Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 115: Muốn đội nón xanh hay không?*

(* Đội nón xanh là biểu thị bị cắm sừng. Bị vợ/người yêu/tình nhân,.. phản bội, gian díu với một nam nhân khác)

Cố Khinh Chu cùng Tam di thái tiên đoán, Tần Tranh Tranh nhất định sẽ dọn về tới.

Nàng không ngại Tần Tranh Tranh dọn về tới, như vậy Tần Tranh Tranh mới có thể nhanh cùng Cố Khuê Chương trở mặt thành thù hơn.

Tam di thái nửa tin nửa ngờ, bà không biết Tần Tranh Tranh sẽ dùng phương pháp gì.

"Trừ bỏ Tứ di thái cầu xin, ta không thể tưởng được ra còn có ai có thể giúp thái thái trở về." Tam di thái nói, "Khinh Chu, ngươi có thể nghĩ ra không?"

Cố Khinh Chu cười, nói: "Nếu là ta, phương pháp có rất nhiều a. Bất quá, tâm tư thái thái, ta nào biết đâu?"

Tam di thái nói: "Ngươi không biết? Thái thái cơ hồ bị ngươi nắm mũi dắt đi, ngươi có thể không biết sao?"

Cố Khinh Chu cười, không nói lời nào.

"Khinh Chu, ngươi mau nói cho ta biết, nếu theo lời ngươi nói, ngươi như thế nào mà trở về?" Tam di thái không tha Cố Khinh Chu, một hai phải bắt Cố Khinh Chu nói cho bà nghe.

Cố Khinh Chu cười nói: "Ngươi cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà, nếu là ngươi bị đuổi đi, ta liền nói cho ngươi phương pháp."

Tam di thái liền bị nói trúng, nói bà ta quá xấu rồi.

Cố Khinh Chu cười trốn, không né tránh, bị Tam di thái cào đến cười lệch qua trên giường.

Ngày hôm sau sau khi Tần Tranh Tranh dọn ra ngoài, huynh muội Cố Thiệu đã trở lại.

Cố Thiệu về tới một hồi, liền đứng ở trên ban công.

Cố Khinh Chu thấy được hắn.

Cố Thiệu đứng ở trên ban công, chậm rãi bậc lửa một cây xì gà.

Thanh hương xì gà bay tới trong phòng Cố Khinh Chu.

Đã là mùa hè, tất cả mọi người đều nghỉ ở nhà, trong phòng oi bức, Cố Khinh Chu cũng không khóa cửa ban công.

Nhìn thấy Cố Thiệu hút thuốc, Cố Khinh Chu hơi ngạc nhiên.

Cố Thiệu là nam hài tử thực ngoan, hắn mới 17 tuổi, chưa từng hút qua thuốc.

Đôi tay hắn cầm chỗ cây que trắng bạch, về điểm này mang phần hoang mang, ở khe hở của ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của hắn nhảy lên, xì gà liền dường như bắt sương trắng ra khói nhẹ.

Một ngụm xì gà hút vào phổi, Cố Thiệu sặc đến ho khan, nước mắt huân xuống dưới.

Cố Khinh Chu tiến lên, cây xì gà kia liền rơi vào tay nhỏ tuyết bạch của nàng.

"Không được hút thuốc, tiểu hài tử hút thuốc không tốt." Cố Khinh Chu nhíu mày nói.

Cố Thiệu quay mặt đi, không biết là bị khói xông, hay là trong lòng thống khổ, hắn yên lặng rơi nước mắt.

Trong lòng Cố Khinh Chu giống như bị vũ khí sắc bén gì xẹt qua, có phần đau rầu rĩ.

Nàng đau lòng Cố Thiệu.

Cố Thiệu cùng Tần Tranh Tranh không giống nhau, hắn chưa từng có ý niệm hại người, hắn thiện lương đến nỗi con kiến đều sẽ không nghiền chết, lại cũng bởi vì mẫu thân mà chật vật bất kham.

"Ta không phải tiểu hài tử!" Thật lâu sau, Cố Thiệu đem nước mắt lau sạch, xoay người tới đoạt xì gà trong tay Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu không cho hắn, vứt trên mặt đất nghiền nát.

"A ca, huynh không cần khổ sở, phụ thân mấy ngày nay sinh giận, qua mấy ngày nữa thì tốt rồi, ông ấy vẫn là sẽ cho thái thái trở về." Cố Khinh Chu trấn an hắn.

