Hàn Thiên Vũ, Anh Là Lưu Manh

Chương 2: Con gái nhà họ Trần

(Chương này giới thiệu bên nữ chính)

Việt Nam

Có một ngồi nhà ba lầu nằm gần trung tâm thành phố, màu chủ đạo của ngôi nhà là tông màu trắng.

Xung quanh ngôi nhà là một bầu không khí yên tĩnh, trước cửa nhà có vài chậu cây xanh, nói chung ngôi nhà nhìn rất hài hòa.

Bầu không khí đang yên tĩnh thì có tiếng la của người phụ nữ: " Trần Đình Đình, con coi cái phòng con kìa chẳng khác gì cái chuồng heo vậy, mau....."

Tiếng la ấy chính là bà Trần. Bà ấy có một mái tóc đẹp đen dài hơi uốn lọn, đôi mắt đen láy, cặp chân mày lá liễu, làn da trắng mịn màng không tì vết, đôi môi mỏng và một đôi chân thon dài.

Bà bước vào phòng con gái út của mình, đang nói thì im bật vì nghe được tiếng 2 người đàn ông đang quấn lấy nhau: " um...um...a....aaa......nhẹ.....nhẹ thôi....."

Mặt bà lập tức là đen lại, lần nào bà vô phòng con mình đều thấy cảnh tượng như vậy bà liền trách: " Sao lần nào con cũng làm cho mẹ phải thấy mấy cảnh này vậy hả? ".

Cô gái có mái tóc đẹp như mẹ mình đen mượt dài ngang lưng được búi cao lên, đôi mắt hai mía sắc sảo bên trong pha chút màu nâu cùng với cặp chân mày lá liễu, khuôn mặt trái xoan, cô thừa hưởng được làn da trắng mịn và những ưu điểm của mẹ mình.

Cô gái ấy chính là Trần Đình Đình, con gái út nhà họ Trần. Cô đang ngồi xếp bằng trên ghế trước bàn vi tính vừa xem boy love vừa ăn vặt thì mẹ cô vào bất ngờ làm cô không kịp tắt mấy thế là mẹ cô thấy hết những cảnh trong máy tính.

Cô nghĩ thầm dù sao thì lần nào mẹ cô cũng thấy hết rồi nên làm như chưa có gì xảy ra nói:" Tại mẹ không gõ cửa mà đã vào mà phải tại con đâu? "

Cô nói xong rồi bĩu môi mỏng hồng tự nhiên của mình.

Bà Trần thật không chịu nổi cái cảnh hai người đàn ông quấn quýt nhau trên giường liền nói:" Cái này có gì hay ho đâu, thay vì con có thời gian coi mấy cái này sao con không dọn dẹp phòng mình đi. "

Trần Đình Đình lập tức phản bác nói:" Mẹ không phải hủ nữ như con sao mẹ biết không hay, mẹ không thấy hai người họ rất xứng đôi sao? "

" Tiểu nha đầu con lấy đâu ra tư tưởng như vậy hả? Nếu theo ý con như vậy chẳng khác nào đàn ông trên đời này yêu nhau hết rồi. " bà Trần không đồng ý liền nói lại.

Trần Đình Đình nói nhỏ trong miệng: " Thì đúng là vậy mà "

Cô thấy mẹ cô định cằn nhằn tiếp nên nói: " Không phải bình thường giờ này mẹ đi shopping với bạn à? "

" Hôm nay mẹ với ba đi ăn tiệc không ở nhà ăn tối, vốn là định cho con tiền ra ngoài ăn tối mà chưa gì đã muốn đuổi mẹ ra rồi ".- Bà Trần nói xong còn giả bộ thở dài.

Trần Đình Đình vừa nghe cho tiền mắt liền sáng lên lập tức dùng đôi chân dài của mình chạy tới ôm mẹ mình làm nũng:" Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm hi hi. Mẹ đã cho tiền ăn tối rồi thì cho con tiền đi chơi với bạn tối nay đi. Xin mẹ đó. "

Bà Trần liền kéo cái mũi nhỏ của Trần Đình Đình: " Thôi đừng nịnh nữa, con ôm mẹ muốn tắt thở tới nơi rồi buông ra đi. Nè, nhớ về sớm đó nghe chưa? "

Bà đưa tiền cho con mình xong mở cửa ra ngoài.

Tại một căn phòng khác trong ngôi nhà.

" Trần Đường Đường con đừng cắm đầu cắm cổ vô tiểu thuyết ngôn tình nữa được hay không? Nó có gì mà con cứ coi suốt vậy? "

Người đàn ông trung niên có cái bụng phệ khuôn mặt nhìn phúc hậu bước vào phòng con gái lớn của mình phàn nàn nói.

Cô gái có mái tóc đen xõa giữa lưng, đôi mắt tròn pha chút màu nâu như em gái cô do ba là người gốc Trung Quốc, mẹ thì người Việt. Làn da mịn màng trắng hồng, hai bên má hơi ửng hồng một chút do không khí mùa hè nóng.

Khuôn mặt tròn, mũi không thể nói là cao nhưng cũng không phải thấp, đôi môi nhỏ đỏ mọng nhìn cô tuy không thừa hưởng gen xinh đẹp như mẹ cô giống em cô nhưng nhìn cô rất dễ thương đáng yêu làm người ta có thiện cảm.

Cô đang nằm trên giường đọc ngôn tình thì nghe ba ba mình nói vậy cô liền nói:" Do trong đó mới có người đàn ông vừa đẹp vừa giàu lại chung tình hi hi. "

Ông nghe vậy liền nói:" Bộ ngoài đời không có sao? "

" Có, nhưng mà người đó bị mẹ con giành trước rồi."

Ông cưng chiều nựng má con mình:" Nha đầu con nói vậy sao được, con gái ba ba đáng yêu như vậy nhất định con sẽ gặp được người như con muốn thôi ".

Trần Đường Đường bĩu môi nói: " Đàn ông bây giờ giống như soái ca trong ngôn tình cho dù có cũng hiếm nên chắc gì tới lượt con. "

Ông Trần thở dài, mặc dù con gái ông sắp gần 17 tuổi nhưng mà nếu nó cứ ở nhà ôm tiểu thuyết ngôn tình như vậy thì con gái ông khi lớn không biết có lấy được chồng không nữa.

Ông vuốt đầu con mình rồi đưa tiền nói tối nay đi ăn tiệc của người bạn rồi đi ra ngoài.

Thấy ba ba mình đi rồi Trần Đường Đường leo lên giường nằm dắt chéo đôi chân ngắn của mình lên tường rồi đọc ngôn tình tiếp.

Cô đang đọc thì có tiếng chuông điện thọai cô liền lười biếng lết thân xác lại chỗ sofa nghe điện thọai.

" Alo, ai vậy? "

Đầu dây bên kia:" Xú nha đầu em lại dán mắt vô truyện ngôn tình mà nghe điện thoại nữa hả? "

" A, chị Ân Thiên là chị à, chị gọi em có gì không? "

"...."

Thấy bên kia im lặng cô nói:" Sao vậy chị? "

" Xú nha đầu em đừng nói hôm nay em quên hứa đi chơi với chị rồi hả?! Chị cho em nửa tiếng tới chỗ hẹn, em không tới thì đừng trách chị xé xác em ra nghe chưa?! "

Cô nói xong không cho Trần Đường Đường trả lời cúp luôn.

Trần Đường Đường nghe xong lập tức thay đồ, tốc hành đến chỗ hẹn nếu không cô sẽ bị Ân Thiên chửi cho coi.