Tra Công Muốn Giết Tôi

Chương 20

Bảy ngày trước, vào một buổi tối bình thường chẳng có gì lạ.

Hôm nay trăng tròn, ánh trăng cực kỳ trắng tỏa chiếu lên nước bùn trên đất, phản xạ một con đường trắng vô ngần.

Khu biệt thự này nằm ở vùng ngoại thành, cách xa trung tâm thành phố, khó có thể trông thấy cảnh tượng phồn hoa đèn đuốc tửu sắc. Ngay cả đèn sáng cũng chẳng thấy vài cái, thậm chí còn yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy mỗi tiếng ve sầu kêu vang.

Đây là nơi thích hợp yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, cũng là nơi thích hợp gϊếŧ người, chẳng phải sao?

Tôi theo Chồng tới đây. Tôi đọc đoạn đối thoại của Chồng và Trúc mã, bọn họ định hưởng thụ một buổi tối “tốt đẹp” ở chỗ này vào đêm nay. Tôi đã bỏ thuốc quá liều vào đồ ăn của Chồng rồi lấy cớ cầm lọ thuốc của gã đi, dường như là do vội vã gặp mặt Trúc mã nên gã cũng không hoài nghi tôi.

Khi xe gã rời đi, tôi cũng lái xe theo. Trên đường, có vẻ gã phát hiện chiếc xe của tôi, bèn cố ý lái lòng vòng muốn cắt đuôi. Nhưng vô dụng cả thôi, tôi đã biết gã muốn tới nơi nào.

Thật ra tôi từng đến khu biệt thự này rất nhiều lần, nó là nơi tôi và Chồng hưởng tuần trăng mật. Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên đến đây sau khi lấy được giấy đăng ký kết hôn, sáng sớm hôm sau ngắm cảnh ánh nắng mờ nhạt chiếu xuyên sương mù.

Có điều, thế mà nơi này lại biến thành một cái ổ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ của bọn họ.

Tôi dừng xe ven đường, mượn ánh trăng quan sát chỗ đó. Chồng dừng xe tắt máy, tay cắm trong túi quần bước vào biệt thự. Đèn tầng một sáng lên, sau đó một chiếc xe thể thao với lớp sơn đỏ thẫm dừng ngay cửa. Trúc mã xuống xe, tay xách một túi hoa quả giống như tôi đã thống kê tính toán trước đấy.

Tôi dự tính tỷ lệ thành công lần này của tôi là 81.1%.

Tôi thấy bóng dáng của bọn họ dừng ở tầng một trong chốc lát, có vẻ là đang thương lượng cái gì đó. Rồi hình như Chồng lên cơn hứng khởi, bọn họ tắt đèn đi lên tầng hai.

Chờ khi đèn tầng hai sáng lên, tôi cầm đồ nhảy xuống xe và lấy chìa khóa mở cửa đi vào. Trong phòng rất tối nên tôi bật đèn pin, còn đặc biệt chiếu lên bàn, phát hiện Chồng đã ăn những hoa quả đó.

Có lẽ là tôi thành công rồi, tôi nghĩ.

Tiếp theo, tôi tắt đèn pin và lên tầng hai. Tôi cố gắng giảm thiểu tiếng động phát ra, mà hình như cũng chẳng quan trọng lắm, vì tiếng va chạm thân thể khi bọn họ làʍ t̠ìиɦ hoàn toàn lấn át âm thanh đi đường của tôi.

Tôi tìm được căn phòng bọn họ đang lăn lộn, lẳng lặng đứng ở cửa nhìn bọn họ.