Cố Thiệu lại thống khổ lắc đầu: "Huynh không muốn bà ấy trở về!"

Cố Khinh Chu kinh ngạc.

Nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ Cố Thiệu thống khổ cái gì.

Trong lúc nhất thời, nàng càng thấy Cố Thiệu đáng thương.

"Huynh có phải thực bất hiếu hay không?" Cố Thiệu quay đầu nhìn Khinh Chu, đôi mắt hắn bị nước mắt tẩy qua, tựa đá quý màu đen, lộng lẫy sáng ngời.

Cố Khinh Chu gần gũi đánh giá hắn, phát hiện lông mi hắn cũng rất dài, ướt dầm dề, nhìn qua không dính bụi trần.

Hắn thật sạch sẽ!

Mặt hắn là sạch sẽ, tâm là sạch sẽ, thế giới của hắn cũng là sạch sẽ!

Cố Khinh Chu đột nhiên thực hướng tới vẻ thuần khiết của hắn.

Nếu là Cố Khinh Chu không có thâm thù đại hận bám vào người, nàng cũng sẽ giống Cố Thiệu như vậy, thanh thuần đến giống một khối mỹ ngọc không tì vết phải không?

"Không phải, huynh khẳng định có suy xét của chính mình." Cố Khinh Chu nói, "Huynh vì sao không muốn thái thái trở về?"

"Bà ấy trở lại, lại muốn ám hại người!" Cố Thiệu nói, nước mắt bỗng nhiên liền chảy ra tới, "Bà ấy sẽ không cam tâm. Nếu là ở lại tại Biệt quán, tâm bình khí hòa dưỡng một thời gian, có lẽ bà ấy sẽ thiếu chút lệ khí. Muội muội, huynh không muốn mẫu thân huynh là cái dạng người này!"

Hắn chật vật bất kham trước mặt Cố Khinh Chu mà khóc.

Hắn biết được tội nghiệt Tần Tranh Tranh, mà hắn hiểu rõ, Tần Tranh Tranh là sẽ trở về.

Cùng Cố Tương, Cố Anh không giống nhau, hắn không muốn mẫu thân của mình càng lún càng sâu.

Cố gia này chỉ toàn là đầm nước bùn, thế nhưng Cố Thiệu lại sinh ra thuần khiết như nước sông như thế, hắn mới là chân chính từ nước bùn mà không nhiễm mùi bùn.

"Chuyện của trưởng bối, chúng ta không làm chủ được." Cố Khinh Chu nói.

Cố Thiệu cúi đầu, tóc của hắn dưới ánh mặt trời có vầng sáng màu đen đạm, hắn thấp thấp nói: "Muội muội, muội khẳng định thực chán ghét mẫu thân huynh, cũng thực chán ghét huynh."

Cố Khinh Chu thở dài.

Cố Khinh Chu hận Tần Tranh Tranh, hận Cố Khuê Chương, nhưng nàng không chán ghét Cố Thiệu.

Loại cảm tình này thật là kỳ quái.

"A ca, muội không chán ghét huynh." Cố Khinh Chu nói, "Muội chỉ không chán ghét huynh!"

Nàng thẳng thắn thành khẩn, ngược lại lại làm Cố Thiệu nhẹ nhàng thở ra.

Hai người ghé vào trên lan can ban công, yên lặng hóng nắng, đều không muốn nói chuyện.

Thời gian cực nhanh, lại qua hai ngày.

Sáng sớm ngày thứ ba, người hầu duy nhất của Biệt quán liền tới Cố công quán, nói: "Thái thái bị bắt tới Cảnh Bị Thính!"

Cố Khuê Chương bị dọa nhảy dựng, vội hỏi: "Sao lại thế này?"

Tất cả mọi người giật mình.

Người hầu nói: "Tối hôm qua có người xông vào Biệt quán, đem đồ vật trong phòng thái thái đều đoạt hết, còn xé rách y phục thái thái, thiếu chút nữa cưỡng bức thái thái!"

Mọi người hít hà một hơi.

Cố Khuê Chương lập tức liền sinh ra ý niệm muốn đem Tần Tranh Tranh đón trở về. Cố Khuê Chương tuy rằng hận bà ta, lại càng không muốn bị bọn cướp cho đội nón xanh.

Biệt quán không an toàn!

