Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 320: Điều kiện của Tư Mộ

Giữa mùa thu Nhạc Thành, lá cây cây ngô đồng bị rút đi màu xanh tươi, phủ lên áo ngoài màu vàng, ánh sáng loang lổ xuyên thấu qua, bóng dáng trên mặt đất cũng là màu vàng ấm áp.

Cố Khinh Chu mặc áo nghiêng khâm màu nguyệt bạch, khoác ngoài một cái áo choàng nhung dài, ngồi ở phía trước cửa sổ uống cà phê, thần sắc nhàn nhã.

Tư Mộ đi đến.

Cố Khinh Chu hướng trên eo hắn nhìn nhìn.

Tư Mộ mặc quần tây màu nâu, áo sơ mi trắng, áo choàng tây trang màu nâu vắt ở trên khuỷu tay. Hắn thần sắc lạnh nhạt mà xa cách, giống như trước đây, không có nửa phần biểu tình.

"Không cần nhìn, ta không có mang theo súng." Tư Mộ nói: "Gϊếŧ ngươi hậu hoạn vô cùng, ta không cần thiết đem chính mình cùng mẫu thân ta đáp vào. Bởi vì ngươi không xứng."

Đây là lời nói thật.

Gϊếŧ Cố Khinh Chu, người sau lưng Cố Khinh Chu khả năng sẽ đem những lá thư đó phơi ra, đến lúc đó tánh mạng mẫu thân Tư Mộ khó giữ được, hơn nữa thân bại danh liệt.

Gϊếŧ Cố Khinh Chu, Tư Hành Bái cũng tuyệt không chịu thiện bãi cam hưu. Tư Mộ so Tư Hành Bái nhỏ hơn năm tuổi, hắn tuổi tác quá nhẹ, căn cơ quá thiển, căn bản không phải đối thủ Tư Hành Bái.

Tư Mộ là người tâm tư thâm trầm, hắn sớm đã qua tuổi tác xúc động, hắn hiểu được đem khuất nhục hóa thành động lực.

"Mời ngồi." Cố Khinh Chu cũng nói.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua, chiếu vào trên tay nàng, nàng da thịt trắng đến trong suốt, đầu ngón tay oánh nhuận có nhàn nhạt màu phấn.

Tư Mộ ngồi xuống, hắn trước đi thẳng vào vấn đề nói lên ý tứ của mình.

"Đem toàn bộ thư cho ta, đây là yêu cầu của ta." Tư Mộ nói: "Lệnh truy nã Chu Yên, Nhạc Thành chỉ có duy nhất một phần ở Đốc Quân phủ, ta sẽ giao cho ngươi, chuyện này ta bảo trì trầm mặc, đồng thời việc từ hôn do ngươi làm chủ."

Cái này là bước lui rất lớn.

Tư Mộ trong lời nói bình đạm đến có điểm ôn hòa, nhìn không ra hắn phẫn nộ, thậm chí nhìn không ra nửa phần dị thường, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tới hôm nay, Cố Khinh Chu mới cảm thấy chính mình vẫn luôn xem nhẹ Tư Mộ. Tư Mộ ẩn nhẫn cùng lòng dạ không giống bình thường, nam nhân có thể nhẫn đến mức như hắn, hắn tuyệt không phải chỉ là nhân vật trong ao tù, tương lai có lẽ là vị kiêu hùng.

"Được." Cố Khinh Chu đáp ứng rồi.

Tư Mộ ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Kỳ thật, hắn là đang thử Cố Khinh Chu. Cố Khinh Chu cùng Tư Hành Bái ở bên nhau lâu ngày, nếu nàng thật sự có những bức thư đó, đã sớm giao cho Tư Hành Bái.

Tư Hành Bái hẳn là rất muốn những lá thư này. Cố Khinh Chu lại không có đưa cho hắn, Tư Mộ cảm thấy nàng chỉ có hai phong.

Không nghĩ tới, Cố Khinh Chu thái độ không lộ nửa phần manh mối, một ngụm liền đồng ý, nàng có thể giao cho Tư Mộ.

Từ biểu tình cùng trong lời nói của nàng, nhìn ra được trên tay nàng là có thư, hơn nữa nàng cần lệnh truy nã.

"Khi nào trao đổi?" Tư Mộ hỏi.

