Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 185: Bằng chứng như núi

Tần Tranh Tranh quỳ gối trước mặt Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu không có kêu bà ta đứng lên.

Cố Khinh Chu dựa vào cửa, một đầu tóc đen nồng đậm nghiêng rũ, làm nổi bật đến da thịt trắng sáng như tuyết của nàng, môi mộng đỏ tươi, con ngươi nàng sáng ngời vi chọn, đã có sự hồn nhiên của nữ hài tử, lại có vẻ kiều mị của nữ nhân, giống yêu tinh, có thể thực giống yêu tinh khát máu người, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tần Tranh Tranh.

Ánh mắt của nàng, làm sau lưng Tần Tranh Tranh phát lạnh.

Tần Tranh Tranh cùng đường.

Hiện tại đường ra duy nhất, chính là bà ta đi nhận lấy cái chết, giữ được Cố Tương, chỉ có bà ta một người gánh vác.

Về sau là bắn chết hay là ngồi tù, liền xem ý trời.

Tần Tranh Tranh không dám lại có lòng tham, bà ta nhất định không thể để Cố Khinh Chu đem Cố Tương làm bại lộ ra được.

Cố Tương gϊếŧ tổ mẫu, danh tiếng nó liền hủy; Cố Tương bị huỷ hoại, tiền đồ Cố Anh cũng liền không có.

Tần Tranh Tranh phạm sai lầm, có lỗi với con cái; có lẽ tương lai của Cố Tương cùng Cố Anh còn có mặt chuyển hóa khác.

Tóm lại, dùng một cái mệnh của bà đổi hai mạng của Cố Tương và Cố Anh, quá có lời!

Bà thậm chí hy vọng Cố Khinh Chu mặt mỏng tâm từ*, bỏ qua một mạng này của bà. Nghe được Cố Khinh Chu nói có điều kiện, tinh thần Tần Tranh Tranh ngược lại lại ngẩn ra, mang theo ý niệm gần chết cầu sinh, nhìn nàng.

(* Ý là vị tha, giàu lòng độ lượng)

"....... Ngươi năm đó là như thế nào hại chết mẫu thân của ta?" Cố Khinh Chu xoay người, lê dép lê đến ngồi ở trên ghế, súng lục Browning vững vàng trong tay, thanh âm nàng mát lạnh.

Tần Tranh Tranh sửng sốt, nỗi sợ hãi giống thủy triều dũng mãnh đi lên, bao phủ bà, bà hô hấp muốn ngừng lại.

"Ta không có hại qua mẫu thân ngươi." Chợt, Tần Tranh Tranh giảo biện, dùng thanh âm cực kỳ vô tội cầu xin nàng, "Khinh Chu, ngươi hiểu lầm ta, ta chưa bao giờ hại qua mẫu thân ngươi!"

Bà ta thấy Cố Khinh Chu không tin, lại kể ra chuyện cũ: "Năm đó Tôn gia giữ lại ta, mẫu thân ngươi đối đãi với ta giống như tỷ muội ruột, ta sao có thể hại nàng ta?"

Những lời nói này, không thể đánh mất sự nghi ngờ của Cố Khinh Chu, ngược lại lại làm đôi mắt nàng càng âm lãnh.

Khóe môi Cố Khinh Chu hơi nhếch, có cái ý cười trào phúng: "Kia được, mẹ con các ngươi liền chờ hình phạt ngồi tù đi!"

Tần Tranh Tranh liền biết, Cố Khinh Chu không dễ lừa gạt.

Nhưng chuyện năm đó, sớm đã không có chứng cứ, Tần Tranh Tranh bỏ những dược liệu đó ở trong chén canh của Tôn Khởi La, cặn bã liền đều giống như đổ xuống sông Hoàng Phổ, Cố Khinh Chu căn bản là điều tra không đến!

Bất luận kẻ nào đều điều tra không đến chứng cứ!

Tần Tranh Tranh lúc này thể hồ quán đỉnh: Trách không được Cố Khinh Chu trở về xong, lúc sau đi từng bước một ép sát bọn họ, lại không cắn chết bọn họ, bởi vì nàng ta muốn cho bọn họ cùng đường, tự mình thừa nhận hành vi phạm tội của bản thân.

Hành vi phạm tội của Tần Tranh Tranh cùng Cố Khuê Chương, sớm đã không có chứng cứ, chỉ có thể tự mình thừa nhận.

Cái này là đường ra duy nhất.

"Ngươi có thể phủ nhận, vậy ngươi cùng Cố Tương liền chết trước. Sau đó, ta sẽ đem Cố Duy, Cố Anh, Cố Thiệu đều đem tế theo cho ngươi!" Cố Khinh Chu đột nhiên mỉm cười, tươi cười quyệt diễm mà âm trầm, "Các ngươi người một nhà, đoàn đoàn viên viên.

