Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 179: Y phục ngu thân rực rỡ*

(* Ở đây chỉ điển tích tấm gương hiếu thảo Trung Quốc:

LÃO LAI TỬ

Lão Lai người nước Sở,

Thời Xuân Thu; là con,

Ông đã bảy mươi tuổi

Mà bố mẹ vẫn còn.

Là người con chí hiếu,

Dù đã là ông già,

Ông vẫn rất tận tụy,

Chiều, cung phụng mẹ cha.

Ông mặc áo sặc sỡ,

Múa hát như trẻ con,

Hoặc giả vờ vấp ngã

Để bố mẹ không buồn.

Tấm gương hiếu thảo ấy

Được truyền tụng muôn đời.

Hiếu thảo là đức tính

Quí nhất ở con người.)

Trở lại Cố công quán, Cố Khinh Chu nằm ở trên giường, lặng im nghĩ về lời đêm nay Tư Hành Bái nói, trong lòng một trận lãnh một trận nhiệt, giao thoa dày vò.

Rõ ràng không có hi vọng gì, cũng không nên giữ cái hy vọng xa vời gì, nhưng câu Tư Hành Bái nói "Ta thực sự yêu nàng", lại cố tình dừng vững vàng ở trong lòng nàng.

Nàng mờ mịt nhìn nóc nhà trống rỗng, nhớ tới hoành thánh hắn nấu, cũng nhớ tới giọt nước mắt nóng hổi ngày đó của hắn.

Không biết vì sao, nước mắt nàng liền rớt xuống dưới, làm ướt áo gối.

"Ta sẽ không đáp lại ngươi, bởi vì ta biết rằng ngươi sẽ không yêu ta."

(P/s: Đờ!!! Em quỳ với chị. Ổng mới tỏ tình chương trước với chị cơ mà. Nghe như gió thoảng mây bay à? *biểu cảm phẫn nộ*)

Nàng cũng sẽ không yêu hắn, dựa vào cái gì phải yêu hắn?

Lần đầu tiên hắn gặp mặt liền khinh bạc nàng, coi như một đồ vật đang được rao bán, vì sao nàng phải yêu hắn?

Cố Khinh Chu không rẻ mạt như vậy.

Tư Hành Bái nghĩ cũng không cần nghĩ, Cố Khinh Chu rất rõ ràng bản thân muốn cái gì, nàng có thể bảo thủ* được tình cảm của chính mình!

(* Bảo vệ + phòng thủ)

Tư Hành Bái, trời định cùng nàng vô duyên.

Nhưng hiện tại hắn tựa hồ đang chơi một loại trò chơi khác, từ từ dẫn dắt để nàng yêu hắn.

Nếu yêu hắn, Cố Khinh Chu liền thành rẻ mạt, hắn liền thành công mang cho nàng một cộng dây xích ở trong lòng nàng, khiến nàng rốt cuộc chạy cũng không thoát, cam tâm sa đọa làm di thái thái của hắn.

"Hắn thật là dụng tâm hiểm ác." Nàng nói cho chính mình như vậy, hết thảy đều là âm mưu quỷ kế của Tư Hành Bái.

Hắn muốn chiếm hữu nàng, chứ không hơn.

Nàng vì sao phải đáp lại dục niệm chiếm hữu quỷ dị của hắn?

Nghĩ mơ mơ màng màng, giọt nước mắt nóng hổi lại lăn xuống ở trên mặt, từng giọt rơi rơi.

Cố Khinh Chu tới sau nửa đêm mới ngủ, hôm sau dậy sớm, nàng cũng chưa ăn uống cái gì.

Thời điểm đi học, Cố Khinh Chu phát ngốc thật lâu, trong lòng là mờ mịt, cũng là chết lặng, dù sao là cái tư vị gì đều cũng lãnh hội không đến.

Thời điểm cơm trưa, giáo công* đưa cho Hoắc Long Tĩnh một tờ giấy.