"Ngươi trước đem lệnh truy nã cho ta." Cố Khinh Chu nói: "Chờ một ngày ta quyết định từ hôn, biết được ngươi không có đổi ý, ta lại đem toàn bộ thư cho ngươi."

Nàng liền như vậy mà nói, muốn lệnh truy nã ở Tư Mộ. Tư Mộ ánh mắt u tĩnh:

"Trên người của ngươi căn bản không có các bức thư khác!"

Nàng đang trá sao.

"Ngươi có thể đánh cuộc một phen." Cố Khinh Chu thẳng tắp nhìn đôi mắt hắn, khóe môi hơi hơi gợi lên một nụ cười nhẹ.

Tay Tư Mộ bưng cà phê ly nắm chặt.

"..... Ngươi nếu là có, sao không đưa cho Tư Hành Bái?" Tư Mộ lại hỏi.

Hắn muốn bình tĩnh trên mặt Cố Khinh Chu lộ ra thần thái khác, như vậy hắn có thể dựa vào đó mà phán đoán.

Nhưng mà, Cố Khinh Chu không có nửa phần kinh hoảng, đôi mắt nàng bình tĩnh cùng Tư Mộ đối diện, ánh mắt lộng lẫy còn có vài phần ý cười điềm tĩnh.

"Bởi vì, hắn vẫn luôn chướng mắt thân phận ta, hắn muốn ta làm thϊếp. Thư cho hắn, ta không hề có đường lui." Cố Khinh Chu nói.

Tư Mộ biểu tình bất động, tay cũng bất động, nghe lời này, ánh mắt thật sâu dừng ở trên mặt Cố Khinh Chu.

Hắn trầm mặc nhìn chừng năm giây.

Rồi sau đó, hắn tầm mắt hơi rũ, cùng ánh mắt Cố Khinh Chu nhìn qua chỗ khác, trên mặt vẫn là không chút biểu tình.

Cố Khinh Chu trước kia cảm thấy Tư Mộ lạnh nhạt là trang khốc, hiện giờ mới biết được nam nhân này có tâm tư gì đều sẽ không lộ ở trên mặt. Hắn giống con rắn núp mình ở chỗ tối, bí ẩn mà độc tính mãnh liệt.

Cố Khinh Chu cùng hắn tiếp xúc rất ít, hơn nữa không có gì thân, cho nên cũng chưa hiểu rõ hắn. Cho tới bây giờ, nàng mới cảm thấy Tư Mộ là đối thủ mạnh.

Nam nhân Tư gia, không ai là tốt mã dẻ cùi.

"Chúng ta không có gì để nói nữa." Tư Mộ nói.

Cố Khinh Chu mỉm cười:

"Vẫn phải có. Việc về Chu Yên, ngươi tiết lộ nửa chữ, ta đồng dạng sẽ đem thư của mẫu thân ngươi, chính là hai phong cho các ngươi kia, bán cho tiểu báo."

Tư Mộ ánh mắt trầm xuống.

"Ngươi đang uy hϊếp ta?" Tư Mộ hỏi.

"Đúng vậy." Cố Khinh Chu nói: "Ta cảm thấy phu nhân là người thông minh nhất, bà ấy rõ ràng có thể gϊếŧ ta giống như nghiền chết một con con kiến, nhưng là bà ta ẩn nhẫn. Chúng ta hoà bình ở chung hai năm bởi vì bà ta biết, tin tức một khi tiết lộ, liền không có đường sống quay lại. Tư Thiếu Soái, ngươi tự phụ thông minh, đa mưu túc trí, ngươi tưởng lấy vài chi tiết thử ta, không nghĩ tới ngươi quá mức lỗ mãng? Cho nên, thỉnh không cần có chủ ý khác. Việc hôn nhân còn chưa có lui, lệnh truy nã còn ở trong tay ngươi, ngươi trên tay có đồ vật ta muốn, ngươi bất động, ta bất động, mọi người đều thắng, như thế nào?"

Tư Mộ tay càng nắm chặt. Gương mặt hắn không chút biểu tình, giống một khối mặt nạ xinh đẹp, bắt đầu có vết rách.

Hắn sắp khống chế không được, muốn một phát bắn chết Cố Khinh Chu.

Tư Mộ đối Cố Khinh Chu, tựa hồ cũng có bất đồng nhận tri.