Tần thị, nghĩa phụ của ta chính là Tổng Tham Mưu Quân Chính phủ, ngươi cảm thấy ngươi cùng Cố Tương vào đại lao, còn có cơ hội trở mình sao? Ngươi cảm thấy ngươi cùng Cố Tương sau khi chết, Cố Anh cùng Cố Thiệu có thể chạy thoát dưới tay ta sao?"

Nàng đã không gọi thái thái, mà trực tiếp xưng hô "Tần thị".

Cố Khinh Chu không muốn làm bại lộ Cố Thiệu, vì thế nàng cũng đem Cố Thiệu tính vào, tuy rằng nàng biết, Tần Tranh Tranh căn bản không để bụng Cố Thiệu.

Tần Tranh Tranh biết thủ đoạn của Cố Khinh Chu.

Lúc này, bà sợ!

Bà rất sợ, sợ tới cực hạn rồi.

Trong tay Cố Khinh Chu có chứng cứ, chỉ cần nàng đi Cảnh Bị Thính, Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh liền nhất định sẽ bị bắt; chỉ cần bị bắt, mẹ con Tần Tranh Tranh liền không có cơ hội trở ra, bởi vì Cố Khinh Chu có quan hệ với Quân Chính phủ.

Chỉ cần hai người bọn họ chết, Cố Anh đứa hài tử ngốc kia, khẳng định sẽ là đồ vật trong bàn tay của Cố Khinh Chu.

Sự bất mãn của Cố Khinh Chu với Tần Tranh Tranh, sẽ phát tiết tra tấn Cố Anh, thậm chí Cố Duy.

Cố Duy có lẽ sẽ trở về.

Không, này quá đáng sợ!

"Được, được, ta nhận tội!" Tần Tranh Tranh đột nhiên muốn quỳ đi lại đây, ôm lấy chân Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu lại đem súng nhắm ngay bà ta, không để cho bà ta tới gần.

"Ta nhận tội, Khinh Chu, ta sẽ đi Cảnh Bị Thính tự thú. Năm đó mẫu thân của ngươi sinh non xuất huyết nhiều, thân thể vẫn luôn không tốt, chúng ta cho nàng ta thuốc bổ, bỏ thuốc xổ cùng độc dược vào, nàng ta mới chậm rãi gầy ốm dần rồi qua đời." Tần Tranh Tranh nói, "Những phương thuốc đó đã sớm không còn, xác thuốc cũng không có. Ta nhận tội, chỉ cần ngươi buông tha Tương Tương cùng Anh Anh."

Bà ta chỉ cầu buông tha Cố Tương cùng Cố Anh, chẳng khác nào thừa nhận, Cố Thiệu không phải hài tử của bà ta.

Cố Thiệu ở phòng kế bên, cũng nghe đến rõ ràng. Hắn cắn chặt môi, rất muốn lao ra chất vấn, nhưng hắn nhịn xuống.

Hết thảy này đều không quan trọng, bởi vì Tần Tranh Tranh người này, đối với Cố Thiệu đã không có ý nghĩa gì nữa.

"Được!" Cố Khinh Chu nói.

Di thể của lão thái thái, thời điểm buổi sáng liền bị đưa về Cố công quán.

Thời điểm Cố Khuê Chương chuẩn bị dựng linh đường, phát hiện Cố Khinh Chu cùng Tần Tranh Tranh đều không ở nhà.

"Người đâu?" Cố Khuê Chương giận dữ.

Đôi mắt Cố Tương đều khóc đến sưng lên, thanh âm nghẹn ngào nhìn Cố Khuê Chương, nói: "Phụ thân, mẫu thân không cẩn thận đem tổ mẫu đẩy ngã xuống, bà ấy không phải cố ý, nhưng là Khinh Chu muốn mang theo bà ấy đi Cảnh Bị Thính, bắt bà ấy đi nhận tội."

Cố Khuê Chương đại kinh thất sắc.

"Tiện nhân này!" Không biết là ông ta mắng Cố Khinh Chu, hay là mắng Tần Tranh Tranh.

Tần Tranh Tranh đem bà bà đẩy xuống cầu thang, bực trò hề nhân luân này, sẽ khiến cho danh dự Cố Khuê Chương bị bôi đen.

