Tư Hành Bái là cũng không kiệm lời mà ca ngợi Cố Khinh Chu.
Nàng là của hắn.
Đối với đồ vật của chính mình, Tư Hành Bái đều cảm thấy thực tốt, mỗi cái đều tốt giống nhau, không có bất luận kẻ nào khác hoặc là vật khác có thể thay thế được, nàng là độc nhất vô nhị.
Từ khi gặp Cố Khinh Chu, trong mắt Tư Hành Bái liền có phong cảnh, nữ nhân khác ở trong mắt hắn, đều là cái xác không hồn, mặt mày khả ố.
Chỉ có Khinh Chu của hắn, vũ mị thuần tịnh, lẳng lặng như đóa hoa thịnh trán ở trong cuộc sống của hắn, điểm xuyết cho sự đơn điệu của hắn.
Nàng là lần đầu tiên thẹn thùng.
Tư Hành Bái lúc này mới hiểu được: Nguyên lai, hắn ca ngợi nàng, nàng là thực vui.
Vui đến mơ hồ mà nhảy nhót, liền diễn biến toàn bộ biến thành ngượng ngùng, nàng ở trong lòng ngực hắn, mềm mại, ngoan ngoãn.
Hắn nâng đầu nàng lên, hôn nàng.
Hôn tới lúc kịch liệt rồi, tay hắn đi xuống, rất muốn một phen xé mở y phục của nàng, tiến vào chỗ u kinh chưa bao giờ khai khẩn qua của nàng, triệt triệt để để cùng nàng thủy nhũ tương dung.
Hắn muốn đem nàng biến thành nữ nhân của chính mình, từ sinh lý trở thành chiếm hữu nàng.
Cái ý niệm này của hắn thực kịch liệt, thực cuồng nhiệt, Cố Khinh Chu cũng là biết đến.
Vì thế nàng phản kháng.
"Tư Hành Bái!" Nàng nghẹn ngào kêu tên của hắn.
Tư Hành Bái cả kinh.
Khi hắn hoàn hồn, đôi mắt nàng đã là ướt dầm dề, giống con thú nhỏ bị thương, cảm xúc của nàng thực phức tạp, không hề là mâu thuẫn đơn thuần cùng phản cảm.
Nàng mang theo sự phức tạp của chính mình, mềm mại nói: "Đừng như vậy, đừng ở hôm nay."
Tư Hành Bái thở hổn hển.
"Đừng......" Cố Khinh Chu quay mặt đi, trên mặt có loại ủy khuất cùng hoảng loạn.
Tư Hành Bái thở dài, rời người nàng.
Hai người nằm an tĩnh, thật lâu lúc sau, hô hấp của hắn mới vững vàng, tia xúc động kia cũng từ trên người hắn biến mất không thấy.
Không khí lặng im mà âm hàn chảy xuôi.
Cố Khinh Chu rúc ở trong chăn, nàng nghĩ chính mình vĩnh viễn sẽ không gả cho hắn, hắn không cần thiết phải vì nàng mà giữ vững cái gì. Nàng đề nghị hắn: "Ngươi luôn là không quá thoải mái, nam nhân nếu thường nghẹn, đối với thân thể cũng không tốt, không bằng ngươi đi kỹ viện......."
Tư Hành Bái bật cười.
Hắn nhẹ nhàng miết cái mũi của nàng, nói: "Chờ ta đi kỹ viện, nàng lại có cớ ghét bỏ ta ghê tởm có phải hay không? Cố Khinh Chu, ta không muốn bị nàng xem như vậy!"
Thanh âm của hắn lại tự nhiên có phần kiều diễm.
Cố Khinh Chu nhẹ rũ hàng lông mi.
Sau một lát, nàng nói: "Ta ghét bỏ hay không chê ngươi, kỳ thật cũng không quan trọng như vậy."
"Đương nhiên quan trọng." Tư Hành Bái nói, "Khinh Chu với ta mà nói, là người quan trọng nhất!"
Cố Khinh Chu nhắm khẩn đôi mắt, giống như là làm như vậy có thể đem chính tâm của mình cũng thắt lại đến gắt gao, bất luận cái thanh âm gì đều không thể thấu tiến vào, không có bất luận dấu vết gì.
Thời gian thấm thoát trôi qua thật sự mau, Cố Khinh Chu phải đi về.