(* Cô lao công thần thánh của trường học:v

Chắc các bạn đã biết)

Hoắc Long Tĩnh xem xong, mày đẹp hơi chau, đưa cho Nhan Lạc Thủy.

"Cái gì?" Nhan Lạc Thủy mờ mịt.

Sau khi xem xong, Nhan Lạc Thủy nổi giận, nàng đứng lên nhanh chóng.

Nguyên lai là đệ đệ Nhan Nhất Nguyên của nàng tới cửa trường học rồi, chờ Hoắc Long Tĩnh đi qua, hắn tặng cơm trưa cho nàng ấy.

"Thật là sắc đảm bao thiên!"* Nhan Lạc Thủy thực xấu hổ, "Ta đi mắng hắn!"

(* Gan to bằng trời)

Cố Khinh Chu nghe nói Nhan Nhất Nguyên mang theo cơm trưa, trong vô thức hô câu: "Cơm không được ném, mang vào đây chúng ta ăn."

Bước chân Nhan Lạc Thủy ngừng một cái, Hoắc Long Tĩnh liền nhịn không được cười.

Cuối cùng, 3 người các nàng cùng đi ra cửa trường học, bởi vì Cố Khinh Chu muốn ăn cơm mà Nhan Nhất Nguyên mang lại đây, còn Hoắc Long Tĩnh muốn giáp mặt cự tuyệt Nhan Nhất Nguyên, không để cho hắn cứ tiếp tục dây dưa.

Giữa trưa, cổng lớn trường học là không mở, cũng có người hầu hoặc là tài xế của gia đình học sinh tới đưa điểm tâm, Nhan Nhất Nguyên ăn mặc áo khoác lông dê mới tinh, ăn mặc quần yếm, bộ dạng như nhất phái hiện đại.

Trong tay hắn xách theo một cái hộp đồ ăn lớn.

"Ngươi tìm đường chết a?" Nhan Lạc Thủy tức giận, tiến lên liền mắng hắn, "Chúng ta còn phải đi học, ngươi dám đến quấy rầy chúng ta học tập, ta phải nói cho phụ thân!"

Nhan Nhất Nguyên thực ủy khuất: "Ta lại không kêu ngươi!"

Hắn là tới tìm Hoắc Long Tĩnh.

"Vậy cũng không cho ngươi quấy rầy A Tĩnh!" Nhan Lạc Thủy cả giận nói, "Ngươi không thấy mất mặt a?"

"Này có cái gì mà mất mặt? Theo đuổi bạn gái đều là ăn nói khép nép. Ngươi lại không ai theo đuổi, ngươi đương nhiên không biết." Nhan Nhất Nguyên nói.

Nhan Lạc Thủy lúc này đã tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.

Hoắc Long Tĩnh hờ hững đứng ở bên cạnh, ánh mắt u tĩnh đánh giá Nhan Nhất Nguyên, nghĩ thầm: "Người nam nhân này cùng tôm chân mềm* giống nhau, là công tử dựa vào gia thế trong nhà mà ăn chơi trác táng, hắn như thế nào đối với ta lại có hứng thú chứ?"

(* Yếu đuối, vô dụng, không được tích sự gì)

Lần trước Nhan Nhất Nguyên thấy máu liền té xỉu, Hoắc Long Tĩnh đến nay đều xem thường hắn mềm yếu.

"Được được." Cố Khinh Chu tiến lên giảng hòa, "Ngũ ca, huynh đi đến trạm bảo vệ bên cạnh, đem hộp đồ ăn đưa vào trong, đưa chút tiền boa. Về sau không cần lại đến, trời lãnh như vậy......."

Nhan Nhất Nguyên "nga" thanh.

Hắn nhìn Hoắc Long Tĩnh, ánh mắt đã là sùng bái, lại có vài phần thật cẩn thận, hỏi nàng: "A Tĩnh, cuối tuần ta đón nàng, chúng ta đi xem phim, được không?"