Cố Khuê Chương hoàn toàn có thể tìm người của Thanh bang, tốn chút tiền làm Tần Tranh Tranh thành "Chết ngoài ý muốn", thần không biết quỷ không hay giải quyết việc này, sẽ không làm Cố gia nan kham, thậm chí sẽ có người đồng cảm với Cố Khuê Chương, trong vòng một tháng mà tang mẫu lại tang thê.

Khi đó, ông ta có thể đạt được sự đồng cảm của Quân Chính phủ, được đến càng nhiều chỗ tốt.

Tần Tranh Tranh đi tự thú, tương đương với đem việc xấu trong nhà nói ra bên ngoài, Cố Khuê Chương thật mất mặt, cũng sẽ truyền khắp nơi Nhạc Thành, đến lúc đó thanh danh của Cố gia hỗn độn, khả năng Quân Chính phủ sẽ từ hôn.

"Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!" Cố Khuê Chương giận dữ, cũng không rảnh lo nhập liệm cho lão thái thái, trực tiếp kêu tài xế đi Cảnh Bị Thính.

Chờ thời điểm ông ta tới Cảnh Bị Thính rồi, nhóm quân cảnh đang chuẩn bị đem Tần Tranh Tranh bắt giữ.

"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!" Cố Khuê Chương cười nịnh nọt, "Chư vị trưởng quan, mẫu thân ta là ngã xuống ngoài ý muốn, thái thái ta thương tâm quá độ, thất tâm phong. Giúp chúng ta hủy bỏ bản án đi trưởng quan, ta sẽ nói cùng Tư Đốc Quân khen thưởng cho các người, mẫu thân ta thây cốt chưa lạnh, không thể không có con dâu mặc áo tang a!"

Ông ta hiểu phương thức vừa có tình vừa có nghĩa, thậm chí nói xong liền khóc, nước mắt lăn xuống dưới.

Nhóm quân cảnh nhìn ông ta, trầm mặc xuống.

Rồi sau đó, một người cảnh sát lớn tuổi, nói: "Cố tiên sinh, thê tử của ngài mưu sát mẫu thân ngài, chúng ta đã có bằng chứng. Huống hồ bắt giữ bà ta, không chỉ có việc là bà ta gϊếŧ mẫu thân ngài, còn có việc bà ta độc gϊếŧ vợ trước của ngài......."

Cố Khuê Chương như bị sét đánh, khó có thể tin, nhìn Tần Tranh Tranh.

Sự kiện kia, Cố Khuê Chương cũng có tham dự mưu đồ bí mật, vì sao Tần Tranh Tranh ngu như vậy lại muốn nói ra?

Bà ta là điên rồi sao?

"Ngươi cái đàn bà điên đàn này, ngươi nói lời chó má gì vậy?" Cố Khuê Chương mất khống chế, tiến lên lại muốn đánh Tần Tranh Tranh, thậm chí muốn đem bà ta đang sống mà đâm chết.

Gϊếŧ bà bà, gϊếŧ nguyên phối chính thất, hai việc này, liền đủ để cho Cố gia lưng đeo dư luận, thanh danh hỗn độn!

Danh vọng Cố Khuê Chương tích lũy, toàn bộ đều phải mất hết!

Tần Tranh Tranh, bà ta sao lại có thể bất kể hậu quả như thế? Bà ta hoàn toàn điên rồi sao?

Nhóm quân cảnh giữ chặt Cố Khuê Chương, lại đem Tần Tranh Tranh bắt giam, làm ầm ĩ sau một lúc lâu, nhưng Cố Khinh Chu trước sau vẫn thờ ơ lạnh nhạt.

Cố Khuê Chương chịu đả kích sâu, không thấy được Cố Khinh Chu.

Ông ta từ Cảnh Bị Thính ra tới, trực tiếp đi tìm Tư Đốc Quân, muốn nhờ Tư Đốc Quân đem Tần Tranh Tranh bảo lãnh ra tới, thậm chí hủy bỏ bản án.

"Căn bản không có hồi chuyện như vậy, bà ấy là điên rồi." Cố Khuê Chương khóc lóc thảm thiết, "Đốc quân a, ngài cần phải cứu lấy Cố gia a!"

Ông ta một lão nam nhân, khóc rống với Tư Đốc Quân, Tư Đốc Quân không cảm thấy ông ta đáng thương, ngược lại lại là thực xấu hổ.

"Ta đi tìm hiểu vụ án, nếu là thực sự có oan khuất, tự nhiên sẽ thay các ngươi làm chủ." Tư Đốc Quân nói.

Dứt lời, Tư Đốc Quân kêu phó quan đem Cố Khuê Chương mời đi ra ngoài.

Cố Khuê Chương không chịu đi, nhóm phó quan nhìn sắc mặt Tư Đốc Quân, dùng hết lực đem ông ta kéo đi ra ngoài.

