Hồng Đậu cũng không cách nào phản bác được, bộ dáng chính nghĩa vô tư của nàng lập tức không còn nữa, ngược lại thay bằng bộ dáng chó săn, “Du Tử Tức là giáo chủ Ma giáo, thân là nhân sĩ chính đạo, ta không phải cũng là vì suy xét cho chính đạo sao……”
Thẩm Lạc Ngôn nhẹ “Hừ” một tiếng, đại khái là nhìn không nổi kỹ thuật diễn vụng về của Hồng Đậu, hắn nói: “Vốn dĩ ngươi nhận được mũi tên, hẳn là do Quỷ công, Quỷ bà muốn dùng Du Tử Tức để khiến ngươi chủ động đi tới phòng đấu giá, chỉ là không ngờ tới ngươi không mắc câu, cho nên mới nghĩ ra cách mở ra cái lễ hoa lan đó.”
“Vì sao phải phức tạp như vậy?” Hồng Đậu khó hiểu hỏi: “Bọn họ có thể trực tiếp trói ta mang đi hội đấu giá mà.”
Thẩm Lạc Ngôn không lạnh không nóng hỏi lại một câu: “Ngươi cho rằng trong cái võ lâm này, có mấy người có thể là đối thủ của ngươi?”
“Ta rất lợi hại sao?” Hồng Đậu quả nhiên vẫn chưa có chút nhận thức nào về việc mình là võ lâm cao thủ.
Thẩm Lạc Ngôn không thể không kiên nhẫn thêm mà nói: “Ít nhất là trong đám người cùng lứa tuổi với ngươi, ta còn chưa từng thấy ai có võ nghệ cao cường hơn ngươi cả.”
Đây là lời nói thật.
Hồng Đậu không khỏi cũng liền tin, nàng thật ra là một nhân vật lợi hại, lại nghĩ đến nàng thu được nhiều mũi tên như vậy, lại chưa từng một lần đến nơi theo hẹn, cũng không biết Quỷ công, Quỷ bà có phải ở trong rừng cây đợi một đêm hay không, bọn họ lớn tuổi, thân thể không tốt, chịu đựng một đêm sẽ rất dễ bị cảm nhiễm phong hàn.
Đợi đã…… Nàng còn nhớ rõ Phúc thẩm…… Không, là Quỷ bà, đã nói Quỷ công bỗng nhiên bị phong thấp phải nằm ốm trên giường.
Nàng ôm cánh tay chà xát, lòng còn sợ hãi, “Bọn họ thật là quá xấu xa rồi, cũng không biết bọn họ đến tột cùng đã hại bao nhiêu nữ hài vô tội.”
“Không chỉ có Quỷ công, Quỷ bà hại người vô tội.” Thẩm Lạc Ngôn nói: “Người ở Quỷ thôn, đều là kẻ đại hung đại ác, người đã rửa tay chậu vàng như Lý huynh chỉ là số ít, đa phần vẫn sẽ ở Quỷ thôn này tiếp tục làm những việc như trước kia, có kẻ buôn bán người, có kẻ nhận đơn gϊếŧ người, còn có kẻ, sẽ chuyên môn cung cấp tài nguyên cho người có sở thích khác lạ.”
“Sở thích khác lạ?” Hồng Đậu vuốt cằm, “Ví dụ như Long Dương chi hảo* (đồng tính nam) sao?”
“Đây cúng coi là một trong số đó, theo ta được biết từ Lý huynh, ngươi bán đấu giá được ba ngàn lượng vàng, mà Du Tử Tức bán đấu giá được gấp đôi ngươi.”
Hồng Đậu khựng lại, tiếp theo liền cắn răng, “Ta thế mà còn rẻ hơn hắn, tuy nói ta lớn lên khó coi, nhưng tốt xấu ta cũng là nữ cơ mà, tắt đèn thì nữ tử cũng đều giống nhau, Du Tử Tức hắn…… Hắn tắt đèn có thể giống ta sao?”
“Du Tử Tức dù sao cũng là giáo chủ Ma giáo, cho dù không phải người có Long Dương chi hảo, cũng sẽ nghĩ nếu như có thể mua hắn về, cũng đủ khiến bản thân mình trên giang hồ thanh danh vang dội, huống chi, còn là cơ hội có được danh tiếng từng ép được giáo chủ Ma giáo ngủ cùng……” Hắn dường như là cười một tiếng.
Hồng Đậu ngước mắt nhìn Thẩm Lạc Ngôn, cảm thấy Thẩm Lạc Ngôn hiện tại hình như có chút kỳ quái, bằng tính tình của hắn, hẳn là sẽ không nói chuyện tùy tiện như vậy, nhưng lời này, hắn lại thật sự nói.
“Cớ gì nhìn ta như thế?” Hắn rũ mắt nhìn nàng, thần sắc không thấy nửa phần dao động.
Cảm giác vừa rồi thật giống như ảo giác của Hồng Đậu, nàng xấu hổ thu hồi ánh mắt, “Không có gì……”
“Mặc kệ ngươi suy nghĩ cái gì, nhớ lấy, ở chỗ này không thể thiếu cảnh giác.” Thẩm Lạc Ngôn trầm giọng cảnh báo, “Nơi này ngoại trừ người có Long Dương chi hảo, cũng có người yêu thích thu thập cất chứa một số vật phẩm khác lạ.”
“Vật phẩm khác lạ?” Hồng Đậu không rõ.
Thẩm Lạc Ngôn biết được nàng chưa từng lang bạt giang hồ, cũng liền không hiểu lòng người hắc ám, nên cũng đành kiên nhẫn nói cho nàng, “Có người thích thu thập binh khí gϊếŧ người, có người thích thu thập xác chết, cũng có người thích thu thập bộ phận của người sống, hoặc là một đôi chân, hoặc là một đôi tay, lại hoặc là……một đôi mắt.”