Tuyết Phân Phân chợt khẩn trương, ánh mắt nàng ta bất an, lộ vẻ hoảng loạn.
Hồng Đậu lại nói tiếp: “Tuyết Phân Phân, ngươi sẽ không cho rằng ta cũng giống như người khác, chỉ biết đơn giản cho rằng ngươi bị Du Tử Tức phái tới Đường Môn nằm vùng thôi đấy chứ? Ngươi biết đấy, ta không ngu xuẩn như vậy, Du Tử Tức sai ngươi tới, đương nhiên là vì có chuyện quan trọng hơn nằm vùng, chẳng qua, để khỏi đả kích ngươi, nếu ngươi không muốn nói, vậy ta cũng không nói làm gì, ngươi coi như ta không biết là được.”
Hồng Đậu càng nói, sắc mặt Tuyết Phân Phân cũng ngày càng khó coi. Nói thật, sắc mặt khó coi này của nàng ta, phối hợp với khuôn mặt nhỏ hoa lê dính mưa này, quả thật có chút buồn cười đến đáng yêu.
Tuyết Phân Phân không nói, Hồng Đậu cũng liền không nói gì, nàng chỉ bày vẻ mặt hiểu rõ nhìn Tuyết Phân Phân, rất có cảm giác ‘hết thảy mọi chuyện đều nằm hết trong tính toán của ta rồi’.
Sau một lát, rốt cục thì phòng tuyến tâm lý của Tuyết Phân Phân vẫn yếu ớt hơn, liền sụp đổ trước, nàng ta sụt sịt, hết sức tủi thân nhìn Hồng Đậu nói: “Vì sao… Bất luận ta có nhiệm vụ gì đều bị thua trên tay ngươi, ở Võ Lâm Minh còn chưa tính, lúc này ở Đường Môn cũng vậy…”
Nàng ta nức nở hết sức thương tâm, thật khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Hồng Đậu cực kỳ đồng cảm gật gật đầu, “Ta cảm thấy áy náy sâu sắc về điều này, nhưng vận mệnh luôn khiến chúng ta gặp nhau, ta cũng không có cách nào.”
“Lúc này … Lúc này ta khó khăn lắm mới được Giáo chủ giao cho nhiệm vụ quan trọng như vậy, chỉ cần giúp Mai công tử gϊếŧ Đường Tri Lễ là xong, hiện giờ thân phận của ta bị nhìn thấu, ta lại không hoàn thành được nhiệm vụ rồi!”
“Oa” một tiếng, Tuyết Phân Phân đau lòng khó nén mà gào khóc lên.
Hồng Đậu nghe đến lỗ tai chấn động, không hiểu sao một người lại có thể liên tiếp khóc nhiều lần như thế mà nước mắt mãi không hết, nhưng nàng cũng bắt được trọng điểm trong lời của Tuyết Phân Phân, “Ngươi nói ngươi tới Đường Môn, là để giúp một người tên Mai công tử gϊếŧ Đường Tri Lễ?”
Tuyết Phân Phân khóc nức nở, “Chẳng phải ngươi đều biết rồi sao? Còn hỏi ta làm gì?”
“Sư tẩu vốn không biết.” Mông Nhi xem diễn hồi lâu nhàn nhạt nói: “Những gì nàng vừa nói đều là lừa ngươi.”
Tiếng khóc của Tuyết Phân Phân liền khựng lại.
Hồng Đậu cười hắc hắc, nói hết sức ngượng ngùng: “Đúng vậy, những lời ta vừa nói đều là lừa ngươi, kỳ thật ta căn bản không biết ngươi tới Đường Môn rốt cuộc có nhiệm vụ gì.”
Tuyết Phân Phân đầu tiên mấp máy môi, tiếp theo là bả vai run rẩy, ngay sau đó, là toàn thân đều rúng động, khi nàng ta lại muốn “Oa” một tiếng gào lên, thì vừa mở miệng, một viên đá liền đánh trúng bả vai phải nàng ta, có gào cũng không ra tiếng.
Hồng Đậu quay đầu lại, thấy được nam nhân đi tới, liền cao hứng kêu một tiếng: “A Miên!”
“Bánh táo chua mới ra lò.” A Miên đưa một đĩa điểm tâm tới trước mặt Hồng Đậu, khẽ mỉm cười, “Thử xem có hợp khẩu vị không.”
“Ừm!” Hồng Đậu duỗi tay cầm lấy một miếng điểm tâm, nàng cắn một cái, liền vui mừng nói: “Ăn ngon, A Miên làm gì cũng ngon hết.”
A Miên bật cười, lúc này mới rảnh nhìn về phía Tuyết Phân Phân đang ngồi dưới đất, không thể phát ra âm thanh, “Tiểu Tuyết Nhi, trước kia ta chưa nói với ngươi, ta không thích có người gây ồn à?”
Tuyết Phân Phân không cách nào trả lời được.
A Miên lại không chút để ý nói: “Người không nhớ lâu, miệng sẽ bị khâu lại đó.”
Thân mình Tuyết Phân Phân cứng đờ, hiện tại cho dù có thể nói, thì nàng ta cũng không dám nói tiếp.