Tư Đốc Quân cũng ngồi không yên.

Tôn Khởi La là nữ nhi của ân nhân, nếu là nàng ta thật sự bị Tần Tranh Tranh hại chết, có lẽ Cố Khuê Chương cũng thoát không được trách nhiệm, việc này cần phải nghiêm túc điều tra.

Tư Đốc Quân nhớ tới Cố Khinh Chu.

"Chuẩn bị xe, đi Cảnh Bị Thính!" Tư Đốc Quân nói. Ông ta muốn đích thân đi xem khẩu cung Tần Tranh Tranh khai.

Chờ khi Tư Đốc Quân tới Cảnh Bị Thính rồi, lại phát hiện Cố Khinh Chu còn ở trong đại sảnh của Cảnh Bị Thính.

Cố Khinh Chu ăn mặc thượng sam màu nguyệt bạch, lan váy màu nguyệt bạch, mặc phát hồng nhan, mỹ lệ lại thê lương, tựa như bé gái mồ côi giữ đạo hiếu.

Trong lòng Tư Đốc Quân hiện lên vài phần thương tiếc.

"Đốc quân." Cố Khinh Chu đứng dậy, nhìn thấy Tư Đốc Quân đã đến, một chút cũng không ngoài ý muốn.

Cố Khuê Chương nhất định sẽ đi tìm Tư Đốc Quân.

"Con còn ở đây?" Tư Đốc Quân thở dài, "Ta nghe nói rồi. Con yên tâm, khẳng định sẽ cho con một sự công bằng."

Cố Khinh Chu gật gật đầu, hàng lông mi thon dài buông xuống, ướt dầm dề.

Trưởng quan của Cảnh Bị Thính tự mình ra tới, đem vụ án thuật lại cho Tư Đốc Quân nghe.

"...... Không có thẩm vấn, pháp y cũng nói, tinh thần Tần thị bình thường, bà ta là tự thú thật, ngôn ngữ thực cảm xúc kể lại quá trình bà ta như thế nào đẩy Cố lão thái thái xuống lầu, vào lúc 17 năm trước, mưu hại Tôn thị như thế nào." Trưởng quan nói.

Tư Đốc Quân tiếp nhận khẩu cung, nhìn lại.

Chuyện của Cố lão thái thái này, là có ảnh chụp, rất rõ ràng, Tần Tranh Tranh chính là hung thủ; mà gϊếŧ Tôn Khởi La, Tần Tranh Tranh kể lại cũng rất có logic.

Nếu bà ta nguyện ý thừa nhận, như vậy liền không có gì để điều tra.

"Mau chóng định tội!" Tư Đốc Quân nói.

"Vâng!"

Những lời nói này của Tư Đốc Quân, làm bản án này không còn có người có khả năng xoay chuyển khác.

Nước mắt của Cố Khinh Chu, mạnh mẽ muốn rơi xuống.

Mục đích thứ nhất nàng vào thành, đã đạt tới; kế tiếp, chính là làm Cố Khuê Chương cùng Tần Tranh Tranh giống nhau, cần thiết phải đi đến tự thú, đến nông nỗi chính mình nhận tội, mới tính thành công.

"Khinh Chu, người chết đã đi xa, con nén bi thương." Tư Đốc Quân chụp lấy bả vai nàng, "Ăn cơm sáng chưa?"

Cố Khinh Chu lắc đầu.

"Đi thôi, bá phụ mang con đi ăn một chút gì." Tư Đốc Quân nói.

Thời điểm uống cháo, nước mắt Cố Khinh Chu lạch cạch rớt ở trong chén cháo, tạo ra một đợt gợn sóng. Nàng che lấp, đem chén cháo bưng lên tới, ục ục uống hết.

Tư Đốc Quân yên lặng thở dài, trong lòng thực luyến tiếc, phi thường đồng cảm với Cố Khinh Chu.

Chờ Cố Khinh Chu ăn xong đồ ăn sáng, thời điểm trở lại Cố công quán, đã là 11 giờ.

Cố gia là Nhị di thái lo liệu, đang nhập liệm cho lão thái thái.

Cố Khuê Chương không thấy tung tích.

Ông ta còn đang suy nghĩ biện pháp, đem Tần Tranh Tranh cứu ra tới. Ở đốc quân phủ vấp phải trắc trở, lúc sau, Cố Khuê Chương trong lúc nhất thời vạn niệm câu hôi.*

(* Ý là hối hận không kịp)

"Khinh Chu tiểu thư, lão gia đi nơi nơi tìm ngươi." Tam di thái nhắc nhở Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu gật đầu, đi lên lầu.