Kịch bản sai rồi cũng không thể thay đổi được, nên diễn thế nào thì vẫn phải diễn thế ấy, cậu đạo diễn run rẩy hô “cắt”, Khương Tùy Tranh ngượng ngùng chạy đến bên cạnh Lục Trạch Xuyên, nhỏ giọng nói: “Anh Xuyên Xuyên, anh tránh đi một chút có được không?”
Lục Trạch Xuyên bất mãn: “Mắc gì anh phải tránh?”
Khương Tùy Tranh nói: “Anh ở đây em diễn không được….”
Lục Trạch Xuyên nói: “Có gì mà diễn không được, em cứ coi anh như không khí đi.”
“Nào có không khí nào như anh chứ… Trán em bị anh nhìn muốn thủng lỗ luôn rồi, em, em căng thẳng lắm…”
Lục Trạch Xuyên nhíu mày: “Bình thường có thấy em căng thẳng đâu.”
Khương Tùy Tranh đỏ mặt, biết anh có ý khác, hiện trường nhiều người, cũng không thể có nhiều hành động khác, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Xin anh đó anh Xuyên Xuyên, chỉ một lúc thôi mà!”
Lục Trạch Xuyên thấy cậu sốt ruột, thu chân đứng dậy, chỉnh lại ghế dựa đạo diễn, nhắm mắt thả lỏng.
Tiếp tục tiến hành quay phim, không còn bị Lục Trạch Xuyên nhìn chằm chằm, Khương Tùy Tranh diễn xuất quả nhiên trôi chảy hơn, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Lục Trạch Xuyên đeo kính râm xuyên thấu qua thấu kính vẫn nhìn cậu cả buổi, còn chụp trộm một tấm hình, chia sẻ cho bạn fan anh vừa mới quen.
đừng có đọc ở s1apihd.com
Xuyên Tranh Thịnh Thế: Cậu biết photoshop không?
Sau một tiếng Khương Tùy Tranh hoàn thành cảnh quay, phát hiện bên cạnh đạo diễn không có ai, đoán anh đi làm việc rồi, kế tiếp là cảnh của Phương Quân Thăng, tất cả mọi người chuyển đến sân tập, Khương Tùy Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Trạch Xuyên, liền nhìn thấy nhắc nhở tin nhắn riêng, sau khi mở ra nhìn trừng trừng.
Nhà Tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: Không biết… Photoshop làm gì?
Không nghĩ tới đối phương đáp lại ngay,
Xuyên Tranh Thịnh Thế: Đổi bạn học nữ bên cạnh Khương Tùy Tranh thành Lục Trạch Xuyên.
Nhà Tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: Ha ha, còn có thể đổi như vậy sao?
Xuyên Tranh Thịnh Thế: Đương nhiên, cậu không cảm thấy đổi cái bạn nữ kia thành Lục Trạch Xuyên thì vừa mắt hơn à?
Khương Tùy Tranh cười tít mắt, nói:
Phải phải phải, hai người bọn họ thích hợp nhất.
Đối phương im lặng hồi lâu, mới nói tiếp:
Nếu có thể công khai thì tốt quá.
Khương Tùy Tranh sửng sốt hai giây, hỏi anh:
Không thể công khai sao?
Lại sợ lộ tẩy, nhanh chóng bổ sung:
Ý tôi là nếu như bọn họ ngày nào đó thật sự tới với nhau, chắc cũng cần phải công khai chứ?
Lần này đối phương vẫn mãi không trả lời, Khương Tùy Tranh nhìn quanh sân, nhìn thấy Lục Trạch Xuyên đang nói chuyện cùng Đào Thần.
Xung quanh tuy rằng trống vắng, nhưng cách đó không xa vẫn có không ít học sinh vây xem, lúc sắp kết thúc, Phó Đình đến, đi theo phía sau là bốn, năm người trợ lý, người nào cũng cầm mấy túi giấy, bên trong là chút hoa quả và đồ ăn vặt, chia cho mỗi nhân viên công tác, Lục Trạch Xuyên vẫn đang nói chuyện với Đào Thần, không nhìn sang bên này, Phó Đình đi tới trước mặt Khương Tùy Tranh, cười với cậu, Khương Tùy Tranh lịch sự đứng lên, kêu một tiếng: “Tiền bối.”