Thời điểm rời đi, trong lòng Tư Hành Bái đột nhiên không đành lòng, hắn đứng ở cửa, ôm eo nàng, hôn môi nàng lần nữa.
"Khinh Chu......." Hắn ôm nàng, đem thân người nhỏ xinh của nàng ôm vào trong ngực, lưu luyến không rời.
"Quá chút thời gian, ta mang nàng đi ra ngoài chơi!" Tư Hành Bái nói, "Ta có cái bí mật, rất muốn nàng biết. Hơn nữa, ta cũng rất muốn mang nàng đi gặp một người."
"Cái bí mật gì, người nào?" Cố Khinh Chu hỏi.
Tư Hành Bái lại giữ bí mật, không nói cho nàng.
Cố Khinh Chu trở lại Cố công quán, đã là hoàng hôn.
Trong nhà là hoàn toàn lộn xộn.
Ở nông thôn tới không ít người, đều là huynh đệ tỷ muội của Cố Khuê Chương, còn có chất nhi chất nữ.
Thi cốt của Tần Tranh Tranh, đã đưa đến nhà tang lễ, chờ đưa tang lão thái thái, huynh đệ của Cố Khuê Chương sẽ đỡ linh cửu về quê, rồi mới lại làm lễ tang cho Tần Tranh Tranh. Hiện tại là đầu mùa đông, thi cốt cũng không dễ dàng xấu đi như vậy.
Trên mặt người của Cố công quán, nhiều ít có phần hoảng hốt, tựa như đang trong mộng.
Tần Tranh Tranh cứ như vậy mà chết.
"Phụ thân, mẫu thân là sẽ không tự sát, nhất định là người của Cảnh Bị Thính hại chết bà ấy!" Cố Tương khóc đến đôi mắt sưng vù, nàng ta ôm cánh tay Cố Khuê Chương, muốn làm Cố Khuê Chương đi đòi lại công đạo giúp Tần Tranh Tranh.
Cố Khuê Chương bực bội đẩy nàng ta ra.
Cố Tương lại thấy được Cố Khinh Chu, nàng ta muốn xông lại tự tay đánh Cố Khinh Chu: "Ngươi hiện tại như ý nguyện, mẫu thân ta là bị ngươi hại, khẳng định là ngươi mua chuộc quân cảnh, hại chết mẫu thân ta!"
Cố Khinh Chu đột nhiên tiến lên, hung hăng tát nàng ta một bạt tai.
"Mẫu thân ngươi gϊếŧ chết mẫu thân ta, gϊếŧ chết lão thái thái, bà ta sợ tội tự sát, có cái gì không đúng?" Mặt mày Cố Khinh Chu lạnh nhạt, "Cố Tương, ngươi muốn cũng ngồi tù không?"
Cố Tương lập tức nhớ tới, trong tay Cố Khinh Chu còn có chứng cứ nàng gϊếŧ người, nàng sợ tới mức chết khϊếp, thối lui đến bên cạnh.
Buổi tối, Cố Khinh Chu cùng Cố Thiệu đứng ở trên ban công, nhìn nơi xa lập loè ánh hồng, trầm mặc thật lâu sau.
Tay Cố Khinh Chu bị đông lạnh đến phát cứng.
Cố Thiệu vươn tay, nắm chặt nàng, hai người dựa vào lẫn nhau, truyền hơi ấm áp.
"Ta không phải con trai của bà ta." Cố Thiệu cũng dùng một loại làn điệu định luận khách quan, nói cho Cố Khinh Chu.
Ngày đó Tần Tranh Tranh cầu tình, đã chứng minh hết thảy, không cần lại kiểm chứng tiếp.
"Uhm." Cố Khinh Chu lại có cái mỉm cười mơ hồ, "May mắn huynh không phải, nếu không huynh cũng là kẻ thù của muội. A ca, muội thực cảm kích."
Tay Cố Thiệu nắm chặt nàng càng đến khẩn, đem Cố Khinh Chu gắt gao bao vây lấy.
Gió ẩm lạnh, từ cổ áo thổi vào.
"Bà ta đã chết, rốt cuộc cũng không ai biết ta là ai." Cố Thiệu mờ mịt nhìn bầu trời đêm tối đen, tròng mắt cũng tựa khung trời kia, đen đến không có thần thái.
"Không, bà ta chết, huynh vĩnh viễn đều sẽ là Cố thiếu gia, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi. A ca, bà ta chết, thân phận của huynh liền ổn định, huynh vì sao lại mê mang?" Cố Khinh Chu nói.