"Không được, cuối tuần ta phải đi rà soát địa bàn, đi xem chuyện kinh doanh. Ngươi nếu là không sợ, thì ngươi cùng ta đi a." Hoắc Long Tĩnh lãnh đạm nói.

Rà soát địa bàn bên kia, là thường xuyên: một lời không hợp liền phải đem người ta đánh đến chết khϊếp, máu me nhầy nhụa, hơn nữa hương vị khó ngửi, Nhan Nhất Nguyên sống trong nhung lụa, hắn thực ghét bỏ.

Mày hắn hạ xuống.

"Vậy quên đi, về sau không cần lại đến." Hoắc Long Tĩnh nói.

Hoắc Long Tĩnh chưa bao giờ đi rà soát địa bàn, cuối tuần nàng đều là ở nhà đến phát ngốc, lâu lâu mới ngẫu nhiên cùng Cố Khinh Chu, Nhan Lạc Thủy đi ra ngoài chơi.

Nhan Nhất Nguyên "nga" thanh, thật ngốc ngốc đem hộp đồ ăn đưa đến trạm bảo vệ, bởi vì hộp đồ ăn quá lớn, từ khe hở song cửa không thể tiến vào.

Cố Khinh Chu đi lấy hộp đồ ăn, lại cho người gác ở trạm bảo vệ 2 tiền, đem hộp đồ ăn mang đi nhà ăn.

Tầng thứ nhất của hộp đồ ăn, là 2 dạng thức ăn chay khác biệt, có phần lạnh; ở giữa là sườn heo chua ngọt cùng thịt kho tàu xíu mại, tầng dưới chót là ba cái bánh kem nhỏ.

"Hắn vẫn là người nam nhân cẩn thận." Hoắc Long Tĩnh nhìn hộp đồ ăn Nhan Nhất Nguyên đưa lại đây, mỗi nguyên liệu nấu ăn giống nhau, đều là phân 3, chính là thịt kho tàu xíu mại, cũng là 3 cái.

Chứng tỏ rằng hắn không chỉ là theo đuổi bạn gái thôi, mà còn nghĩ đến 2 người muội muội của hắn.

Đáng tiếc hắn tai tiếng không tốt, Nhan Lạc Thủy luôn là nói hắn đào hoa cực kỳ, thích nữ hài tử liền chơi trò theo đuổi, hơn nữa mềm yếu vô dụng, trừ bỏ trong nhà có tiền có thế, thì hắn người này, không đáng để nhắc tới.

Em rể long đầu Thanh bang, không có khả năng là loại công tử mềm yếu, ăn chơi trác táng này, Hoắc Long Tĩnh sẽ không suy xét đến hắn.

Hắn đưa đồ ăn lại đây, hoặc là quá lạnh, hoặc là nhiều dầu mỡ, 3 người các nàng đều không muốn ăn, chỉ là chia cắt cái bánh kem kia.

"Bánh kem này hương vị không tồi." Cố Khinh Chu cảm thán nói.

Nhan Lạc Thủy cùng Hoắc Long Tĩnh cũng gật gật đầu.

Thời điểm tan học, Nhan Lạc Thủy đưa Cố Khinh Chu về nhà, thuận tiện nói đến Nhan Nhất Nguyên.

"...... Nó mỗi lần đều là cái đức hạnh này, thời điểm theo đuổi nữ hài tử liền cuồng nhiệt dụng tâm kiểu quái gì không biết? Không quá mấy ngày, nó liền không muốn gặp mặt con nhà người ta nữa.

A Tĩnh là hảo bằng hữu của tỷ, phải nói với nó không được làm loạn, nếu còn luôn mãi như vậy, tỷ phải đi nói cho phụ thân." Nhan Lạc Thủy tức giận.

Cố Khinh Chu lại trầm mặc.

Đề tài tình cảm này, nàng thật sự không có tư cách gì lên tiếng, chính nàng cũng không rõ.