Nàng ở trong lòng Tư Mộ, từ một thiếu nữ ôn nhu có y thuật cao siêu biến thành da^ʍ phụ hung hãn ác độc. Năng lực độc phụ này vượt qua suy đoán của Tư Mộ.

Hắn lần đầu tiên cảm giác có kỳ phùng địch thủ.

Bọn họ giống như nhận rõ lẫn nhau.

Cố Khinh Chu buông cà phê ly, nói:

"Hôm nay nói chuyện ta thực vừa lòng. Tư Thiếu Soái, cáo từ."

Tư Mộ nhìn nàng đi ra ngoài, im lặng không nói nửa chữ.

Cố Khinh Chu đi ở trên đường cái, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người nàng, cảm xúc lười biếng chen chúc tới, nàng muốn tìm một địa phương, mềm mại nằm xuống.

Cùng Tư Mộ chơi trận này, tới hôm nay mới ổn định.

"Lý nương, nếu người biết những điều này khẳng định sẽ không thất vọng." Cố Khinh Chu nghĩ thầm.

Nàng cuối cùng không có cô phụ ân dưỡng dục của Lý nương.

Hết thảy mọi việc đều được khống chế trong tay chính mình. Đây là kỳ vọng Lý nương đặt ra cho Cố Khinh Chu, nàng làm được.

Cố Khinh Chu đi đến Tư công quán.

Lão thái thái ngủ trưa mới vừa tỉnh. Cố Khinh Chu ngồi ở bên người bà, lại là bưng trà rót nước, lại là xoa ấn đấm chân, thập phần ân cần.

"Hôm nay như thế nào hiếu thuận như vậy?" Lão thái thái cười hỏi nàng.

Cố Khinh Chu hạ do dự:

"Ta sợ về sau không cơ hội."

Lão thái thái thần sắc khẽ biến.

"Ai lại khi dễ ngươi?" Lão thái thái hỏi.

"Không có, lão thái thái." Cố Khinh Chu thấp giọng: "Là ta, ta chỉ sợ không có phúc khí."

Nàng trước dự phòng nói cho lão thái thái biết. Để bà có sẵn tâm lý.

Từ hôn là việc sớm hay muộn, Cố Khinh Chu sợ lão thái thái chịu không nổi, trước tiên nói cho bà biết. Lão thái thái lập tức một hơi thở không được:

"Có phải bà bà ngươi lại làm khó dễ ngươi hay không?"

Cố Khinh Chu lắc đầu, nói:

"Không có, không có! Là ta đã làm sai chuyện, ta......."

Nàng muốn nói lại thôi.

Lão thái thái truy vấn sau một lúc lâu, Cố Khinh Chu lại chỉ lộ ra nàng muốn cùng Tư Mộ từ hôn không phải ai sai, mà là nàng cùng Tư Mộ duyên phận quá ngắn.

"Ta không đồng ý!" Lão thái thái xụ mặt: "Các ngươi tiểu hài tử hồ nháo, hôn nhân há có thể là trò đùa?"

Cố Khinh Chu hơi trầm mặc.

Nàng đem điều dự phòng nói thật tốt, tin tưởng thời điểm sự tình phơi bày ra, lão thái thái không đến mức chấn kinh quá độ.

Sau khi rời khỏi Tư công quán, Cố Khinh Chu dư lại nhiều ngày đều ở nhà đan len.

Từ khi kỳ thi tốt nghiệp kết thúc, Cố Khinh Chu nếu rảnh liền đan len. Cái xiêm y len này, cư nhiên bị nàng dệt đến gần hoàn chỉnh rồi, hiện tại còn thiếu hai ống tay áo.

Chỉ là thật xấu!

Cố Khinh Chu dùng mũi len đơn giản nhất vẫn là đan ngã trái ngã phải, vụng về cực kỳ. Nàng không có biện pháp, nàng từ nhỏ liền không trải qua loại sự tình này. Lý nương mọi thứ đều làm, việc nhà chưa bao giờ để Cố Khinh Chu sờ chạm.

"Ha ha ha ha ha...."

Dưới lầu, truyền đến tiếng cười thoải mái của Cố Khuê Chương.

Cố Khinh Chu đem áo lông hợp lại ở trong ngực, bên môi cũng có mỉm cười đạm nhiên.