Trán Phó Đình vẫn chưa cắt chỉ, chuyện bị thương cũng không giấu, fan biết tất cả, rồi Lục Trạch Xuyên sau khi xuất viện liền thay vai của hắn ta, tất cả mọi điều trùng hợp xảy ra, thành ra một bộ phim ngược luyến tình thâm.
@Lấy Được Rồi Thật Đó: “Mị cảm thấy Xuyên tổng giả bệnh thôi, làm sao lại trùng hợp như vậy được chứ? Hôm Đình Đình nằm viện, Xuyên tổng cũng vào viện? Hơn nữa hôm đó Xuyên tổng mặc đồ diễn chạy đến bệnh viện, nếu như anh ấy thật sự bị bệnh, nhân viên dám để anh ấy lái xe một mình à?”
@Chùy Chùy Chùy Chùy: “Tui cũng nghĩ như vậy á! Huống hồ Xuyên tổng là công mà! Công sao có thể bị bệnh nằm viện được! Ôi, bày nhiều trò như vậy, nhất định là lo lắng cho bảo bối Đình Đình của chúng ta nên mới đến thăm ẻm á!”
@Một Nốt Ruồi Trên Tay: “Thật luôn, tui xin bọn họ đừng giả bộ nữa, nhanh chóng công khai đi có được không?”
@Đình Đình Ngọc Trạm: “Xuyên tổng thật chẳng phải đàn ông, vậy mà để Đình Đình bị thương, @Lục Trạch Xuyên, có thể chăm sóc cho Đình Đình đàng hoàng được không?”
@Xuyên Đình Vĩnh Hằng: “Thôi đừng @ chính chủ nữa, không lại có bọn fan only ra chửi đó, thực sự là một chút tố chất cũng không có, nhưng mà xem ra Xuyên tổng biết sai rồi, nên mới nhận nhân vật của Đình Đình chúng ta giúp ẻm diễn, thật sự là sủng quá đi, đến lúc đó nhất định sẽ ủng hộ.”
@Nhất Định Phải Khóa: “Nhất định là thật rồi, không phải thật mị thoát fan luôn!”
Những bình luận này Phó Đình xem khá nhiều, hắn một không tác phẩm, hai không chống lưng, không cố gắng còn suốt ngày sống trong bình luận của fan, fan cảm thấy bản thân có thể chi phối tất cả, thần tượng không có bản lĩnh sẽ dễ bị lệch hướng, con đường này của hắn vốn đã lệch rồi, dừng đúng lúc không chừng còn có thể cứu vãn được, hôm nay Vương Gia không tới, cũng không bảo hắn tới đây, đang muốn nhân lúc này chuyển hình tượng cho hắn, kết quả biết được Lục Trạch Xuyên nhận cái MV vớ vẩn này, ngay lập tức đứng ngồi không yên, xem ra Khương Tùy Tranh thực sự là bạn trai ngoài giới trong lời đồn rồi, vốn còn tưởng rằng việc này là Lục Trạch Xuyên nói bừa, không nghĩ tới đúng là có người này.
Nhưng mà cũng tốt, có tồn tại, mới có thể càng dễ phá hủy, Phó Đình nghĩ, ở bên nhau mười năm, tình cảm gì cũng phải phai nhạt thôi, huống hồ Lục Trạch Xuyên còn là một diễn viên, quanh năm suốt tháng không ở nhà, hắn cũng không tin giữa hai người không có bất kỳ sứt mẻ gì, lấy ra một trái quýt trong túi giấy, cười đưa cho Khương Tùy Tranh nói: “Quay phim cực khổ rồi.”
Khương Tùy Tranh nói: “Cảm ơn tiền bối quan tâm.”
Phó Đình nói: “Là tôi không tốt, làm trễ nãi tiến độ quay MV của mọi người, nhưng may là có anh Xuyên giúp đỡ.” Liền liếc Khương Tùy Tranh, cười nói: “Thật ra thời gian tôi debut cũng không dài, may mắn được hợp tác với anh Xuyên mấy lần, anh Xuyên từ trước tới nay đều chăm sóc tôi rất chu đáo, cũng dạy dỗ tôi rất nhiều.”
Khương Tùy Tranh gật gật đầu, cầm lấy quýt hỏi: “Tôi ăn được chưa?”
