Phượng Khuynh Liên không còn gì để nói.
A Miên lắc đầu thở dài.
Hồng Đậu một tay chống cằm cười hì hì, “Thứ đã dưỡng thành bản năng rồi, không phải ngươi nói không còn là có thể không còn được nhé.”
Mặt Du Tử Tức xanh mét, chén trà trong tay hắn lập tức ném về phía Hồng Đậu.
Hồng Đậu giơ tay, nhẹ nhàng đón được, đặt chén trà lên bàn xong, nàng nhướng mày, ý vị mười phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
A Miên lại lấy ra một chiếc khăn, lau bàn tay vừa cầm chén trà của Hồng Đậu, “Trên đó nói không chừng còn có nước miếng của tiểu sư đệ, vẫn nên lau khô thì tốt hơn.”
“Các ngươi!” Du Tử Tức giận không thể át, tư thái quyến rũ đã không còn, nhưng hắn rất nhanh nghĩ đến, mình tỏ ra càng phẫn nộ cũng sẽ chỉ khiến kẻ địch càng vui vẻ mà thôi, vì thế, hắn cố hết sức bình sinh đè lửa giận xuống, lại ép mình nở một nụ cười hoàn hảo, sửa sang lại quần áo của mình, ngồi về chỗ lúc trước, dùng giọng điệu ‘lão tử cao quý, lão tử mặc kệ các ngươi’ mà nói: “Ta không thèm so đo với các ngươi.”
Nhưng chẳng ai có lòng tốt mà tiếp một câu ‘Du Giáo chủ đúng là đại nhân có đại lượng’.
A Miên đang đút cháo cho Hồng Đậu, Phượng Khuynh Liên đang cúi đầu cắn màn thầu, không ai thèm để ý đến Du Tử Tức, vì thế Du Tử Tức liền càng thêm xấu hổ.
Sắc mặt Du Tử Tức đen đến không thể đen hơn, an tĩnh cầm đũa lên tùy tiện gắp một món, lại bỏ vào trong miệng. Ngay sau đó, sắc mặt hắn càng thêm phức tạp. Con mẹ nó, dưa muối này cũng thật mặn!
Chờ đến lúc đoàn người dùng xong bữa sáng, đã là một nén nhang sau.
Hồng Đậu được hầu hạ hết sức thoải mái, vỗ vỗ bụng, hỏi Phượng Khuynh Liên, “Phượng di… Không đúng, là Phượng cô nương, ngươi đi theo Du Tử Tức tới Miêu Cương không sợ nguy hiểm à?”
“Cái này không cần ngươi bận tâm.” Du Tử Tức đoạt lời Phượng Khuynh Liên, mở miệng trước: “Ta sẽ chăm sóc tốt cho tiểu phượng hoàng, ngươi vẫn quản tốt chính ngươi đi.”
“Nếu ý ngươi là cảm thấy ta đánh không lại mấy vị trưởng lão của Miêu Cương các ngươi, vậy thì ngươi có thể không cần lo lắng.” Hồng Đậu nói nhẹ như bông: “Ta và A Mộc trưởng lão kia đã giao thủ, ông ta không phải đối thủ của ta nha.”
Khóe miệng Du Tử Tức giật giật, thấp giọng khinh bỉ, “Cũng không biết vì sao ngươi tuổi còn trẻ mà lại có võ công thâm hậu như vậy…”
Cho dù là người có thiên phú, muốn đạt tới cảnh giới hiện tại của Hồng Đậu cũng phải mất hai mươi năm thời gian, nhưng Hồng Đậu năm nay chẳng qua mới chỉ mười bảy.
Hồng Đậu kiêu ngạo hừ hừ, “Thế giới của thiên tài, ngươi chỉ có thể nhìn lên ngưỡng mộ.”
Du Tử Tức lại tức điên.
Chuyện phiếm đã hàn huyên không ít, cũng đến lúc nên nói chính sự. A Miên cười nói: “Tiểu sư đệ, ngươi định điều tra hung thủ gϊếŧ hại sư phụ bằng cách nào?”
“Nếu Thánh Nữ đã tự mình làm chứng nói nhìn thấy ngươi gϊếŧ sư phụ, vậy đương nhiên phải đi tìm nàng ta trước.” Quả nhiên, chỉ cần không phải đối đáp với Hồng Đậu, tâm tình Du Tử Tức sẽ liền thoải mái hơn không ít.
Người Miêu Cương đều nói là A Miên gϊếŧ sư phụ, lại đánh cắp thánh vật Miêu Cương, nhưng những lời này, Du Tử Tức không tin một câu nào cả. Đó đương nhiên không phải vì hắn tin tưởng A Miên là người tốt biết tôn sư trọng đạo gì cả, mà vì hắn biết rõ, A Miên tuyệt đối sẽ không để lại nhiều chứng cứ chứng minh mình là hung thủ như vậy. Nói cách khác chính là A Miên bị hãm hại.
Nói thực ra, quan hệ của Nguyên Nhất trưởng lão và Du Tử Tức chẳng qua chỉ là quan hệ giữa người truyền thụ và người học tập bình thường, nhưng nhận công dạy dỗ của Nguyên Nhất trưởng lão suốt nhiều năm cũng là thật, nếu Nguyên Nhất trưởng lão xảy ra chuyện, dù sao Du Tử Tức vẫn phải về điều tra ra hung phạm mới phải lẽ.
“Đi tìm Thánh Nữ trước, sư đệ nghĩ rất giống ta.”