Đầu đội nón xanh, so với bỏ vợ càng mất mặt xấu hổ!

Không có biện pháp, Biệt quán không thể ở lại.

Cố Khuê Chương buông chén đũa xuống, đi đến Cảnh Bị Thính, đem Tần Tranh Tranh đón trở về.

Tần Tranh Tranh sợ hãi, nhìn thấy Cố Khuê Chương liền thẳng khóc, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Cố Khuê Chương bực bội, đem bà ta trở về Cố công quán.

Cố Thiệu không nói lời nào.

Mẫu thân hắn dùng loại phương pháp này để trở về, trong lòng Cố Thiệu thống khổ, hắn đã xem thường mẫu thân hắn vụng về, lại không muốn bà ấy trở về hại người.

Mà Cố Tương cùng Cố Anh cao hứng cực kỳ, sôi nổi cảm thấy mẫu thân thật là có bản lĩnh.

"Mẫu thân, bực thượng sách này cũng chỉ có mẹ mới có thể nghĩ đến!" Cố Anh cơ hồ muốn khóc, "Mẫu thân không ở nhà, con ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không tốt."

Cố Tương nói: "Mẫu thân cái này kêu " đoạn tuyệt đường lui lại xông ra ", dám tự mình đặt mình ở thế nguy hiểm, mẫu thân thật can đảm."

Hai nữ nhi cao hứng đến hư rồi.

Nhị di thái cùng Tam di thái thực giật mình, bọn họ là thật không nghĩ tới, Tần Tranh Tranh có thể ra chiêu ấu trĩ này.

"Bà ta quá âm hiểm." Tam di thái nói.

Tần Tranh Tranh cho rằng, chính mình trở về, Cố Khinh Chu sẽ tức giận.

Không như tưởng, Cố Khinh Chu cười khanh khách, nói: "Thái thái, hoan nghênh ngài trở về. Ngài không trở lại, cái gia đình này thật đúng là không thành bộ dạng đâu!"

Tức khắc Cố Khuê Chương cảm thấy Cố Khinh Chu rộng lượng, thiện lương hơn so với nữ nhân có trong phòng này đều hiếu thắng.

Ông ta vừa lòng gật gật đầu.

Tần Tranh Tranh chỉ là cười, cũng chỉ có thể cười, cái gì cũng nói không nên lời.

Bà lần này trở về, Cố Khuê Chương liền công khai nữ chủ nhân ở Cố công quán với người nhà cùng người hầu, nói: "Về sau, Cố công quán chỉ có một vị thái thái, chính là Nhị thái thái!"

Vừa không ly hôn, đối với trong nhà cũng không hề thừa nhận thân phận "Thái thái" của Tần Tranh Tranh.

Nhóm người hầu thực xấu hổ, không biết nên xưng hô Tần Tranh Tranh như thế nào.

Cố Khuê Chương cũng chưa nói Tần Tranh Tranh là di thái thái a!

Để lại lời nói này, Cố Khuê Chương liền đi rồi, tùy ý để các nữ nhân ở Cố công quán mắt to trừng mắt nhỏ.

Bất quá, Tứ di thái lại là rời xa Tần Tranh Tranh, không dám gần bà ta một chút nào nưã.

Tứ di thái hướng đến Tần Tranh Tranh dò hỏi nữ nhi nàng: "Ngươi đem hài tử ta giấu đi nơi nào?"

"Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hài tử ta sẽ đưa ngươi!" Tần Tranh Tranh nói, "Nếu không, ngươi đừng trách ta tàn nhẫn độc ác!"

Thời điểm Tứ di thái ở từ nông thôn ra tới, là đem nữ nhi phó thác cho người khác, nàng lúc ấy giấu rất khá.

Không như tưởng, Tần Tranh Tranh lại âm thầm phái người đi tìm, lại còn tìm được rồi.

Hiện tại, hài tử đang ở trong tay Tần Tranh Tranh, Tứ di thái hai mặt đều hận.

Tứ di thái không có biện pháp, lại lần nữa đi tìm Cố Khinh Chu: "Khinh Chu tiểu thư, người có thể nghĩ ra biện pháp, thay ta đem hài tử về hay không?"

"Ta không có cách nào." Cố Khinh Chu nói, "Tứ di thái, ngài cũng đừng quên, ta là giúp qua ngài một lần. Ngài không có cảm kích ta, ngược lại lại giúp thái thái cầu xin, phản bội ta."

