Edit: Xanh Lá
Sau một trận trời đất quay cuồng quen thuộc, Đường Khanh chậm rãi mở mắt ra. Lọt vào tầm mắt cô chính là một bàn thức ăn cực kỳ phong phú. Nhưng thức ăn dù phong phú, tất cả lại đều là thịt, nhìn đến miếng thịt to đùng ngấy mỡ trong bát mình kia, cô thật sự có chút buồn nôn.
Đường Khanh hít sâu một hơi, cố nén cơn buồn nôn lại, nhìn quanh bốn phía, thấy xung quanh không ai nhìn chằm chằm cô, lúc này mới bắt đầu dò hỏi hệ thống.
“Hệ thống, tư liệu thế giới đâu.”
“Chờ một lát.” Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên, không bao lâu sau, trong đầu cô liền tràn vào các loại tư liệu.
Đây vẫn là thế giới theo chế độ quân chủ, nam chính là đương kim Thái phó, tay cầm quyền to, ngay cả hoàng đế cũng là con rối do một tay hắn nâng đỡ. Hắn vốn đứng trên vạn người nên hết sức xem nhẹ con rối trong tay mình, không ngờ con rối kia lại liên thủ với An vương mưu toan gϊếŧ hắn. Hắn giả vờ thất bại, cuối cùng quay lại gϊếŧ cả An vương và hoàng đế. Tuy nhiên, dù hắn thành công gϊếŧ bọn họ, người yêu cũng bị đột tử nơi cung đình, thậm chí một thi hai mệnh. Hóa ra khi hắn thất bại đó, người hắn yêu lại bị tỷ tỷ ruột của nàng bán đứng cho hoàng đế, ngoài mặt tuy làm Hoàng Hậu, nhưng sau lưng lại bị hoàng đế vũ nhục tra tấn.
Hắn tuy có được thiên hạ, rốt cuộc lại mất đi người yêu nhất.
Nếu thế giới chưa từng tử tế với nàng, vậy hắn liền cho thế giới này nếm thử những thống khổ mà nàng từng trải qua!
Nam chính: Phó Minh Trạm
Nhiệm vụ: Ngăn cản nam chính hắc hóa, giúp hắn bước lên ngôi vị hoàng đế!
Thân phận của Đường Khanh trong lần xuyên qua này còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn so với đời trước, thế mà lại là hoàng đế! Tên của người này là Đường Cẩn Huyên. Khi nàng ta còn nhỏ, mẫu phi của thân thể này vì muốn được hoàng đế yêu thích, cho nên đã lừa gạt mọi người, nói bà ta sinh ra một hoàng tử. Cũng vì bà ta còn có chút quyền thế, nên không bị ai phát hiện, chỉ là sau khi bà ta chết, lão hoàng đế cũng dần dần quên đi vị hoàng tử này, hơn nữa các phi tần khác đều cố ý vô tình khiến thời thơ ấu của nàng ta vô cùng thê thảm, ngay cả cung nữ thái giám bình thường cũng đều có thể sỉ nhục nàng ta. Sau khi nam chính nâng đỡ nàng ta lên làm hoàng đế, tính cách nàng ta dần dần vặn vẹo, trở nên âm u tàn độc. Một mặt nàng ta thích nam chính, một người đàn ông tuấn mỹ vĩ ngạn như vậy, có ai lại không thích; một mặt nàng ta lại hận hắn, bởi vì hắn không thích mình! Vì thế, sau khi biết được hắn thích tiểu nữ Mục gia Mục Thanh Linh, Đường Cẩn Huyên liền bày kế cưới nàng ấy, chậm rãi tra tấn nàng ấy đến chết.
“Thủ đoạn thật kinh khủng.” Đường Khanh trừng mắt cứng lưỡi, nguyên chủ của thân thể này chính là một biếи ŧɦái nha, quả thực chết không có gì đáng tiếc! Bởi vì sau khi nàng ta cưới Mục Thanh Linh, thủ đoạn vũ nhục liền ùn ùn không dứt. Khi vui vẻ thì xem người khác quất roi nàng ấy, lúc không vui lại lột trần nàng ấy, nhốt nàng cùng đám heo chó, tiến hành việc không thể miêu tả kia.
“Cho nên nếu ngươi muốn ngăn cản nam chính hắc hóa, phải biết rằng về sau những việc này đều sẽ báo ứng trên người ngươi.” Hệ thống buồn bã nói.
“Dừng lại, đừng nói nữa!” Chỉ mới nghĩ thôi cô liền run hết cả người, bắt cô đi thử còn không bằng gϊếŧ cô!
Đường Khanh bị nguyên chủ Đường Cẩn Huyên ghê tởm không nhẹ, lại nhìn đến bàn đồ ăn trước mắt này, tức khắc dạ dày liền khó chịu, nôn ra.
Trận nôn này tức khắc khiến mọi người xung quanh hoảng sợ, hết thảy quỳ trên đất.
“Hoàng thượng, nô tỳ đi tìm thái y.”
Cũng không biết là ai nói lời này, lập tức khiến mọi người vốn đang sợ hãi trực tiếp run rẩy, hoảng sợ đầy mặt, thậm chí còn có người sợ tới mức ướt cả ống quần.
Người hầu hạ nguyên chủ đều biết, Hoàng thượng âm tình bất định, tính cách tàn bạo, nói sai một chữ liền bị tội chém đầu, mà nàng ta chán ghét nhất chính là thái y, trước kia chỉ vô tình nghe được cung nữ nào đó nhắc tới “thái y” liền lập tức gϊếŧ hại, càng đừng nói tới việc hiện giờ quỳ gối trước mặt vang dội nói ra!