“Đương nhiên.” Phó Đình quan sát cậu cả buổi, phát hiện cậu không có một chút phản ứng dư thừa nào, không chỉ không hỏi tiếp, còn thật sự lột quýt ra cắn từng múi.
Phó Đình nhìn mà phiền lòng, càng thêm mắm thêm muối: “Con người anh Xuyên thật sự rất tốt, cũng rất dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ còn rất thích cười…”
Khương Tùy Tranh vào tai trái ra tai phải, trong lúc đó còn nghĩ đến cảnh Lục Trạch Xuyên nói năng nhỏ nhẹ, sợ đến nỗi suýt nữa phun quýt ra.
“Chúng tôi thỉnh thoảng sẽ cùng nhau thảo luận kịch bản, trình độ nghiệp vụ của anh Xuyên thật sự rất lợi hại, cậu có nghe tôi nói không đấy?” Phó Đình thấy cậu mất tập trung, giọng điệu càng nặng hơn, Khương Tùy Tranh hoàn hồn, cười nói: “Có chứ, tiền bối nói rất hay, thật ra không làm diễn viên, cũng có thể đi viết kịch bản.”
Phó Đình nắm tay thành nắm đấm: “Cậu không tin lời tôi nói?”
Khương Tùy Tranh gật gật đầu, lại ăn một múi quýt: “Những câu này anh có thể tìm tôi nói, nhưng tốt nhất không nên để cho Lục Trạch Xuyên nghe được, anh ấy dữ lắm, biết đánh nhau đó.”
Giọng điệu này rất nhẹ nhàng, nghe được Phó Đình giận không chỗ phát tiết, cắn răng nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn kết bạn với cậu, tôi biết cậu là ai, có lòng tốt nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng tình cảm mười năm bên nhau của cậu và anh Xuyên sẽ không gì có thể xuyên thủng, anh Xuyên thường không ở nhà phải không? Cậu có biết anh ấy ở bên ngoài làm cái gì, có người nào không?” Dứt tiếng, vai chìm xuống, Phó Đình cau mày quay đầu, vậy mà nhìn thấy Lục Trạch Xuyên chẳng biết đến từ lúc nào, còn chưa mở miệng chào hỏi, đã bị một cú đấm ngay gò má, lại bị một cước đạp lăn trên đất.
Phó Đình khϊếp sợ không thôi, lắp bắp nói: “Anh, anh Xuyên.”
Lục Trạch Xuyên ở trên cao nhìn xuống, nhấc chân đạp lên ngực hắn, trầm giọng nói: “Con mẹ cậu thử nói thêm một chữ nữa xem?”
Phó Đình sợ đến run rẩy khóe miệng, muốn giải thích, lại không biết giải thích thế nào, quýt trên tay Khương Tùy Tranh rơi mất, bên này nhiều người phức tạp, muốn đẩy Lục Trạch Xuyên ra, nhưng Lục Trạch Xuyên không để ý, còn ôm cậu vào trong lòng, không cho cậu lộn xộn.
Sân tập hoàn toàn yên lặng như tờ, Đào Thần theo sát ở phía sau đưa tay sững sờ không kịp ngăn cản, chỉ có thể che mắt, móc điện thoại ra, Phó Đình hết cách rồi, kế hoạch xem như là vỡ lỡ, lắp bắp nói: “Anh, anh đánh người! Anh chờ lên tin tức xã hội đi!”
Lục Trạch Xuyên cười lạnh, gọi Đào Thần: “Bây giờ bắt đầu để ý bình luận trái chiều, có cái nào xóa cái đó, đè xuống hết cho tôi, mua thêm một vài tin xấu của Phó Đình, gửi cho tất cả các bên truyền thông, gửi đến khi nào cậu ta đứng ra xin lỗi mới thôi.” Rồi âm trầm nói: “Trước đây không để ý đến cậu, là vì tôi không coi cậu là cái thá gì cả, cậu tưởng cậu là ai? Cậu và đám fan kia của cậu ở trước mặt tôi nhảy nhót thế nào cũng được, nhưng con mẹ nó ai cho cậu cái gan đến trước mặt vợ tôi nói vớ va vớ vẩn thế hả? Thấy mạng quá dài? Hay là chán sống?”