"Là ta sai rồi, Khinh Chu tiểu thư, ta cầu xin người." Tứ di thái khóc ròng, nói.

Tròng mắt Cố Khinh Chu hơi đổi, nói: "Ngài không nên gấp gáp, thái thái tạm thời không dám hại hài tử của ngài. Chờ ta chậm rãi nghĩ ra biện pháp cứu, sẽ giúp ngài."

Nàng đã không có đồng ý, nhưng cũng không có cự tuyệt, tạm thời ổn định Tứ di thái trước.

Nói lời thật lòng, Cố Khinh Chu không quá tín nhiệm Tứ di thái.

Tính cách Tứ di thái còn không có phân định rõ, ít nhất ở trong lòng Cố Khinh Chu, nàng ta là dạng người không ổn định.

Tứ di thái có thể thao túng Cố Khuê Chương, tương lai khả năng chính là địch nhân của Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu cũng phải hiểu biết Tứ di thái.

"Được, cám ơn Khinh Chu tiểu thư!" Tứ di thái vẫn là từ lời Cố Khinh Chu nói, nghe ra vài tia hy vọng xa vời, trong lòng nàng liền dường như có chỗ dựa vào.

Trải qua chuyện này, Cố gia hoàn toàn chẳng ra cái gì cả.

Vừa lúc lại là kỳ nghỉ, Cố Khinh Chu gần như mỗi ngày ở nhà, cũng là bực bội.

Bất quá, Tư Hành Bái gần đây không tìm nàng, làm nàng nhẹ nhàng thở ra.

Mấy ngày nay, Tư Hành Bái giống như lại đi đóng quân nơi nào, phỏng chừng phải nửa tháng mới trở về.

Không khí trong nhà không tốt, thời tiết lại nóng, Cố Khinh Chu cùng Cố Thiệu đều nhấc không nổi tinh thần.

Sau lại, là Cố Thiệu cầm hai vé xem Bình đàn trong tay, mời Cố Khinh Chu đi nghe Bình đàn.

Cố Khinh Chu liền đi.

Nghe xong Bình đàn, đã là hoàng hôn.

Mặt trời chiều ngã về Tây, đem Nhạc Thành phủ thêm một bộ áo ngoài cẩm tú, nơi nơi huyến lệ lộng lẫy.

"...... Mới vừa rồi ở rạp hát, muội thành thật nhìn chằm chằm vào một người, là vì cái gì?" Cố Thiệu hỏi Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu cười cười.

Nàng không có mặt mũi nói, nàng thấy được Hoắc Việt.

Khó có thể tin, đường đường long đầu Thanh bang, cũng xen lẫn trong đám người đi nghe Bình đàn.

Cái bàn của hắn, vừa lúc đối diện xéo với Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu nhìn một xíu, có thể cảm nhận được hắn đang nhìn nàng. Mà khi nàng ngước mắt thời điểm nhớ lại quá khứ, thì tầm mắt Hoắc Việt lại là mơ hồ, căn bản xuống dốc ở trên người nàng.

Cố Khinh Chu không dám lên chào hỏi trước, sợ người khác cũng nhận ra được hắn.

Nghe nói bên người Hoắc Việt cũng không an toàn, thường xuyên có người muốn gϊếŧ hắn, Cố Khinh Chu càng là không dám làm bại lộ thân phận hắn.

"Muội không quen biết hắn, chỉ là cảm thấy người kia mặc bộ áo dài rất đẹp." Cố Khinh Chu cười nói, "Hiện tại người mặc áo dài không nhiều lắm, ăn mặc đẹp càng ít."

Thời điểm nàng nói lời này, vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng may đồ.

Cửa hàng may đồ này còn không có đóng cửa tiệm, mà là đèn điện sáng ngời.

"Huynh cũng đi may một bộ áo dài, thấy sao?" Cố Thiệu cười nói.

Hắn khó có được hứng thú.

"Được a." Cố Khinh Chu cười nói, "Muội chưa bao giờ gặp qua huynh mặc áo dài."

Hai anh em bọn họ nói chuyện, liền vào tiệm may.

Cố Khinh Chu cũng không có chú ý tới, ở góc đường ngừng một chiếc ô tô, Tư Hành Bái tự mình nhìn xuyên qua lớp kính pha lê ở cửa sổ ô tô, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt thâm liễm.