"Thời cơ mau tới rồi." Cố Khinh Chu nghĩ thầm.

Quả nhiên, buổi chiều ngày hôm sau, Cố công quán điện thoại vang lên, hầu gái gọi Cố Khinh Chu đi tiếp điện thoại.

Gọi điện thoại chính là Bí thư hải quan nha môn.

"...... Cố thứ trưởng nói sinh bệnh xin nghỉ ba ngày, hôm nay đã là ngày thứ năm, ông ấy đã khỏi chưa? Tổng trưởng bảo chúng ta vấn an thay, xin hỏi Cố thứ trưởng ở tại bệnh viện nào a?" Bí thư hỏi.

Cố Khinh Chu lộ ra ngữ khí cực kỳ kinh ngạc:

"Bệnh viện? Phụ thân ta rất khỏe a, ông ấy mỗi ngày đều đi ra ngoài đánh bài, chưa bao giờ sinh bệnh."

Đầu bên kia điện thoại tức khắc yên tĩnh. Bí thư sau một lúc lâu không biết nên nói cái gì.

"Không, làm phiền Cố tiểu thư, đó là ta nghĩ sai rồi." Bí thư treo điện thoại.

Cố Khuê Chương ngay từ đầu còn chống đi làm, hiện tại đã toàn tâm toàn ý đi đánh bạc.

Thời cơ hoàn toàn thành thục.

Cố Khinh Chu đi đến phòng Ngũ di thái, để lại ám chỉ.

Ngày hôm sau, Cố Khuê Chương rạng sáng tam giờ mới trở về, vừa trở về liền nổi giận đùng đùng, đạp hầu gái bưng đồ ăn khuya lên một cái.

Tất cả mọi người bị đánh thức.

Cố Khinh Chu khoác áo xuống lầu, đứng ở chỗ thang lầu uốn lượn, đầu đầy tóc đen quanh quẩn trên khuôn mặt, nàng mơ hồ không rõ hỏi:

"Phụ thân, ngài làm sao vậy?"

"Lăn trở về ngủ đi!" Cố Khuê Chương giận dữ.

Tứ di thái thấy Cố Khinh Chu bị mắng, tức khắc lùi về phòng. Cố Khuê Chương sau khi vào phòng mình, lại là xót của mắng một trận.

Hắn mắng, Ngũ di thái cũng mắng, hai người cơ hồ sắp đánh nhau. Sau một lát, trong phòng lại truyền ra tới thanh âm Ngũ di thái thấp thấp kêu rên. Hai người bọn họ đánh đánh, liền đánh tới trên giường đi.

Thời điểm ăn đồ ăn sáng, Ngũ di thái xuống lầu. Tam di thái cùng Tứ di thái hỏi nàng:

"Lão gia ngày hôm qua làm sao vậy?"

"Thua tiền." Ngũ di thái nói: "Tối hôm qua gặp cao thủ, thua không ít."

Tam di thái nhìn Cố Khinh Chu. Tứ di thái hãi hùng khϊếp vía:

"Ngươi như thế nào lại mang lão gia đi đánh bạc? Đánh bạc cũng không phải là thứ tốt, có người thua đến táng gia bại sản!"

Ngũ di thái lập tức nổi giận:

"Lão gia chính mình đi, như thế nào chính là ta mang theo hắn?"

Ngũ di thái được sủng ái, phẫn nộ trợn mắt, khiến Tứ di thái bị làm cho sợ. Tứ di thái lập tức câm miệng trầm mặc. Nhưng chuyện này làm Tứ di thái ý thức được việc đã nghiêm trọng. Nguyên lai lão gia mấy ngày nay cả ngày đi sớm về trễ, đều là đi đánh bài sao?

"Khinh Chu tiểu thư, ngài đến khuyên nhủ lão gia đi, không thể lại đi đến sòng bạc." Tứ di thái lo lắng sốt ruột: "Mười lần đánh bạc chín lần thua, lão gia sẽ thua hết gia nghiệp thôi!"

Cố Khinh Chu biểu tình thản nhiên, lại giống như không nghe được gì, lên lầu tiếp tục dệt áo lông đi.

-----

Lời của Editor:

Mình nghĩ nội dung thư liên quan đến cái chết của mẫu thân Tư Hành Bái. Nên Tư Mộ mới hỏi Khinh Chu như vậy.