Cố Thiệu lại không nói.
"Huynh không muốn làm nhi tử Cố gia?" Cố Khinh Chu hỏi lại.
Cố Thiệu không muốn.
Hắn không phải không muốn làm nhi tử Cố gia, hắn chỉ là không muốn làm huynh trưởng trên danh nghĩa với nàng.
Huynh trưởng, ý nghĩa là cái khả năng gì cũng không có.
Trong lòng Cố Thiệu có loại mâu thuẫn nhàn nhạt.
Hắn mềm mại mà thiện lương, cũng không biết đi tranh thủ cơ hội như thế nào, hắn duy nhất có thể làm, chính là bảo tồn sự ảo tưởng của hắn, ảo tưởng có một ngày, có cơ hội nào đó tới, thân phận bọn họ không phải hai chi gian hồng câu.*
(* Quan hệ huynh muội ruột thịt)
"Ta không biết, muội muội." Cố Thiệu cúi đầu xuống.
Hai người bọn họ lôi kéo tay, giống hai tiểu hài tử đi qua một con đường, cùng nhau chống đỡ nguy hiểm, cùng nhau đi đến hướng bên kia của con đường, tìm kiếm cuộc sống mới.
Cố lão thái nhập quan ba ngày, liền đưa tang.
Người của Cố gia ở nông thôn đến, đem quan tài bà ta đỡ về quê, Cố Khuê Chương không có đi.
Cố Khuê Chương còn phải làm lễ tang cho Tần Tranh Tranh.
Những người Cố gia hiện đang sống ở tại nhà, chỉ chừa ra hai người, đưa tang cho Tần Tranh Tranh.
Tần Tranh Tranh cũng chỉ nhập quan ba ngày, rồi chôn ở nghĩa địa công cộng thành Tây, một phần mộ nho nhỏ, che lấp thi cốt bà ta. Trên bia mộ có tên bà ta, cũng có ảnh chụp của bà ta.
Cố Tương cùng Cố Anh khóc đến muốn chết, Cố Khuê Chương cũng giống như già đi hơn mười tuổi, nhóm di thái thái thức thời không dám nhiều lời.
Chỉ có Cố Khinh Chu cùng Cố Thiệu tương đối bình tĩnh.
"Rất kỳ quái, Cố Duy tuyệt nhiên không trở lại tham gia lễ tang mẫu thân nàng ta." Cố Khinh Chu nghĩ thầm.
Cố Duy ở Nam Kinh, hiện tại thân phận là không thể công khai sao?
Cố Khinh Chu cũng thử thăm dò, hỏi Cố Khuê Chương: "Phụ thân, nghe nói lúc trước Nam Kinh muốn thẩm vấn thái thái?"
Cố Khuê Chương ngạc nhiên: "Nam Kinh?"
Ông ta không có nghe nói qua.
Tin tức của Cố Duy, giới hạn ở Tư Đốc Quân, cùng với điện văn mà Tư Hành Bái đoạt xem, những người khác đều không biết.
Có thể là địa vị còn không có đứng vững, Cố Duy tạm thời cũng không muốn truyền ra nửa tiếng gió.
"Cố Duy là rất có chủ kiến." Cố Khinh Chu nghĩ thầm, "Lúc trước nàng ta dám chạy, liền bất đồng với vẻ mềm yếu của Cố Tương cùng Cố Anh; nàng ta còn có thể thay hình đổi dạng, từ bỏ thân phận lúc trước, càng là bản lĩnh lợi hại."
Vì thế, Cố Duy trở thành cái bom, treo ở đỉnh đầu của Cố Khinh Chu, cũng không biết khi nào rơi xuống nổ tung nàng.
Việc này, Cố Khinh Chu không có cùng bất luận kẻ nào của Cố gia lộ ra, bao gồm cả Cố Thiệu.
Tần Tranh Tranh đã chết, hai tỷ muội Cố Tương cùng Cố Anh, hành động lặng lẽ, đặc biệt như rắn mất đầu.
Đắc thế kiêu ngạo, khi thất thế quẩn đến khϊếp người, Cố Khinh Chu một chút cũng không thể tội nghiệp các nàng, chỉ cảm thấy chán ghét thật sâu. Nếu là không có Tần Tranh Tranh, hai tỷ muội này còn có thể có điểm cốt khí, Cố Khinh Chu có lẽ sẽ xem trọng các nàng, liếc mắt một cái.