Đường Khanh nôn hết đồ trong dạ dày đã thoải mái không ít, khi ngước mắt lên, lại thấy cung nữ thái giám đang quỳ đầy đất, dáng vẻ kinh sợ. Khóe miệng cô giật giật, đặc biệt là khi nhìn đến không ít người đã ướt cả ống quần.
“Đều cút xuống cho trẫm.” Cô không muốn gϊếŧ người, chỉ có thể hung dữ hét lên.
Nghe vậy, đám cung hầu đều có vẻ mặt khϊếp sợ, như đang kinh ngạc sao hôm nay Hoàng thượng lại không gϊếŧ người? Chẳng qua khϊếp sợ cũng chỉ trong chớp mắt, rất nhanh mọi người liền nhanh chóng lui ra, chỉ sợ Hoàng thượng lại đột nhiên đổi ý muốn gϊếŧ bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong cung điện to như vậy đã chỉ còn lại một mình Đường Khanh.
Chẳng qua, cô cũng liền tự tại, dễ bề sắp xếp tư liệu của thế giới này hơn.
Thế giới này còn có một nhân vật nữ xuyên qua, là tỷ tỷ của nữ chính, tên Mục Thanh Lan. Đây là kẻ ngu xuẩn tâm cao hơn trời mệnh mỏng hơn giấy. Nếu muốn cứu vớt nam chính, thì việc cấp bách hiện tại chính là cứu vớt nữ chính trước, để nàng ấy rời xa Mục Thanh Lan, về phần những cái khác thì cứ đi một bước tính một bước.
Ngay khi cô hạ quyết tâm đi gặp Mục Thanh Lan, cung điện trống vắng lại đột nhiên có một nam tử cao lớn tuấn mỹ đi tới.
Nam tử mặc một bộ áo gấm màu đen, eo mang đai bạch bích linh lung, cứ như vậy không nhanh không chậm mà đi đến.
Khi hắn đến gần, cảm giác áp bách tùy theo mà đến kia thật khiến người ta không thở nổi, chẳng qua Đường Khanh cũng không phải người thường, mặc dù dưới khí thế áp bách lớn như vậy, cô vẫn thấy rõ dáng vẻ đối phương.
Khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc khắc, chỉ liếc mắt một cái liền khiến người xem mặt đỏ tim đập, hơn nữa thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén thâm thúy kia, quả thực tựa con cưng của trời.
Không cần đoán, Đường Khanh cũng biết được, đối phương nhất định là nam chính.
“Thái phó đại nhân.”
Phó Minh Trạm đưa một ánh mắt liếc qua cô như liếc một con kiến, lúc này mới lạnh nhạt mở miệng, “Nghe nói Hoàng thượng tìm ta?”
Đường Khanh hơi sững lại, lúc này mới bừng tỉnh ngộ ra là nguyên chủ tìm hắn. Nguyên chủ thích hắn, lại không dám nói rõ, liền thường xuyên gọi hắn đến trước mặt. Đương nhiên là có thời điểm Phó Minh Trạm sẽ đến, có đôi lúc lại chẳng thèm tới luôn.
Trước mắt cô thật sự không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với nam chính cả, rốt cuộc thì nam chính hắc hóa không thể chọc vào được. Đặc biệt là nghĩ đến đời trước, không hiểu sao cô bỗng dưng phải gánh hết cả việc của nữ chính vào mình. Lúc này cô quyết định đi đường vòng cứu quốc, trước hết cứu vớt nữ chính, hỗ trợ diệt vai ác, còn về phần nam chính, cô liền đứng xa xa thưởng thức thôi.
“À, trẫm quên mất.” Đường Khanh tùy tiện tìm cái cớ, lại nhìn mấy thứ dơ bẩn mình vừa nôn ra đầy đất, cô nói: “Trẫm bị bệnh cần phải nghỉ ngơi, nếu Thái phó không có việc gì liền lui ra đi.” Nói xong, không đợi hắn mở miệng, cô đã nhấc long bào đi nhanh như trốn ra cửa đại điện.
Con rối hoàng đế đột nhiên đổi tính, làm Thái phó như hắn vẫn nên quan tâm một chút mới phải, vì thế thấy cô chuẩn bị rời khỏi, hắn liền cản lại.
“Hoàng thượng bị bệnh?” Phó Minh Trạm nheo mắt, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô một phen, trong giọng nói không nghe ra chút quan tâm nào cả.
“Đúng vậy, bị bệnh!” Đường Khanh giả bộ bày ra dáng vẻ suy yếu, hiện tại chỉ muốn rời đi.
“Nếu bị bệnh, vậy liền tìm thái y đi.” Như cố ý nói ra lời này, trong mắt Phó Minh Trạm hiện lên chút ác ý.
Quả nhiên, Đường Khanh nghe vậy liền hơi run rẩy, “Không, không cần tìm thái y, trẫm nghỉ ngơi một lúc là được.”
“Hoàng thượng ở ngôi cửu ngũ, sao lại có thể không tìm thái y đây.” Phó Minh Trạm cong môi, không đợi cô phản đối, liền sai người đi gọi thái y tới.
Nguyên chủ chán ghét gặp thái y, là vì sợ thân phận thật của mình bị phát hiện, nhưng tốt xấu gì một đời trước Đường Khanh cũng có y thuật hơn người, sao lại phải sợ thái y đây. Chỉ là hiện tại trên người cô không mang theo vật gì hữu ích cả, chỉ cần thái y vừa đến, cô tất sẽ lộ nguyên hình.
“Trẫm nói, không cần tìm thái y! Thái phó không nghe thấy gì hả!”