"Muội cảm thấy mắt nhìn của Ngũ ca không tồi a, A Tĩnh thực tốt." Cố Khinh Chu nói.

Nhan Lạc Thủy nhớ tới Hoắc Long Tĩnh tùy tay liền đem đao của một người đoạt đi, còn cắt yết hầu của người kia, da đầu liền có phần tê dại.

Nàng cùng Cố Khinh Chu tám chuyện: "Muội nói, A Tĩnh nàng ấy thật là ở cô nhi viện lớn lên sao?"

"Không biết." Cố Khinh Chu nói. Nàng không muốn tìm hiểu nhìn trộm bí mật của người khác.

Mà Nhan Lạc Thủy cũng cảm thấy, đối với chính bằng hữu của mình lại nhìn trộm, có vẻ còn chưa đủ chân thành, liền lập tức cũng dừng ngay đề tài này.

Trở về Cố công quán, Cố Khinh Chu mời Nhan Lạc Thủy đi vào nhà ngồi, Nhan Lạc Thủy cự tuyệt: "Tỷ còn phải chạy trở về cáo trạng chứ, đi trước đây."

Ô tô rời khỏi Cố công quán, Cố Khinh Chu gõ cửa.

Rất xa, nàng nghe được thanh âm, dường như là chiêng trống, rồi lại rất kỳ quái.

Vừa vào cửa, phát hiện Nhị di thái ăn mặc trang phục diễn thanh y, hóa trang lên, cùng với máy hát đĩa tấu nhạc, bà ê ê a a xướng đoạn 《 tạ dao hoàn 》.

Dáng người bà thướt tha, thanh âm niểu nhu, mặc dù có phần nghẹn ngào, không bì kịp sự lưu chuyển thời còn trẻ tuổi, nhưng lại cũng là phi thường êm tai.

Lão thái thái nghe được thực nhập tâm.

Nguyên lai, Nhị di thái là muốn làm lão thái thái vui vẻ.

Những người khác, cũng vây quanh bên cạnh nghe, bộ dáng rất là mới lạ, chỉ có Tần Tranh Tranh, dựa vào cầu thang, thần thái cười như không cười.

"Nhị di thái là buông lỏng, hiện giờ diễn cũng liền dám ở nhà xướng." Cố Khinh Chu bật cười.

Lần trước trải qua một cọc sự như vậy, Nhị di thái giống như nhìn thấu rất nhiều, hành sự của bà không bì kịp như vâng vâng dạ dạ* lúc trước, mà mặc quần áo trang điểm, cũng càng thêm xa hoa lên.

(* Ý là đoan trang ngoan ngoãn nhu mì)

"Ở nhà hát tuồng, sợ người khác không biết nhà chúng ta có di thái thái là con hát hay sao?" Trên mặt Tần Tranh Tranh mang theo tươi cười, trong lòng nghĩ, "Lão gia trở về, sẽ tức đến chết!"

Cố Khinh Chu suy đoán, này có thể là Tần Tranh Tranh khuyến khích.

Tần Tranh Tranh hiện tại tận hết sức lực muốn tranh đoạt quyền lực quản gia, bởi vì bà ta phải gả Cố Tương, không thể không có thể diện.

"Lão thái thái nghe lời Tần Tranh Tranh nói nhất, nếu không phải Tần Tranh Tranh đề nghị, lão thái thái tuyệt sẽ không an tĩnh nghe Nhị di thái hát tuồng như vậy." Cố Khinh Chu nghĩ thầm.

Kế này của Tần Tranh Tranh, nhìn như là lấy lòng lão thái thái, nhưng kỳ thật là chờ Cố Khuê Chương trở về mắng Nhị di thái.

Con hát cùng ca nữ, vũ nữ, đều xem như nghề nghiệp đê tiện, cưới di thái thái như vậy, rốt cuộc không đủ sáng rọi, Cố Khuê Chương lại sĩ diện.