Cố công quán vẫn là Nhị di thái quản gia.
Cố Khinh Chu ngẫu nhiên trở về, có thể nghe được trong nhà hoan thanh tiếu ngữ.
Tần Tranh Tranh chết, tảng đá đè ở trên đầu nhóm di thái thái, cũng hoàn toàn biến mất không thấy, mỗi người đều đẩy ra mây đen đến thấy mặt trời.
Cuối tháng Mười, thời điểm cuối tuần, Cố Khinh Chu nghe được Nhị di thái cùng Cố Khuê Chương thương lượng: "Người hầu trong nhà, bỏ đi mấy người, chúng ta đều tiết kiệm chút. Lão gia còn trẻ như thế, khẳng định còn muốn lại cưới thái thái mới, việc đó phải dùng tiền. Nhà chúng ta, dù sao cũng phải có nữ chủ nhân phải không?"
Nói là thay Cố Khuê Chương suy nghĩ, nhưng kỳ thật là muốn đem toàn bộ người hầu thân tín của Tần Tranh Tranh đuổi đi, thay một đám người mình vào.
Cố Khuê Chương không nghĩ sâu như vậy, chỉ là Nhị di thái nói, giống ủng hộ ông ta.
Chết vợ là thăng quan phát tài, Tần Tranh Tranh đã chết, tiền đồ Cố Khuê Chương nói không chừng liền chính thức bắt đầu rồi.
Lại cưới người cỡ 20 tuổi mỹ mạo như hoa, cũng là có tiếng danh viện, chẳng phải là cảnh đẹp ý vui hay sao?
"Được, nghe nàng." Cố Khuê Chương khó có được, lộ ra điểm tươi cười.
Chuyện của Cố gia, dư luận vẫn là tốn không ít nước bọt, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lão thái thái Tư công quán, liền đem Cố Khinh Chu kêu đi, trấn an một phen, lại cho nàng đặt may vài bộ y phục, mua trang sức, an ủi nàng.
Trường học cũng không ít tin đồn nhảm nhí.
Bạn học lớp học, tuy rằng sau lưng đương chê cười, nhưng giáp mặt vẫn là đồng cảm cho Cố Khinh Chu.
"Không nghĩ tới, mẫu thân ngươi thảm như vậy, ngươi phải nén bi thương a, báo ứng cuối cùng tới rồi phải không?"
Những lời này, Cố Khinh Chu nghe được có phần chết lặng.
Tới đầu tháng 11 rồi, chớp mắt một cái chính là sinh nhật của Cố Khinh Chu, nàng muốn gửi một bức điện báo về nông thôn cho sư phụ cùng vυ' nuôi, nhưng nàng lại tưởng tượng đến Tư Hành Bái lần trước phái người đi nông thôn tìm, vạn nhất điện báo tiết lộ hành tung, thì làm sao bây giờ?
Cố Khinh Chu do dự mấy ngày.
Nàng không muốn Tư Hành Bái tìm được vυ' nuôi cùng sư phụ nàng, nhưng lại rất nhớ bọn họ.
Luôn mãi do dự, Cố Khinh Chu gửi cho sư phụ khác của nàng - Trương Sở Sở một bức điện báo, nhờ Trương Sở Sở tìm mọi cách liên hệ với sư phụ Mộ Tông Hà của nàng.
Ngày 7 tháng 11, Cố Khinh Chu nhận được điện báo của sư phụ Mộ Tông Hà.
"Mạnh khỏe, mong nhớ đồ đệ."
Điện báo chỉ có sáu chữ, nhưng nước mắt của Cố Khinh Chu lại theo điện văn chảy xuống dưới.
Tới mùng 8 tháng 11 rồi, vừa lúc lịch Tây Dương là 23 tháng Mười Hai.
Ngày mai chính là đêm Giáng Sinh, trường học an bài diễn xuất văn nghệ, khoảng thời gian trước Cố Khinh Chu xin nghỉ, không có tham gia bất luận cái hạng mục gì.
Lễ Giáng Sinh lúc sau, lại là cuối tuần.
Trường học cho nghỉ ba ngày, hai ngày biểu diễn văn nghệ, Tư Hành Bái liền phái người thay Cố Khinh Chu xin nghỉ 5 ngày.
"Đi, ta mang nàng đi đến Tô Châu." Tư Hành Bái đã chuẩn bị tốt bọc hành lý.