, đời trước gã cũng không ít lần trắng trợn cướp đoạt của người ta.
Trở lại căn cứ an toàn, Sở Việt cũng không giấu giếm chuyện này, mà chủ động nói việc này cho trưởng căn cứ, Triệu Bình vì đoạt vật tư mà động thủ gϊếŧ người, chứng cứ vô cùng xác thực, trưởng căn cứ ngay cả nửa điểm hoài nghi cũng không có, ngược lại còn luôn miệng xin lỗi hắn, nói là trong căn cứ an toàn xuất hiện loại người cặn bã bậc này, là do trưởng căn cứ như anh ta quản lý không thỏa đáng.
Triệu Bình đã bị diệt trừ, Sở Việt cũng không cần ở lại thành phố S, vì thế liền dẫn theo mọi người đi tới thành phố B.
Tình hình ở thành phố B cũng không tốt hơn thành phố S là mấy, ngoại trừ mấy căn cứ an toàn, nhưng nơi còn lại đều đã bị zombie bao phủ, mà loài người khó khăn lắm mới thành lập nên căn cứ, còn chưa kịp thở phào, từ tiền tuyến đã truyền đến tin zombie tiến hóa.
Tin tức này truyền ra, tức khắc khiến tất cả người còn sống khϊếp sợ.
Sở gia ở thành phố B vẫn có chút quyền thế, cho nên khi Sở Việt xuất hiện ở căn cứ an toàn thành phố B, liền ngay cả thẩm tra cũng không cần, trực tiếp thuận lợi tiến vào thẳng, chỉ là, hắn cũng không tiếp nhận ý tốt của Sở gia, ngược lại dùng vật tư trao đổi, tìm một căn biệt thự nhỏ ở tạm.
Sở gia cực kỳ tức giận với hành động này của Sở Việt, thậm chí có một lần còn chạy đến biệt thự nhỏ, chẳng qua cuối cùng đều bị hắn tống cổ ra.
Đường Khanh có chút khó hiểu, hiện tại Sở gia còn chưa trở mặt với hắn, theo lý thuyết vẫn có chút giá trị lợi dụng, sao lại đột nhiên tuyệt tình như thế? Chẳng qua cô còn chưa kịp nghĩ kỹ, đã phát hiện ra một chuyện thiếu chút nữa làm cô tức điên. Đó chính là về nữ chính, cốt truyện đã nói cô ấy có dị năng hệ chữa trị, rõ ràng phải qua một thời gian nữa mới bị người ta phát hiện ra, thế mà hiện giờ lại bị bắt, còn bị nhốt trong phòng thí nghiệm cho người ta nghiên cứu!
Đường Khanh: “?? Hệ thống??”
Hệ thống cũng khϊếp sợ, “Ta không biết mà!”
“Ngươi không biết còn chơi cái trứng á!” Đường Khanh hoàn toàn bùng nổ, mắt thấy nam chính bên này còn chưa đi trật, kết quả bên nữ chính đã rối thành một nùi, trước mắt cô lại không có tư cách đi vào phòng thí nghiệm nữa chứ! Nhưng nếu như mặc kệ nữ chính, phỏng chừng không bao lâu nữa liền chỉ có thể đi nhặt xác cho cô ấy thôi!
Bởi vì lo lắng cho an nguy của nữ chính, Đường Khanh đã không bình tĩnh nổi, mà cô vừa hoảng loạn, rất nhanh đã bị Sở Việt phát hiện điểm khác thường.
“Mộc Mộc, gần đây em làm sao thế?”
Đường Khanh rất muốn nói không có việc gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nói sự thật ra: “Tôi muốn cứu một người.”
Nghe vậy, Sở Việt hơi nhíu mày, “Ai.”
“Hứa Văn Thanh.”
“Người có dị năng hệ chữa trị kia à.” Sở Việt nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào, “Em quen cô ta?”
Cô ấy ở cạnh mình lâu như vậy, chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc tới bất cứ ai, hiện tại lại vì người này mà mất hết bình tĩnh.
Đường Khanh tuy không quen biết Hứa Văn Thanh, nhưng trước mắt nếu cô nói không quen, căn bản sẽ không giải thích được vì sao phải cứu cô ấy, vì thế, cô gật đầu, “Quen.”
“Đối với em, cô ta rất quan trọng?”
“Phải, cực kỳ quan trọng.”
Vốn tưởng rằng nói như vậy thì nam chính sẽ giúp, nào biết, đối phương tuy ôn nhu mở miệng, nhưng lời nói ra lại khiến cô ngây cả người.
“Một khi đã vậy, anh sẽ không để em cứu cô ta.”
Đầu óc Đường Khanh trống rỗng, một lúc lâu sau mới rốt cuộc nói: “Vì sao?”
“Em là của anh, anh không cho phép trong lòng em còn chứa những người khác.” Sở Việt bá đạo mở miệng, tháo xuống tất cả ngụy trang trước đây.
Lúc này, Đường Khanh hoàn toàn trợn tròn mắt, môi đỏ khẽ nhếch, nhưng vẫn nói không nên lời.
Mà hệ thống, hệ thống vẫn luôn giả chết, hoàn toàn không dám đối mặt với hiện thực này.
Sau khi Sở Việt tháo bỏ ngụy trang, liền hoàn toàn thể hiện rõ tính cách, không bận tâm chút nào đến việc bày ra biểu hiện gạt người như trước kia.
Đường Khanh nhìn ánh mắt trần trụi, tràn ngập ham muốn chiếm hữu kia, cả người đều không thoải mái. Ánh mắt này quá quen thuộc, nhưng chính vì quen thuộc mới có vẻ đáng sợ.
“Hệ thống!!”
Đối mặt với tiếng rít gào của cô, hệ thống cũng cực kỳ tội nghiệp, “Hu hu hu, đừng hỏi ta, ta cũng không biết sao lại thế này.”