"Nhị di thái hôm nay phải bị mắng." Đám người Cố Tương cũng là nghĩ như vậy, cho nên thực vui vẻ ở bên cạnh nghe.

Cố Khinh Chu buông cặp sách xuống, đứng ở sau lưng sofa, nghiêm túc nghe Nhị di thái xướng.

Liền ở ngay lúc này, Cố Khuê Chương đã trở về.

Cố Khinh Chu lập tức tiến lên, nắm lấy cánh tay Cố Khuê Chương, nói khẽ với Cố Khuê Chương: "Phụ thân, lão thái thái hôm nay nghe diễn đến được vui vẻ vô cùng."

Cố Khuê Chương vừa vào cửa, nghe được hát tuồng, mày nhíu lại.

Ngước mắt nhìn thấy lão thái thái tươi cười, tâm tình ông ta hơi chút chuyển biến tốt đẹp; lại nhìn thấy Nhị di thái cải trang, thủy tụ nhẹ vứt, mắt phượng lưu chuyển, liền có loại câu hồn đoạt phách liễm diễm, trong lòng Cố Khuê Chương nóng lên, nhớ tới sự rung động khi lần đầu tiên gặp được Nhị di thái, tức khắc tâm tình liền tốt lên.

Vừa vặn một đoạn này đã xướng xong rồi.

Cố Khuê Chương nói: "Y phục ngu thân rực rỡ, đây là cử chỉ hiếu tức, Nhị thái thái vất vả."

"Lão gia......" Nhị di thái vẫn giữ làn điệu thanh y, cúi người hành lễ với Cố Khuê Chương, trên người Cố Khuê Chương một trận hỏa dục, ý niệm liền không thể đi xuống.

Ông ta thật cao hứng.

Tần Tranh Tranh lại sửng sốt.

"Sao lại thế này, không phải hẳn là phải sinh giận sao?" Tần Tranh Tranh kinh ngạc.

Không nghĩ tới, Cố Khuê Chương lại rất hưởng thụ thưởng thức Nhị di thái hoá trang, khi nào lại rộng lượng như vậy?

Cố Khuê Chương không phải vẫn luôn thực tự ti lại tự phụ, sợ người khác nói di thái thái của ông ta là con hát sao?

Tần Tranh Tranh có loại cảm giác thống khổ "ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo", tươi cười trên mặt liền chịu đựng không nổi.

"Xướng đến không tồi, so với xướng tuồng ở nông thôn chúng ta còn tốt hơn." Lão thái thái cười nói.

Khó có được khi tâm tình lão thái thái không tồi, hơn nữa cũng là khen thiệt tình.

Tuy rằng lời này nghe biệt nữu.*

(* Ý là miệng nói một đằng nhưng lại nghĩ một nẻo. Thích che giấu nội tâm bằng thái độ.)

Nhị di thái cũng không đi so đo lý do lão thái thái thoái thác, lại nhu mềm xướng câu "Tạ mẫu thân", âm điệu cực kỳ hoa lệ tuyệt đẹp, Cố Khuê Chương nghe được tâm thần liền nhộn nhạo.

Thời điểm Nhị di thái muốn lên lầu tháo trang sức, Cố Khuê Chương cũng đi theo lên lầu.

"Trang sức cũng đừng......" Đôi mắt thẳng lăng lăng của Cố Khuê Chương, nhìn chằm chằm Nhị di thái, trong ánh mắt có ngọn lửa mạo hiểm cực nóng.

Nhị di thái hiểu ý, cởϊ áσ, tháo thắt lưng, chỉ chừa trang dung cùng đồ trang sức, đơn độc xướng cho Cố Khuê Chương nghe khúc 《 hợp hoan 》, hầu hạ đến Cố Khuê Chương cảm thấy mỹ mãn, cơm chiều cũng chưa xuống dưới ăn.

"Trong nhà này, lại phải khởi lên gợn sóng." Cố Khinh Chu nghĩ thầm.