Diệp Thu Bạch thấy Hồng Đậu ngây người hồi lâu không phản ứng, hắn lại cười cười, “Hồng Đậu không thích ta sao?”
“Không phải!” Hồng Đậu lập tức phủ nhận, xong liền bưng kín miệng mình, âm thầm ảo não, nàng trả lời nhanh như vậy, thật đúng là không rụt rè!
Diệp Thu Bạch lại sung sướиɠ cực kỳ cong khóe môi lên, ánh mặt trời tựa như đều bị vẻ tươi cười của hắn thu lại rồi cùng lúc thả ra, loá mắt mà tốt đẹp, “Nếu ta và Hồng Đậu đôi bên cùng có tình, vì sao Hồng Đậu lại do dự không đồng ý gả cho ta?”
“Ta……” Sắc mặt Hồng Đậu rối rắm, cắn môi không biết nên nói gì.
“Nàng đang lo về Thẩm Trang chủ?” Mắt Diệp Thu Bạch khẽ cong lên, hơi mỉm cười, “Ta cam đoan với nàng, Thẩm Trang chủ tuyệt đối không phải là trở ngại giữa chúng ta, không lâu sau, danh phận phu thê hữu danh vô thực của hai người cũng sẽ không còn tồn tại nữa, cho nên, phía Thẩm Trang chủ bên kia, hoàn toàn không phải vấn đề Hồng Đậu cần lo lắng.”
Hồng Đậu gãi gãi tóc, “Không chỉ vì Thẩm Trang chủ……”
“Vậy Hồng Đậu còn có gì phải lo lắng?”
Có liên quan tới chuyện nàng phải tìm đủ bốn tờ Mao gia gia để về nhà đó!
Hồng Đậu cúi đầu, âm thầm rối rắm không thôi. Cha mẹ định cư ở nước ngoài của nàng thì còn tốt, rốt cuộc thì ở bên cạnh bọn họ còn có em trai của Hồng Đậu, cho nên Hồng Đậu không quay về, vợ chồng Phương gia cũng còn có con trai nhỏ chăm sóc khi về già. Huống chi, nhiều năm trôi qua như vậy, cha mẹ thân sinh của Hồng Đậu ở phương diện chăm sóc Hồng Đậu mà nói, có thể nói là phủi tay không cần lo, đây không có nghĩa bọn họ không quan tâm Hồng Đậu, mà là bởi bên cạnh Hồng Đậu đã có một trưởng bối càng quan tâm nàng hơn, cho nên không cần cha mẹ thân sinh như bọn họ lãng phí sức lực quan tâm thêm nữa.
Vấn đề chính là ở chỗ thúc thúc của Hồng Đậu.
Bắt đầu từ khi Hồng Đậu có ký ức, nàng chưa từng thấy thân nhân nào khác của thúc thúc nàng. Khi còn nhỏ nàng còn từng gọi thúc thúc là cha, chỉ là sau đó thúc thúc nói cho nàng biết, hắn cũng không phải là cha nàng. Sau đó, khi nàng lớn hơn một chút, cũng liền tự mình suy nghĩ cẩn thận, cha mẹ nàng hẳn là vì thấy thúc thúc nàng không có con cái, cho nên mới đem nàng giao cho thúc thúc chăm sóc, cũng coi như có người kế tục.
Nói thực ra, Diệp Thu Bạch tỏ tình cùng cầu hôn, khiến Hồng Đậu rung động khác thường. Sớm từ rất lâu trước đây, nàng đã hy vọng giờ khắc này sẽ đến, mà khi thực sự tới giờ khắc này, nàng lại sợ.
Nếu nàng cùng Diệp Thu Bạch thành hôn sinh con, nàng không quay về, vậy thúc thúc nàng một mình phải làm sao bây giờ?
“Hồng Đậu?”
Nàng ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt Diệp Thu Bạch ảm đạm xuống, trái tim liền giống như bị bóp chặt.
“Nàng không muốn gả cho ta sao?”
“Không phải không muốn……” Hồng Đậu muốn ôm trán thở dài, “Chỉ là còn có rất nhiều chuyện còn chưa xác định được, ta không thể cứ như vậy mà cho huynh một đáp án vô trách nhiệm.”
Có lẽ trong suy nghĩ của Diệp Thu Bạch, hai người chỉ cần biểu lộ tâm ý với nhau, lại thương lượng thêm một chút, liền có thể chuẩn bị thành thân, nhưng với Hồng Đậu, yêu đương và kết hôn là hai việc khác nhau hoàn toàn.
Tới lúc này, nàng mới bỗng nhiên ý thức được, nàng thích Diệp Thu Bạch đúng là không giả, nhưng phần thích này, vẫn khiến nàng do dự khi quyết định liệu có vứt bỏ hết thảy để tiến đến hay không.
Hồng Đậu chợt cực kỳ khinh thường chính mình, đi vào thế giới này là chuyện ngoài ý muốn, cho dù có ở lại lâu đến đâu, nàng cũng vẫn nhớ rất rõ ràng, nàng không phải người thế giới này. Giờ phút này nàng thật sự không hiểu rõ tự tận đáy lòng, trước kia đọc những tiểu thuyết xuyên không đó, nữ chủ sao có thể không chút do dự mà vứt bỏ người thân, bạn bè trong thế giới cũ chỉ để cùng nam nhân mình thích ở bên nhau.
“Ta…… Ta phải nghĩ lại thật kỹ……” Hồng Đậu không dám nhìn Diệp Thu Bạch, xoay người liền chạy đi.